Mục lục
Bán Kiếp Tiểu Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đông Nguyên bái kiến. . . . . .” Đông Nguyên vốn định chào hỏi Thanh Tiêu, ai biết lời còn chưa nói hết, người ta đã hất tay áo đi rồi. Đông Nguyên sững sờ, vị chưởng môn Côn Luân này thoạt nhìn hình như tâm tình không tốt a!

“Đi thôi đi thôi, sư huynh vẫn nên cách những người đó xa một chút, coi chừng bị cắn đó.” Thanh Tiêu mặc dù đi về phía trước, bất quá những đệ tử bên cạnh hắn kia, Tề Hoan nhìn lướt qua, phát hiện thật đúng là trùng hợp, mấy người cùng nàng có cửu oán đều đến đủ cả.

Nàng cũng không tin đám người Côn Luân dám ở Thục Sơn làm gì nàng, dù sao Thanh Tiêu đã sớm hận nàng, hận nhiều hơn hay ít hơn một chút cũng không sao cả, chỉ cần làm cho hắn trong lòng phiền muộn, thì tâm tình nàng liền tốt hơn.
“Tên đệ tử phái Thanh Vân kia, ta khiêu chiến với ngươi.” Nói chuyện chính là nữ đệ tử Côn Luân, Tề Hoan nhận ra nàng, ngày đó trong miếu đổ nát chính là nàng ta khiêu khích trước.

“Khiêu chiến? Ta cự tuyệt.” Tề Hoan sửng sốt một chút, bất đắc dĩ buông lỏng tay, nếu nàng là đệ tử cấp thấp của phái Thanh Vân còn dễ nói, không phải chỉ là khiêu chiến thôi sao, thua cũng không mất miếng thịt nào, nhưng nàng không phải. Nếu như nàng thật sự tiếp nhận khiêu chiến, toàn bộ mặt mũi phái Thanh Vân chẳng phải đều bị nàng quăng sạch sẽ hay sao.

Trong Tu Chân giới, các đệ tử ngang hàng giao thủ hữu hảo gọi là luận bàn, mang theo ý công kích thì gọi là khiêu chiến, nhưng khiêu chiến không thể tùy tiện cự tuyệt, bằng không sẽ bị người ta cười nhạo.

“Hừ, phái Thanh Vân các ngươi quả nhiên đều là bọn hèn nhát, ngay cả ta khiêu chiến cũng không dám tiếp, còn dám đi ra gặp người, ta thấy ngươi vẫn nên chạy về núi Thanh Vân đi thôi.” Ả kia cười nhạo nói, đám đệ tử Côn Luân phía sau nàng cũng nhao nhao lên tiếng chế giễu.

Nhìn thấy tràng diện dần dần không khống chế được, Đông Nguyên sắc mặt trầm xuống, “Chư vị Côn Luân đạo hữu đừng quá đáng, nếu chư vị lại nói lời vũ nhục nữa, đừng trách ta không khách khí.”

Đông Nguyên nói làm mấy tên đệ tử Côn Luân lập tức an tĩnh lại, nếu người khác nói như vậy bọn họ sẽ chỉ cười bỏ ngoài tai, thế nhưng Đông Nguyên đối với đám đồng lứa bọn họ là đệ tử nổi danh nhất rồi, tuổi còn trẻ nhưng thực lực lại có thể so với trưởng lão nhất phái, hơn nữa đứng phía sau hắn lại là toàn bộ phái Thục Sơn. Lúc này rõ ràng là bênh vực Tề Hoan, đám đệ tử Côn Luân bởi vì lời nói của Đông Nguyên mà sắc mặt có chút khó coi.

Côn Luân là một môn phái lớn, nhưng Thục Sơn người ta cũng không kém bọn hắn bao nhiêu, cho nên Đông Nguyên mở miệng nói câu này thật đúng là không ai dám tranh luận. Chỉ có ả nữ đệ tử kia tựa hồ vẫn chưa từ bỏ ý định, “Đông Nguyên sư huynh, ta cũng chỉ muốn cùng vị sư muội này luận bàn một chút mà thôi, không có ý tứ gì khác.”

Tề Hoan nghe lời giải thích của nàng thì bĩu môi, có lầm không, luận bàn cùng khiêu chiến là hai chuyện hoàn toàn khác nhau nha, khiêu chiến là bất luận sinh tử đó, coi như nàng ta lỡ tay giết chết mình, phái Thanh Vân cũng không thể tìm nàng gây phiền toái, đoán chừng người nọ sớm đã có ý nghĩ này, chẳng qua nàng cũng quá ngây thơ đi, mình dám mở miệng chọc tức Thanh Tiêu, chẳng lẽ còn có thể sợ nàng sao.

Đông Nguyên nhíu nhíu mày, hắn biết rõ nữ đệ tử này nói không sai, người ta đã đổi giọng nói muốn luận bàn, thật sự hắn không còn lý do nói gì nữa rồi. Nghĩ tới đây hắn nhịn không được quay đầu lại nhìn Tề Hoan, hắn biết rõ Tề Hoan tu vi không cao, chỉ là sơ kỳ Ngưng Khí, mà trình độ tối thiểu của nữ đệ tử Côn Luân lại là hậu kỳ Ngưng Khí, Tề Hoan đấu với nàng ta cơ hồ cũng không có khả năng thắng.

Tề Hoan hướng nữ đệ tử Côn Luân kia cười lạnh, “Thứ nhất ta đã nói ta cự tuyệt, nếu như ngươi chưa từ bỏ ý định có thể bảo sư tổ ngươi tới khiêu chiến với ta. Thứ hai đừng gọi ta là sư muội, ngươi không xứng.” Chớ ép nàng tới đường cùng, con thỏ nóng nảy còn có thể cắn người đó, lúc nào tới lượt một đệ tử cấp thấp phái Côn Luân mà cũng có thể tùy tiện vũ nhục người rồi, khiêu chiến nàng sao? Bối phận của nàng cũng không phải chỉ bày cho đẹp mắt, Côn Luân nếu thật tới khiêu chiến nàng, đó mới đúng là đặc sắc a.

“Ngươi, ngươi quá đáng! Lại dám vũ nhục sư tổ chúng ta, ta sẽ đem chuyện này nói cho chưởng môn biết, hi vọng đến lúc đó phái Thanh Vân sẽ cho chúng ta một cái công đạo.” Tề Hoan nói không chút khách khí, nữ đệ tử kia hiển nhiên tức giận không nhẹ. Chính phái chú trọng nhất là quan niệm trên dưới, lời Tề Hoan nói ở trong tai người khác không còn nghi ngờ gì nữa chính là khiêu khích toàn bộ Côn Luân, chẳng qua nàng nói cũng là sự thật, ai bảo bối phận nàng cao như vậy!

“Xin cứ tự nhiên.” Tề Hoan không sao cả nhún nhún vai.

Nhìn đám đệ tử Côn Luân kia nổi giận đùng đùng rời đi, Đông Nguyên không đồng ý lắc đầu nói, “Sư muội, muội quá kích động rồi, mặc kệ muội cùng những đệ tử Côn Luân này có thù hận gì, cũng không thể động chạm đến sư tổ bọn hắn, chuyện này nếu thật sự truyền ra ngoài sẽ rất phiền toái.”

“Lời cũng đã nói rồi không có biện pháp thu hồi a, yên tâm đi sư huynh, trên ta còn có người đấy!” Tề Hoan cợt nhả vỗ vỗ bả vai Đông Nguyên, bất quá sắc mặt Đông Nguyên cũng không có bởi vì lời nói của Tề Hoan mà dễ nhìn.

“Được rồi, lát nữa ta đi gặp đệ tử Côn Luân nói chuyện a, hi vọng bọn họ sẽ cho ta chút mặt mũi.”

Tề Hoan âm thầm lắc đầu, muốn cũng không còn kịp rồi, chỉ sợ đây chính là hiệu quả mà Thanh Tiêu muốn a, hắn vẫn không có lý do gì đối phó mình, hiện tại mình mở miệng “vũ nhục” tiền bối, nếu hắn động thủ với mình, tự nhiên sẽ có lý do chính đáng rồi. Đáng tiếc, hắn tính toán thế nào cũng sẽ thất bại thôi.

Trở lại bên trong Thục Sơn môn, bởi vì Đông Nguyên một lát nữa sẽ bắt đầu thi đấu, cho nên Tề Hoan đành phải tự mình trở về. Bất quá đi tới đi lui nàng liền phát hiện có gì đó không đúng, hình như ánh mắt những đệ tử lui tới nhìn mình đều có chút kỳ quái.

Thẳng đến khi đi tới chỗ đài quan sát dành riêng cho phái Thanh Vân, Tề Hoan rốt cuộc mới biết là xảy ra chuyện gì, Thanh Tiêu thật đúng là không bình tĩnh, hiện tại vậy mà đã chạy đến tìm Linh Vân Tử tố giác rồi!

Tề Hoan đứng ở đằng xa có thể nhìn thấy vẻ mặt Thanh Tiêu phẫn nộ đang cùng Linh Vân Tử nói gì đó, mà Linh Vân Tử chỉ chắp tay sau lưng bình tĩnh nhìn hắn, không gật đầu cũng không cãi lại.

Trông thấy tình hình này Tề Hoan không khỏi vui lên, Linh Vân Tử trên núi Thanh Vân nổi tiếng “Đầu Gỗ phiền phức khó chịu” , không biết Thanh Tiêu có cảm giác đàn gảy tai trâu hay không.

“Tóm lại, hi vọng Linh Vân Tử đạo hữu cho Côn Luân chúng ta một cái công đạo!” Thời điểm Tề Hoan đi tới, chỉ nghe thấy một câu như vậy.

Tề Hoan mắt nhìn Thanh Tiêu hô to, đáng tiếc, khuôn mặt đẹp như vậy, thời điểm tức giận thật đúng là dữ tợn a!

“Ngươi muốn công đạo gì?” Linh Vân Tử trông thấy Tề Hoan trở về, tàn bạo trừng mắt nhìn nàng, hắn biết mà, cái sư thúc này căn bản chính là nhân vật gây chuyện, một ngày không tìm cho hắn một chút phiền toái nàng nhất định trong lòng không yên!

“Đệ tử cấp thấp của môn phái các ngươi vậy mà dám vũ nhục trưởng bối Côn Luân ta, hừ, đừng nói Linh Vân Tử đạo hữu ngươi muốn bao che nàng!”

Linh Vân Tử bình tĩnh nhìn Thanh Tiêu một hồi lâu, mới chậm rì rì mở miệng, “Ai bảo ngươi nàng là đệ tử cấp thấp của phái Thanh Vân chúng ta, Thanh Tiêu ngươi chú ý ngữ khí một chút, nàng là sư thúc của ta đó. Nếu như ngươi tiếp tục cố tình gây sự, ta không ngại đại diện cho toàn bộ phái Thanh Vân hướng ngươi khiêu chiến đâu.”

Linh Vân Tử cũng không quản người đối diện là ai, chưởng môn Côn Luân thì thế nào, núi Thanh Vân bọn họ còn không có sợ Côn Luân đâu, huống chi chuyện này cho dù Tề Hoan sai trước, thì hiện tại náo xuống đã là vấn đề mặt mũi của hai môn phái rồi.

“Ngươi nói cái gì?!” Một câu của Linh Vân Tử khiến người chung quanh hoàn toàn choáng váng rồi, nữ nhân này là sư thúc của Linh Vân Tử, nàng rốt cuộc có địa vị gì?!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK