Mục lục
Bán Kiếp Tiểu Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu Ngọc Nhi *Hạp: Chỗ hai quả núi kẹp dòng sông ở giữa (thường dùng làm tên đất)
Yếm: chán ghét, đáng ghét
Edit: Khuê Loạn
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Giữa Hắc Long tộc và Long tộc có mâu thuẫn, Mặc Dạ không muốn nhúng tay vào, có điều trước mắt thời gian gấp gáp, hiển nhiên là bọn họ bên này không đủ người, cho nên, hắn còn phải đi tìm Tiểu Ngân bị mất tích và Tiểu Hồ Ly nữa.
Long Ẩn nói hắn không phái người đi bắt Tiểu Ngân, Mặc Dạ cũng không thật sự tin tưởng lời hắn nói. Có điều khả năng Long Ẩn lừa gạt hắn cũng không cao, như vậy, trước hết cứ hỏi xem tộc trưởng Hắc Long tộc sẽ nói như thế nào.
Hai vị tộc trưởng đánh nhau khí thế ngút trời, thân thể Giác Dã đột nhiên bị vây khốn không thể động đậy, Long Ẩn giơ tay định đâm về phía ngực Giác Dã, lại bị cản lại.
Thân ảnh của Mặc Dạ đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của hai người, Long Ẩn miễn cưỡng thu dục vọng mãnh liệt muốn giết Giác Dã về, thu hồi vũ khí.
“Ta hỏi ngươi, Ngân ở đâu?”
“Ngân là ai, ta không biết.” Nghe thấy câu hỏi của Mặc Dạ, ánh mắt Giác Dã có chút lóe lên.
Mặc Dạ nhìn Giác Dã hồi lâu, nhẹ giọng nở nụ cười, xem ra, mấy năm gần đây mình không ra tay, bọn họ đều cho là mình tốt tính hơn rồi. Sau khi tiếng cười vừa dứt, trong huyết đồng chỉ còn lại vẻ lạnh như băng, “Không còn cách nào khác, chờ Hắc Long tộc bị diệt, ta sẽ tự mình đi tìm.” Dứt lời, tay phải của hắn gập lại thành móng vuốt, chụp lấy ngực của Giác Dã.
Giác Dã đã nhận ra hơi thở khiến người ta sợ hãi hoàn toàn không thể sinh ra lòng phản kháng trên người Mặc Dạ, cả người hắn không ngừng run rẩy. Biết rõ Mặc Dạ động sát tâm với hắn, nhưng hắn căn bản không thể nào thoát khỏi đám sương xám của hắn ta, chỉ có thể trơ mắt nhìn cái tay dài kia cắm vào lồng ngực của mình.
Giác Dã nhìn thấy trái tim vẫn còn đập trong tay Mặc Dạ, lại cúi đầu nhìn về phía lồng ngực của mình, thì ra, đó chính là trái tim của mình a.
Long tộc khác với các chủng tộc khác, bọn họ có hai nhược điểm trí mạng, đó là nghịch lân và trái tim.
Nhưng mà vảy chỗ trái tim vẫn là thứ cứng rắn nhất, cho nên đối với Long tộc mà nói, đây cũng không bị coi là nhược điểm, chỉ là những thứ này ở trước mặt vũ lực tuyệt đối đều không tính là gì.
Hành động của Mặc Dạ khiến cho trận chiến giữa hai tộc ngừng lại. Hắc Long tộc là vì mất đi tộc trưởng, Long tộc còn lại thì bị giật mình bởi thủ đoạn tàn nhẫn và thực lực khủng bố của Mặc Dạ.
Đó cũng không phải là một người vớ vẩn nào, mà là tộc trưởng Hắc Long tộc, cho dù hắn không phải là người mạnh nhất Hắc Long tộc, thì cũng là cao thủ số một số hai, nhưng dù là như vậy cũng không hề có lực phản kháng khi người ta móc tim của hắn ra. Đây quả thực, chính là chuyện không tưởng.
“Các ngươi muốn cùng chết, hay là muốn nói cho ta biết Ngân ở chỗ nào?” Ánh mắt hắn lạnh như băng quét qua người của Hắc Long tộc, tất cả mọi người đều không nhịn được mà lui về phía hai bước. Lấy thực lực của Mặc Dạ, diệt hết bọn họ tuyệt đối chỉ là nhấc tay mà thôi.
“Ta, ta biết, người gọi là Ngân kia bị đệ nhất Thần Tướng giam cầm ở phía dưới Yếm Long Hạp.” Một gã trưởng lão của Hắc Long tộc rốt cuộc không chịu nổi loại áp lực kinh khủng này, đã nói ra tung tích của Tiểu Ngân.
“Yếm Long Hạp?” Tên của vùng đất này nghe có vẻ không phải là chỗ tốt đẹp gì.
“Đó là chỗ chôn xác của Long tộc, dưới vách có cấm chế vô cùng lợi hại, đã đi xuống thì tuyệt đối không thể đi lên được.” Long Ẩn vội vàng giải thích, sinh mệnh của những con rồng có tu vi không tới cũng không phải là vô hạn, rất nhiều con rồng sau khi già sẽ tự động nhảy xuống Yếm Long Hạp, chờ chấm dứt tính mạng. Chỉ có khi bọn họ chết đi, mới thể đem huyết dịch dung nhập vào Long tộc.
“Nếu như vậy, thì đệ nhất Thần Tướng đi xuống bằng cách nào?” Điều này hiển nhiên không phải một tin tức tốt, sắc mặt Mặc Dạ trầm xuống.
“Đệ nhất Thần Tướng cũng không đi xuống, hắn dùng một con hồ ly để uy hiếp người kia, khiến người kia tự dùng pháp thuật giam mình lại, nhảy xuống Yếm Long Hạp.” Trưởng lão kia vội vàng mở miệng, nói đến chuyện này, bọn họ cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ, không ngờ thậm chí còn có người cam tâm tình nguyện nhảy xuống chờ chết. Nghe nói ở phía dưới Yếm Long Hạp, đám xác rồng sau khi bị mục nát sẽ sinh ra yếm khí, Long tộc mà hít phải sẽ đẩy nhanh tốc độ tử vong.
Người kia mặc dù bản thể là Đằng Xà, lại gặp phải dị biến, giống như sắp hóa thành Ngũ Trảo Kim Long, nói vậy yếm khí sẽ có hại đối với hắn.
“Ý của ngươi là hắn vĩnh viễn không thể nào lên được đúng không?” Loại chuyện chắc chắn như thế này, Mặc Dạ chưa bao giờ tin. Chỉ là trước mắt, không đúng thời điểm, nếu như hắn kích động mà ra tay, một khi bị vây khốn, thì sau đó sẽ không có người đi đối phó đệ nhất Thần Tướng.
“Chuyện này. . . . . . . . .” Nhìn thấy sát cơ hiện lên trong mắt Mặc Dạ, vị trưởng lão của Hắc Long tộc kia thật sự là khóc không ra nước mắt. Ngươi nói xem Hắc Long tộc vì sao lại chọc tới một vị sát thần như thế này cơ chứ, Giác Dã kia đúng là, gia nhập vào đệ nhất Thần Tướng làm gì, đây không phải là làm hại Hắc Long tộc sao. Chuyện của Tiên giới, một con rồng như ngươi xen vào làm gì a!
“Ta có một ý, có lẽ Quỷ Tiên đại nhân có thể thử một chút.” Long Ẩn đột nhiên nhìn thấy con Tiểu Nghiệt Long hóa thành Hắc Xà đang quấn trên tay Mặc Dạ, mở miệng nói.
“Nói.”
“Nghiệt Long có lẽ có thể đi xuống Yếm Long Hạp cứu người, nghe đồn Nghiệt Long không sợ yếm khí, hơn nữa người bày ra cấm chế dưới vách núi chính là Nghiệt Long viễn cổ.” Cho dù không thể đi xuống, cấm chế kia cũng không gây tổn hại gì đối với Nghiệt Long, hắn vẫn có thể đi lên được. Những lời này Long Ẩn có thể nói ra. Đối với hắn mà nói, sinh mệnh của Nghiệt Long còn quan trọng hơn sinh mệnh của bất cứ ai, chuyện đe dọa đến tính mệnh của nó, Long Ẩn còn lâu mới để cho nó đi làm. Nghiệt Long có ý nghĩa sâu xa đối với Long tộc, tuy nói mỗi đời Nghiệt Long chỉ sinh một con, hơn nữa con này còn chưa chắc đã đồng ý lột xác.
Nhưng Nghiệt Long là thành phần duy nhất trong Long tộc có thể lập ra quy tắc của rồng, Nghiệt Long sau khi trưởng thành có tu vi thông thiên, Long tộc xuất hiện Tổ Long, hầu như đều là Nghiệt Long. Bọn họ nhận lấy tội nghiệt của Long tộc, trải qua kiếp nạn mới có thể hóa thành Tổ Long, che chở cả Long tộc.
Những bí mật này, từ trước đến nay chỉ có người thừa kế Long tộc mới biết được, chuyện phục hưng Long tộc, tất cả đều đặt trên người Nghiệt Long, nếu không bọn họ cũng sẽ không khẩn trương như vậy. Họ thà chấp nhận chọc tới Mặc Dạ, cũng muốn dùng hết sức đưa Nghiệt Long về.
“Nó?” Cúi đầu nhìn tiểu Hắc Xà đang liếm tay mình, khóe mắt Mặc Dạ khẽ nheo lại. Bộ dạng của nó thoạt nhìn rất không đáng tin tưởng, giao an nguy của Tiểu Ngân cho nó, thật là làm cho người khác không yên lòng.
“Vậy cũng được, để cho nó thử một chút xem sao.”
“Ta còn chưa đồng ý mà.” Tiểu Nghiệt Long lầm bầm lầu bầu, bất mãn cắn ngón tay Mặc Dạ một cái, làm cho suýt nữa thì rụng mất một chiếc răng sữa.
“Ngươi không đồng ý?” Mặc Dạ nhướn mi, khóe miệng cong lên, cười đến là rực rỡ, làm cho Tiểu Nghiệt Long bị dọa sợ, vội vàng cúi đầu.
“Tất nhiên là đồng ý rồi.” Tiểu Nghiệt Long không chút do dự đáp. Ô ô ô, liệt tổ liệt tông Long tộc, đều là do cha Mặc Mặc quá mức dọa người, không thể trách con khuất phục trước ác bá được.
Hắc Long tộc và Long tộc đều bị vây trong cùng một không gian, chỉ là ở giữa có một hàng rào rất mạnh mẽ, chỉ cần bị đập tan, là hai tộc có thể gặp được nhau.
Bởi vì cửa đi thông từ Tiên giới vào Hắc Long tộc chỉ có tộc trưởng mới có thể mở ra, mà Mặc Dạ đã giết mất Giác Dã, cho nên bọn họ chỉ có thể thông qua Long tộc mà đi sang bên Hắc Long tộc.
Mặc Dạ cùng nhóm Long Ẩn đi sang Long tộc, sau đó ra tay đánh vỡ hàng rào chắn đã được dựng lên chắn giữa hai tộc cả vạn năm. Chẳng qua là, giờ khắc này, Long Ẩn không hề cảm thấy vui vẻ.
Mặc Dạ dùng toàn lực ra tay, làm cho không gian sinh tồn của bọn họ suýt nữa thì bị đánh tan. Hơn nữa, hiện giờ trong không gian còn có từng đám từng đám sương mù xám trôi lãng đãng, tất cả đều là tinh hoa do oán khi ngưng tụ thành.
Vừa rồi Mặc Dạ cũng không dùng động tác hoa lá cành gì, đánh nát hàng rào mà dùng Thần Khí cũng không làm được, mà hắn lại chỉ dùng một quyền mà thôi.
Quyền đánh ra, không có tiếng gió, không có quang mang vạn trượng, tựa như dùng ngón tay chọc vào miếng đậu hũ vậy, cứ thế là vỡ.
Đây chính là chênh lệch thực lực a, Long Ẩn coi như là đã được nhìn thấy thực lực chân chính của Quỷ Tiên. Đây đúng là không cùng một tầng thứ, sợ rằng Long tộc chỉ có thể đợi đến khi Tổ Long xuất thế, mới có thể đấu lại được Mặc Dạ.
Bi kịch chính là, Tổ Long tương lai này, lại được sinh ra từ nhà Quỷ Tiên. . . . . .
Yếm Long Hạp, một đám ánh sáng bạc bị yếm khí đen đặc vây quanh, ở trong ánh sáng bạc kia hình như có một người đang ngồi, chỉ là sắc mặt người kia rất khó coi, có thể nhìn thấy được, bởi vì chống lại đám mớ khí kia mà hắn đã phải tiêu hao rất nhiều năng lượng.
Nam nhân này thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn đám yếm khí tràn ngập trên đầu , trong mắt hiện lên sự kiên trì, “Chờ ta.”
Nếu như không bị giam tu vi, hắn có lẽ còn có cơ hội chọc thủng những thứ yếm khí này, nhưng mà hiện giời, hắn chỉ có thể chống lại không để bị đám yếm khí này ăn mòn mà thôi. Có lẽ, tính mạng của hắn sẽ kết thúc ở chỗ này. Nhưng hắn không cam lòng, bởi vì hắn không biết con tiểu hồ ly còn quan trọng hơn cả tính mạng của hắn hiện giờ đang như thế nào.
Con hồ ly kia, từ đầu đến cuối cũng không biết mình thích hắn, con tiểu hồ ly thích bốc đồng giống như chủ nhân của hắn. Có đôi khi hắn cũng không nhịn được mà cảm thấy ảo não, tại sao mình lại đi thích một con hồ ly, hơn nữa lại còn là một con hồ ly đực.
Nhưng mà, cũng không có cách nào khác, hắn không thể khống chế được trái tim của mình, cho nên dứt khoát cứ theo đuổi như thế đi, có lẽ một ngày nào đó, con hồ ly ngu ngốc kia có thể nhận ra.
Ngày đó, mình bị đệ nhất Thần Tướng uy hiếp, lúc mình nhảy xuống từ trên vách núi, hắn ngồi dưới đất khóc không ngừng, hẳn là, rất thương tâm đi. . . . . . . .
Trong đầu hắn hiện lên vô số hình ảnh, thời gian hai người ở chung rất ít, phần lớn thời gian, Tiểu Hồ Ly đều thích quấn quýt bên cạnh nữ nhân tên là Tề Hoan kia. Bởi vì hắn luôn quá mức thân cận với Tề Hoan, cho nên mình mới chán ghét Tề Hoan như vậy đi?
Thời gian dưới vách núi này khác thời gian ở phía trên vách núi, ở phía trên là một ngày, ở dưới đã là một năm. Tiểu Ngân không nhớ rõ mình đã ngồi ở nơi này bao nhiêu năm, phía dưới này không có âm thanh, không có vật sống, chỉ có xác rồng, và đám yếm khí lúc nào cũng có thể giết chết hắn.
Hắn biết rõ, có thể mình sẽ không đi lên được, nhưng lại chưa bao giờ buông tay, đơn giản là vì hắn vẫn còn điều bận lòng.
Như vậy thì, cứ chờ xem sao.
Lúc Tiểu Ngân đang nghĩ tới lại nhắm mắt lần nữa, phía trên đột nhiên rơi xuống một vật đen như mực. Bịch một tiếng, trực tiếp rơi xuống trước mặt hắn.
Là rồng già sao? Tiểu Ngân nhíu mày, những năm gần đây, hắn chưa từng nhìn thấy rồng già rơi xuống, có điều, con rồng này có vẻ hơi bị nhỏ quá đi.
“Ê, này, ngươi tên là Ngân sao?” Bởi vì sợ độ cao, nên nó bị cha Mặc Mặc đạp một phát rơi xuống đây, nó nhìn thấy đám ánh sáng bạc cách đó không xa, vội vàng vọt tới.
Đám yếm khí ở đây giống như sợ con tiểu long này, tất cả đều dạt ra.
“Ngươi biết ta?” Tiểu Ngân không nghĩ đến sẽ có người tìm mình. Hay là, nó cũng bị bắt phải nhảy xuống?
“Thật tốt quá, ta còn tưởng phải đi khắp nơi tìm ngươi chứ, theo ta lên nào, cha Mặc Mặc đang chờ ngươi ở phía trên.” Nhìn thấy Tiểu Ngân, Tiểu Nghiệt Long vui vẻ mười phần, kéo tay của hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK