Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Ngày mai là ngày trọng đại, Tề Hoan biết, nàng giống như đã biết trước, mình sợ rằng rất nhanh sẽ thân bất do kỷ. Trong mười năm này, Minh Hỏa gần như cứ ba ngày lại đến điện Lôi Thần một chuyến, nếu không phải hắn phải ở thành Minh Hỏa, thì e rằng ngay cả điện Minh Hỏa cũng bị hắn rời tới bên cạnh điện chứ không chừng.
Tuy Tề Hoan chưa gặp lại Minh Hỏa, nhưng không có nghĩa là nàng không biết ý đồ của hắn. Lôi Thần đã sớm đề cập với Tề Hoan, Chu Tước rất coi trọng nàng, mà mọi người trên Tiên giới đều có thể nhìn ra được, Minh Hỏa vô cùng si tình với Tề Hoan, vì nàng mà giải tán toàn bộ nữ nhân bên cạnh.
Đáng tiếc, những chuyện này Tề Hoan đều không cảm kích. Nàng là một nữ nhân rất thù dai, cho dù ban đầu nàng từng thích Minh Hỏa, Minh Hỏa là mỗi tình đầu của nàng, nhưng, trong khoảnh khắc hắn chết đi, tất cả đều đã kết thúc. Nàng đã yêu Mặc Dạ, trong lòng không thể chứa thêm bất cứ kẻ nào. Tình yêu của nàng rất ích kỷ, bất luận nam nhân hay nữ nhân, đều không thể chen vào.
Cho nên, nàng hận Minh Hỏa, mặc dù có khi cũng cảm thấy thương hại hắn, nhưng vẫn không thể che đi sự căm hận dành cho hắn.
Lôi Thần nói, nếu lần này không có chuyện bất ngờ gì xảy ra, thì tứ đại Thần Thú vốn ẩn cư trên Tiên giới đều sẽ xuất hiện, những Thần Thú khác xuất hiện vì cái gì Tề Hoan không biết, nhưng dựa theo phán đoán của Lôi Thần, Chu Tước xuất hiện, nhất định có liên quan đến Minh Hỏa.
Nghe nói, những Thần Thú khác đều vì đáp ứng lời mời của Chu Tước mà đến.
Thật không ngờ, một tiên nhân tu vi ngũ trọng thiên như mình, lại có thể nhận được sự ưu ái đến thế, Tề Hoan thật sự có chút thụ sủng nhược kinh.
“Tiểu Hoan. . . . . . . .” Phát hiện Tề Hoan lại đang ngẩn người, Thiên Lôi không nhịn được đẩy nhẹ nàng một cái, kết quả hù dọa con cá vừa mới cắn câu chạy mất.
Tề Hoan thở dài, nàng ngồi suốt một ngày, vất vả lắm mới có một con cá cắn câu, cuối cùng lại chạy mất. “Nhị thúc, thế thì sao?” So với Lôi Thần, tình cảm của Tề Hoan dành cho Thiên Lôi nhiều hơn không ít. Những năm này, sự quan tâm của Thiên Lôi dành cho nàng phần lớn chỉ vì bản thân nàng, chứ không phải bởi vì nàng có thể gánh vác trách nhiệm của điện Lôi Thần. Cũng chỉ khi đối mặt với Thiên Lôi, tâm tình Tề Hoan mới có thể buông lỏng trong chốc lát.
“Sư môn của ngươi, ngày mai tốt nhất ngươi không nên nhắc đến trước mặt những Tiên Tôn khác.” Kể từ khi tám đại Tiên Tôn hạ giới, phái Thanh Vân ở Tiên giới dường như đã bị đoạn tuyệt, nguyên nhân đại khái Tề Hoan cũng có thể suy đoán được, một số người đã sớm chướng mắt Đoạn Tuế, muốn tìm cớ để diệt trừ tận gốc phái Thanh Vân.
Trong tám đại Tiên Tôn, lúc đầu có nửa số người đồng ý, không thể không nói, Đoạn Tuế Tiên Tôn thật đúng là đắc tội không ít người.
Những Tiên Tôn kia đều lấy cớ rằng tiểu thế giới không nên xuất hiện ở Nhân Gian, giam người phái Thanh Vân trong thành Minh Hỏa.
Cũng may, trước mắt Đoạn Tuế hoàn toàn không có ý phản kháng, mỗi ngày ở thành Minh Hỏa nuôi chim cho cá ăn, cuộc sống trôi qua khá thoải mái. Hơn nữa, dù sao Tề Hoan cũng là người phái Thanh Vân, coi như nể mặt Tề Hoan, Minh Hỏa cũng không thể để đám người Đoạn Tuế sống khổ sở được.
“Yên tâm, chuyện trong sư môn ta sẽ không quản.” Không phải nàng không thèm để ý, có điều bây giờ nàng không thể dây dưa quá nhiều đến môn phái, tránh cho tình cảnh phái Thanh Vân sau này càng thêm khó khăn.
Huống chi nếu cho tới bây giờ lão tổ tông vẫn không phản ứng gì, nhất định là đã có sách lược đối phó, nàng không cần làm mọi chuyện phức tạp.
Sáng sớm, Tề Hoan còn chưa tỉnh, đã nghe thấy có người gõ cửa. Buồn ngủ ngồi ôm chăn trên giường một lúc lâu, Tề Hoan mới kêu một tiếng cho các nàng đi vào.
Có lẽ do cấp bậc tăng cao, nên đãi ngộ hiện giờ không giống lúc trước, ngày ngày đều có người bưng trà rót nước, nhất thời Tề Hoan còn có chút không quen. Nhưng những nha hoàn này phần lớn đều do Lôi Thần phái đến, Lôi Thần rốt cuộc muốn làm gì Tề Hoan không muốn thăm dò, hiện tại tình huống như thế, nghe theo hắn cũng không sao.
Mặc đám nha hoàn giúp mình rửa mặt thay quần áo, y phục mặc lên người là tiên y thượng phẩm do Lôi Thần đặc biệt mời đệ nhất luyện khí sư của Tiên giới luyện chế thành. Mặc dù phòng ngự kém hơn những thứ tiên giáp thượng phẩm kia, nhưng bề ngoài vô cùng đẹp.
Tiên y màu tím nhạt điểm xuyết những hạt châu màu xanh ngọc, những hạt châu này trong mắt người khác, tùy tiện lấy ra một hạt cũng đã là một quả bom hẹn giờ, nhưng hiện tại kết thành thắt lưng thật dài thắt quanh hông Tề Hoan, làm nổi bật lên vòng eo mảnh khảnh của nàng.
Tề Hoan này, phải nói rằng không có gì khiến cho người ta nhìn một lần là có thể nhìn ra khí chất đặc biệt gì, nhưng mặc bộ xiêm y này, cũng thêm mấy phần mỹ cảm.
Có lẽ bởi vì lực Lôi Điện trong cơ thể bị tiêu hao, nên trong mười năm qua, tóc Tề Hoan đã dài hơn không ít, nha hoàn búi thành một búi tóc đẹp sau gáy, lúc này đang cẩn thận chỉnh sửa phần tóc rũ xuống. Trên búi tóc cài một chiếc trâm màu tím chạm trổ một đóa hoa mỏng như cánh ve, theo mỗi bước đi cánh hoa rung động, vô cùng mỹ lệ.
Tề Hoan nhìn người trong gương, đôi mắt hơi toát ra vẻ cô đơn. Trước kia vẫn thường nghe nói, nữ nhân cố đại lập gia đình xong, sẽ búi tóc cao lên, tỏ vẻ mình đã là người có gia đình, nàng lập gia đình rồi, đáng tiếc lại không thể búi tóc vì người kia.
Cái nàng muốn chỉ là mỗi ngày nhìn nam nhân mình yêu, mặc y phục đẹp, bảo hắn kẻ lông mày cho nàng, không hơn, một ước mơ đơn giản như vậy cũng không thể nào thực hiện được sao?
“Tiểu Hoan, chuẩn bị xong chưa?” Lúc suy nghĩ của Tề Hoan đang trôi lơ lửng, Lôi Thần xuất hiện, những nha hoàn kia nhìn thấy Lôi Thần đều vội vàng quỳ xuống mặt đất thỉnh an, Tề Hoan xoay người, hướng về phía Lôi Thần gật đầu. Sau đó đi theo phía sau Lôi Thần, đi ra khỏi tẩm cung của mình.
Rất nhanh, cả điện Lôi Thần này đều thuộc về nàng rồi, kế hoạch của nàng, bây giờ mới chỉ bắt đầu mà thôi.
Đại điện nghị sự trong điện Lôi Thần, những năm gần đây Tề Hoan vẫn thường xuyên ra vào, chẳng qua đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy ở đây đông người như vậy. Điện Lôi Thần đổi chủ, đây là chuyện lớn ở Tiên giới, trừ những Tiên nhân nhất định phải trấn thủ biên cảnh ra, toàn bộ Tiên Đế từ thất trọng thiên trở lên đều phải tới điện Lôi Thần.
Tề Hoan nhìn quanh, không nhận thấy hơi thở của Thần Thú, bọn họ hẳn là còn chưa tới, Minh Hỏa cũng chưa xuất hiện. Lôi Thần kéo tay Tề Hoan, đưa nàng đến chỗ ngồi bên cạnh vị trí chủ vị điện Lôi Thần. Tề Hoan mỉm cười ngồi xuống, híp mắt, chờ đợi những vị khách quý kia đến.
Thời gian từng khắc từng khắc trôi qua, Tề Hoan đàng hoàng ngồi ở đó, đột nhiên, từ bên ngoài tràn vào một cỗ sát khí kinh người, khiến tất cả Tiên nhân bên trong đều cả kinh.
Tề Hoan cũng bị sát khí này làm cho kinh ngạc, sát khí này có tính xâm lược rất mạnh, làm cho trong đầu Tề Hoan không ngừng hồi tưởng lại Mặc Dạ ngày đó, nàng muốn giết người, muốn giết tất cả mọi người.
Ngay lúc ánh mắt Tề Hoan biến thành màu đỏ, cả người đã không kiềm chế được mà bắt đầu run rẩy, Bạch Hổ như con mèo nhỏ vẫn luôn ngoan ngoãn trong đan điền nàng chợt rống lên một tiếng. Những thứ sương mù đỏ như máu không biết xuất hiện từ lúc nào trong đan điền nàng bị tiếng rống của nó xua tan, Tề Hoan cũng như bị tạt một gáo nước lạnh, chợt tỉnh táo lại.
Tỉnh lại xong, nàng có chút sợ xoa xoa trán, trên đó là một tầng mồ hôi lạnh mỏng.
“Tu vi mặc dù thấp, nhưng định lực không tệ, đạo tâm rất là chắc chắn a!” Một giọng nam hơi trầm đột nhiên vang lên bên tai Tề Hoan, Tề Hoan quay đầu lại cũng không nhìn thấy người đang nói.
“Cung nghênh Bạch Hổ đại nhân.” Lôi Thần cười đứng dậy, đồng thời ra ám hiệu với Tề Hoan một cái.
Tề Hoan cũng đứng lên, ngẩng đầu nhìn, phát hiện một nam tử mặc áo trắng mang dáng vẻ thư sinh đang nhẹ nhàng đi đến. Nam tử này thoạt nhìn rất văn nhã lịch sự, hơn nữa tướng mạo tuấn lãng, điều duy nhất khiến người ta nhìn không quen chính là, hai bên má hắn lại có ba vết máu đỏ, làm cho hắn thoạt nhìn càng thêm nguy hiểm.
“Đừng khách sáo, ta còn tưởng rằng ngươi đến chết cũng không tìm được người thừa kế, không ngờ nhanh như vậy đã tìm được.” Bạch Hổ đứng giữa đại sảnh, tất cả Tiên nhân tu vi từ bát trọng thiên trở xuống đều quỳ hành lễ, hắn lại làm như không thấy, chỉ phối hợp nói chuyện cũng Lôi Thần.
“Vận khí, ha ha, đều là vận khí.” Lôi Thần chưa ngồi, Bạch Hổ nhìn quanh một vòng, sau đó đi về phía Tề Hoan. Bên cạnh Tề Hoan chỉ còn một chỗ trống, cũng không biết giữ cho ai, thấy Bạch Hổ đi tới, Lôi Thần đầu tiên ngây ngốc một chút, nhưng ngay sau đó lắc đầu cười, chuyện Bạch Hổ và Chu Tước xích mích cũng không phải chuyện mới mẻ gì, y chịu tới đây mục đích thực sự là muốn gây phiền toái cho Chu Tước.
Nói vậy, trước khi đến đây, Bạch Hổ đã biết gần hết mọi chuyện rồi. Tề Hoan muốn chỉ là không cần ở chung một chỗ với Minh Hỏa, Bạch Hổ có thể giúp nàng một tay, nhưng Bạch Hổ tâm tình bất định, muốn giao hảo với hắn, sợ là rất khó khăn.
“Ngươi tên là Tề Hoan?” Bạch Hổ ngồi bên cạnh Tề Hoan, khuỷu tay đặt trên ghế, nghiêng đầu đánh giá nàng. Hành động này của hắn cũng không có gì quá giới hạn, chỉ là khiến cho Tề Hoan cảm thấy vô cùng áp bách. Phải biết rằng, đây là một con hổ a, cứ thử tưởng tượng xem, có một con hổ to lớn ngồi bên cạnh ngươi, còn nghiêng đầu dùng ánh mắt của động vật ăn thịt nhìn ngươi, không phát run thì mới là người không bình thường.
“Vâng.”
“Thoạt nhìn da mịn thịt mềm nha.” Nhìn xem, không hổ là yêu thú, hình dung bằng những từ ngữ như vậy làm cho lòng người ta kinh sợ a.
“. . . . . . . . Đa tạ Bạch Hổ đại nhân khích lệ. . . . . . .” Khóe miệng Tề Hoan hơi co giật, coi như hắn khen da mình trắng nõn đi.
“Cho ta nếm thử mùi vị đi?” Bạch Hổ nháy nháy mắt, vẻ mặt thèm khát nhìn về phía Tề Hoan.
Nếm thử mùi vị ?!! Hắn muốn nếm thử mùi vị gì? Nếu như không phải bây giờ đang có nhiều người nhìn, Tề Hoan thật muốn chạy vọt ra sau lưng Lôi Thần, đây là Thần Thú gì a, lại còn muốn ăn thịt người.
Nhìn thấy bộ dạng kinh sợ của Tề Hoan, Bạch Hổ nhún nhún vai, “Ta chỉ muốn nếm thử sát khí bên trong cơ thể ngươi thôi, lúc tới ăn chưa no, hơi đói.”
Bạch Hổ chủ sát, hắn là người duy nhất trong tứ đại Thần Thú có khả năng giết yêu ma tiên mà không bị phép tắc thiên địa khống chế, tuy hắn cũng tu luyện dựa vào tiên khí, nhưng lại có thể hấp thu sát khí do người khác phát ra, để đề cao tu vi của bản thân.
Sự hiện diện của hắn cũng có thể xem như một sự tồn tại đặc biệt trong thiên địa.