Tuy tu luyện là việc tốn thời gian, hơn nữa nàng cũng khá mưu cầu danh lợi, nhưng mà Hư Không Tử đã cảnh cáo nàng, trước khi đến Độ Kiếp kỳ, tuyệt đối ban ngày không thể tu luyện, nếu hấp thụ linh khí của mặt trời vào trong người sẽ hủy đi Dạ Linh thể, cho nên, Tề Hoan nhàn rỗi vô cùng.
Đi dạo trong sơn môn rộng lớn một vòng, cuối cùng Tề Hoan quyết định đến sau núi tìm vị sư huynh duy nhất trong sư môn.
Vị sư huynh này là một trong ba đồ đệ của sư thúc Hư Dương Tử, bình sinh chỉ thích trồng hoa nuôi chim gì đó, mỗi lần nhắc đến hắn Hư Dương Tử đều nói hắn văn dốt vũ nát (không học vấn không nghề nghiệp), nhưng Tề Hoan lại không nghĩ như vậy, ba lão đầu này tinh quái vô cùng, nếu thật văn dốt vũ nát thì Hư Dương Tử chắc chắn sẽ không thu hắn làm đồ đệ.
Phía sau núi Thanh Vân căn bản không có người qua lại, ngoại trừ đệ tử mới nhập môn cần đến phía sau núi đốn củi nấu nước rèn luyện. Ngày thường nơi này ngoại trừ tiếng chim kêu vượn hú thì cũng không nghe được tiếng người.
Vị sư huynh của Tề Hoan ở trong Lạc Hoa cốc phía sau núi, nghe nói vị sư huynh này cũng là người phong nhã, năm đó vốn không có cái Lạc Hoa cốc này, sư huynh nàng đơn giản chỉ trồng một mảnh rừng hoa đào, nghe nói phạm vi hơn mười dặm đều là hoa đào. Cũng không biết người ta cho hoa đào ăn cái hoóc-môn kích thích gì, khiến hoa nở quanh năm suốt tháng không tàn, cũng không sợ mệt chết.
Vượt qua vài lần lên dốc, quẹo vào bảy tám khúc rẽ, lại đi trên một đoạn đường gập ghềnh, Tề Hoan cuối cùng tới được Lạc Hoa cốc. Đứng tại miệng cốc, Tề Hoan nhìn chằm chằm vườn hoa đào, cũng không dám đi vào trong.
Không phải nàng đột nhiên trở nên rụt rè mà là lúc trước không cẩn thận xông vào, thiếu chút nữa bị ảo trận ở đây làm mệt chết, may mắn cuối cùng có người phát hiện mới ra ngoài được.
“Sư muội ah, muội sao lại có thời gian rảnh đến chỗ sư huynh chơi thế?” Tề Hoan còn đang đứng ngẩn người, thì giọng một nam tử truyền tới, những cây hoa vốn được sắp đặt chỉnh tề, trong nháy mắt chuyển qua hai bên, xuất hiện một con đường nhỏ.
Ở chính giữa con đường, có một có một người đang mặc sa y (y phục bằng lụa mỏng) Băng Ti Thiên Phách, nam tử dáng người cao to chậm chạp đi từ trong sơn cốc ra.
“Ai, nhân diện hoa đào tương ánh hồng a [*]!” Từ khi vào núi Thanh Sơn, Tề Hoan đối với khuôn mặt tương đối xinh đẹp của mình đã mất đi lòng tin, nàng rất lo lắng nếu cứ tiếp tục như vậy, lòng tự ái của mình sẽ bị đả kích trầm trọng.
[*] Một câu thơ trong bài “Đề đô thành nam trang” của Thôi Hộ. Ý chỉ vẻ đẹp tựa cánh hoa đào.
Tề Hoan thường xuyên hoài nghi, Hư Dương Tử có phải hay không có yêu thuật gì đó kiểu như mùa xuân trồng mỹ nam, mùa thu thu hoạch 1 đống mỹ nam, bằng không vì sao mỗi một đệ tử của lão đều thuộc cấp hồng nhan họa thủy như vậy, ngay cả đồ tôn cũng đẹp đến hại nước hại dân. Có để cho nữ nhân như nàng đây sống hay không chứ?
Song điểm duy nhất phá hư mỹ cảnh là trên tay hắn vẫn đang ôm một cái chổi to, Tề Hoan lắc đầu, lớn lên đẹp như vậy lại không biết chú trọng hình tượng, đáng bị trời phạt. Nàng tuyệt đối không phải ghen ghét, chỉ là trong nội tâm nàng thấy không công bằng mà thôi
~“Tiên Tử sư huynh.” Nhìn thấy Hoa Hiển Tử, Tề Hoan vội vàng cười nghênh đón, thuận miệng đặt luôn cho người ta cái ngoại hiệu (tên gọi bên ngoài như kiểu nick name), có điều Hoa Hiển Tử cũng không để ý, cười mỉm dẫn Tề Hoan vào trong cốc.
Trong phái Thanh Vân cái đáng để Tề Hoan khinh bỉ tuyệt đối không ít, nhưng cái khiến nàng khó chấp nhận nhất chính là vấn đề tên gọi. Cũng không biết ba lão đầu Hư Không Tử năm đó nghĩ như thế nào, hết lần này tới lần khác lại muốn thế hệ của nàng dùng chữ ‘Hoa’ đứng đầu, Tề Hoan có đạo hiệu là Hoa Hoan Tử, hoa hoan – hoa hoàn (1), ta còn là hoa quyển (2) nữa đấy.
(1)Hoa hoàn: nghĩa là vòng hoa, đồng âm với Hoa Hoan
(2)Hoa quyển: nghĩa là tràng hoa, dùng trong tang lễ, to hơn vòng hoa.
May mắn nàng cũng không phải người bi đát nhất, vị sư huynh tiên tử này còn thảm hơn, đường đường một đại nam nhân lại bị người gọi thành Hoa Tiên Tử (*). Nhưng mà toàn bộ bên trong bên ngoài sư môn, cũng chỉ có Tề Hoan mới có cái dũng khí gọi hắn là Tiên Tử sư huynh thôi.
(*) Hoa Tiên Tử và Hoa Hiển Tử đồng âm
“Sư muội sao không đi tìm bọn sư điệt?” Đưa Tế Hoan đến đình viện của mình, Hoa Hiển Tử tiếp tục cầm cái chổi quét qua mặt đất dày đặc một tầng cánh hoa. Lúc này trong sân đã chồng chất vài đống lớn cánh hoa đào rồi, từng đống cánh hoa màu hồng phấn đặt ở cùng một chỗ trông rất đẹp mắt.
“Bọn hắn bận rộn, sư huynh này, huynh quét cánh hoa làm gì vậy?”
“Ủ rượu, rượu hoa đào.” Hoa Hiển Tử nhướng mày cười khẽ, giữa lông mày giãn ra, lại khiến lòng Tề Hoan thấy như bị một cơn gió lạnh thổi tới.
“Chẳng lẽ rượu hoa đào trân quý mà các sư phụ hay uống đều là do huynh ủ sao?” Tề Hoan hoài nghi việc vị sư huynh không ra khỏi sơn môn này cùng mấy vò rượu ngon của lão đầu có quan hệ.
“Đúng vậy.”
“Nhiều cánh hoa như vậy, rửa sạch hết rất phiền toái à nha….” Tề Hoan thề, nàng chỉ hiếu kỳ mà thôi.
“Ai nói ta phải rửa sạch.” Hoa Hiển Tử tươi cười xán lạn, lộ ra một hàm răng trắng khiến Tề Hoan cảm thấy một cỗ âm khí. Nàng còn tưởng vị sư huynh này là kẻ thuần lương (đơn thuần + lương thiện), xem ra là nàng thật sự không thể tùy tiện nhìn người nữa rồi.
Cái này choáng nha, ngay cả đồ cho sư phụ mình cũng dám gian lận, rõ ràng là một con sói đội lốt người, thiếu chút nữa nàng còn tưởng rằng đó là một con cừu nhỏ. Nàng vẫn là quá thuần khiết mà!
“Sư bá sắp độ thiên kiếp rồi sao?” Hoa Hiển Tử không chút để ý đem từng đống cánh hoa ôm đi, rồi ném vào cái vạc màu xanh biếc ở trong góc tiểu viện.
“Đúng vậy, còn khủng hơn cả lần muội đi dự lễ, thật không có nhân tính.” Tề Hoan nhỏ giọng phàn nàn.
“Độ thiên kiếp rất nhanh thôi, gần nửa ngày là xong, sẽ không giống như lần trước.” Sự tích lần trước của Tề Hoan đã truyền khắp phái Thanh Vân, nhưng ngại cảnh cáo của chưởng môn nên mỗi người chỉ dám thầm thảo luận mà thôi.
“Đúng vậy, sư phụ độ thiên kiếp xong sẽ phải bế quan, muội sắp bị bỏ rơi đó.” Tề Hoan ngoài miệng đáng thương nói, song trên mặt thế lại không chút bộ dạng đáng thương nào.
Đệ tử thế hệ các nàng từ trước đến nay đều là bị tán dưỡng (ý là mang về rồi bỏ rơi không quan tâm), sở dĩ núi Thanh Vân có thể phát triển tốt như vậy, là nhờ sư thúc nàng có hai đồ tôn tốt, nếu không có Linh Phong Tử cùng Linh Vân Tử, đoán chừng núi Thanh Vân đã sớm giải tán. Ngay cả sư phụ cũng không biết đồ đệ mình đã chạy đi đâu, có môn phái như vậy sao?
“Ha ha, đại sư bá không phải đã đưa muội Ti Không Lăng rồi à?” Hoa Hiển Tử đối với Tề Hoan rõ ràng như bảng cửu chương, “Tuy lực công kích của Ti Không Lăng không phải quá cao, nhưng cũng là một kiện pháp khí cực phẩm đấy.”
“Ồ, sư huynh cũng biết Ti Không Lăng à!”
“Pháp bảo tốt như vậy đương nhiên là ta biết rõ, thích hợp dùng để âm thầm chơi ở sau lưng người khác nhất….” (TNN: =.=! anh này vẽ đường cho hưu chạy)
Vì vậy, hai canh giờ kế tiếp, Tề Hoan ngoan ngoãn ngồi yên nghe Hoa Hiển Tử giảng giải cách dùng Ti Không Lăng. Sau nửa canh giờ, Tề Hoan đã toát đầy mồ hôi. Một lúc lâu sau, ánh mắt Tề Hoan nhìn Hoa Hiển Tử đã chuyển thành kính sợ, người này tuyệt đối là sư tổ cuả hèn mọn, bỉ ổi. Sau hai canh giờ, Tề Hoan rốt cục không nhịn được, chạy biến.
Sau khi Tề Hoan chạy mất dạng, một thanh xà to bằng ngón cái, toàn thân như ngọc bích bò lên vai Hoa Hiển Tử, “Không sợ dạy hư Tiểu sư muội ngươi sao.” Thanh xà nói tiếng người, tiếng nói thanh thúy dễ nghe như tiếng suối chảy róc rách.
“Ha ha.” Hoa Hiển Tử cười có chút xấu hổ, hắn chỉ là nhất thời không nhịn được mà thôi.
Nhưng ngay lập tức, một người một rắn đều cứng lại, bởi vì Tề Hoan mang vẻ mặt xấu hổ chạy trở về, “Hắc hắc, thật ngại, mót quá, phiền chỉ cho vị trí nhà xí.”
Hoa Hiển Tử tiện tay chỉ ra một ngón, Tề Hoan vội vàng chạy đi.
….. Một mảnh lá cây rơi xuống mặt Hoa Hiển Tử, hắn đã đánh giá thấp năng lực thừa nhận của sư muội rồi!
———————-
Tiểu Mộng: Ta muốn đập đầu vào tường quá đi *cuồng tiếu ~ing*
TNN: bình tĩnh nàng ơi *mắt long lanh*
——————–
[*] Bài thơ “Đề đô thành nam trang” của Thôi Hộ
Khứ niên kim nhật thử môn trung,
Nhân diện đào hoa tương ánh hồng.
Nhân diện bất tri hà xứ khứ,
Đào hoa y cựu tiếu xuân phong.
Dịch nghĩa
Năm trước ngày này ngay cửa này,
Mặt người, hoa đào ánh hồng lẫn nhau.
Mặt người chẳng biết đã đi đâu,
Vẫn hoa đào năm ngoái đang cười giỡn với gió xuân.
Dịch thơ – Tản Đà
Cửa đây năm ngoái cũng ngày này,
Má phấn, hoa đào ửng đỏ hây.
Má phấn giờ đâu, đâu vắng tá,
Hoa đào còn bỡn gió xuân đây.Theo “Tình sử” của Phùng Mộng Long, Thôi Hộ nhân tiết thanh minh một mình đi chơi về phía nam đô thành, thấy một ấp trại chung quanh đầy hoa đào. Thôi Hộ gõ cửa xin nước uống, một người con gái mở cổng, hỏi tên họ rồi bưng nước đến, người con gái sắc đẹp đậm đà, duyên dáng, tình ý, dịu dàng kín đáo. Năm sau, cũng vào tiết thanh minh, Thôi Hộ lại đến tìm người cũ thì cửa đóng then cài, nhân đó mới đề lên cánh cửa bên trái bài thơ này. Người con gái xem thơ, nhớ thương rồi ốm chết. Chợt thôi Hộ đến, nghe tiếng khóc bèn chạy vào ôm thây mà khóc. Người con gái bỗng hồi tỉnh rồi sống lại. Ông bố bèn đem cô gái gả cho Thôi Hộ. Cũng từ điển này, người ta thường ví mặt người con gái đẹp với hoa đào.