Chương 147: Hoa lưu luyến bướm, khung cảnh quyến rũ cuối con mương thần bí
Tháng chín năm Cảnh Gia thứ mười bốn, lại đến lúc nạp lương chinh thuế mỗi năm.
Trận mưa to trước đó đã ảnh hưởng đến chín châu, hơn ba mươi quận ở kinh thành và các vùng lân cận. Hoa màu mốc meo chất trên mặt đất, không ít nông hộ quỳ gối trong đồng ruộng lầy lội, ngửi mùi mốc tràn ngập trong không khí rồi khóc rống.
Kinh đô và vùng lân cận tương đối giàu có và đông đúc, mỗi nhà hoặc ít hoặc nhiều đều có chút lương thực dư trong kho thóc. Lần này tuy không tổn thất đến mức khiến những gia đình đó không có cơm ăn, nhưng vấn đề là sắp phải nộp thuế, triều đình không thu lương thực mà chỉ thu bạc. Vì vậy bọn họ cần phải lấy một phần lương thực dư đến tiệm gạo, đổi thành bạc để nộp thuế.
Vì thế nông hộ gặp tai họa lần lượt mở kho lúa, có mấy nhà còn hùn tiền để thuê xe chở gạo đến châu phủ để bán.
Bọn họ thật vất vả mới tới chợ, nhưng cuối cùng lại một lần nữa gặp tuyệt vọng. Rõ ràng là gặp tai hoạ nhưng giá gạo mà tiệm gạo thu mua lại giảm mạnh. Tuy là gạo của năm trước nhưng dẫu sao cũng là gạo ngon đã bỏ vỏ, nhưng giá mà tiệm gạo thu mua chỉ bằng giá thóc. Nông hộ lòng đầy căm phẫn lý luận với tiệm gạo, nhưng dường như đối phương đã sớm có chuẩn bị, xuất động hơn mười thanh niên khỏe mạnh cầm gậy đuổi đánh. Chưởng quầy còn nói: Chê thì đến nơi khác mà bán.
Tin tức vừa truyền đi, không ít nông hộ mộ danh mà đến. Vài ngày sau, kho hàng những cửa hiệu lâu đời có giá cả hợp lí đều đã đầy ắp, mà mấy tiệm gạo khác giống như đã thương lượng với nhau, đều ăn ý mà duy trì giá thấp.
Chưởng quầy của mấy cửa hiệu lâu đời âm thầm gặp nhau. Kho hàng bọn họ đã được chất đầy, tuy thuê kho hàng cũng là một biện pháp, nhưng dẫu sao số gạo này vẫn là gạo cũ, bất cứ tình huống nào cũng có thể xảy ra. Mấy chưởng quầy thương lượng xong, sau khi trở lại cửa hàng thì lần lượt hạ giá ngang với cửa tiệm khác.
Đối với nông hộ gặp tai hoạ mà nói, đây chắc chắn là dậu đổ bìm leo. Có thể nhìn thấy xe vận chuyển khắp mọi nơi, rất nhiều nông hộ nản lòng ngồi ở ven đường dưới ánh mặt trời chói chang, không ngừng cau mày than khổ.
Đối với nông dân mà nói, lấy gạo tốt đã xát vỏ bán với giá thóc chẳng khác gì là cắt thịt của bọn họ. Lúc này, tốp năm tốp ba "đồng hương" trung thực và tốt bụng xuất hiện trong đội ngũ vận chuyển, bọn họ nói cho nông hộ: Hiệu cầm đồ Tứ Phương có tiền tài hùng hậu, sản nghiệp trải rộng khắp thiên hạ, hơn nữa chủ nhân bên đó trạch tâm nhân hậu: Không chỉ cho thời hạn lâu dài mà lãi bọn họ đưa ra cũng thấp hơn hiệu cầm đồ khác, không bằng các ngươi đến nơi đó nhìn xem.
---
Chủ nhân đứng sau hiệu cầm đồ Tứ Phương đúng là Tiền Nguyên. Mà tiệm gạo của họ nổi lên chỉ sau một đêm ở châu phủ gặp tai nạn đều nhờ vào diệu kế của Cốc Phong – mưu sĩ của Tề Nhan.
Vị Quốc tôn sùng Nho gia, bọn họ cho rằng thân thể tóc da đều được phụ mẫu ban cho. Cốc Phong bị án vu cổ liên lụy cho nên bị xăm lên mặt, cũng đồng nghĩa với việc bị xem là một nỗi nhục. Không những vậy, hắn suýt nữa thì bị tra tấn chết lúc khổ dịch ở bắc Cửu Châu, cao đường trong nhà cũng bởi vậy mà chết, cho nên tâm lý hắn đã sớm vặn vẹo.
Là Tề Nhan cứu mạng hắn, Tề Nhan bảo hắn làm cái gì thì hắn sẽ làm cái đó. Nếu có thể nhân cơ hội này khiến nhiều người bất hạnh, làm nhiều người đáng thương như hắn thì Cốc Phong hắn vô cùng vui vẻ.
---
Tháng mười, năm Cảnh Gia thứ mười bốn, các nơi phải trình báo việc thu thuế lên triều đình.
Lòng Nam Cung Tĩnh Nữ đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng nàng vừa mới mở hồ sơ của quận gặp tai họa ra thì lại ngạc nhiên phát hiện: Thu thuế rất đầy đủ...
Nàng vô cùng nghi hoặc, nhưng lại không có cách nào dò hỏi triều thần, vì thế nàng đành phải đến chỗ Tề Nhan để thăm dò nguyên nhân.
Tề Nhan nghe Nam Cung Tĩnh Nữ hỏi thì mỉm cười ôn hòa, nhẹ giọng đáp: "Kinh đô và vùng lân cận không thể so với chỗ khác, nơi dưới chân thiên tử tất nhiên sẽ giàu có và đông đúc hơn địa phương khác một chút. Chắc là quận gặp tai hoạ còn nhiều lúa trong kho, người dân lấy lương thực dự trữ để đổi bạc, cho nên tuy tai họa không nhỏ nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc thu thuế."
Nam Cung Tĩnh Nữ bỗng nhiên tỉnh ngộ, Tề Nhan nhìn nàng và nói thêm: "Nhưng mà...của cải của bá tánh có thể cứu họ được bao nhiêu lần chứ? Một lần hai lần cũng còn được, nhưng nếu tình hình cứ tiếp tục như vậy, e là sớm muộn gì cũng có ngày bọn họ bị đào rỗng."
Nam Cung Tĩnh Nữ than nhẹ một tiếng: "Sao mà bản cung không biết? Nhưng mà sao có thể ngăn chặn được thiên tai?"
Tề Nhan hiểu rõ mọi chuyện trong lòng, vấn đề của Vị Quốc không nằm ở bên ngoài mà là nằm ở bên trong. Nào là thu thuế không hợp lý, nào là quốc sách cắt rau hẹ cùng với cơ cấu quan viên phiền phức và hủ bại. Tuy triều đại đã thay đổi, nhưng bầu không khí ở tiền triều vẫn còn...
Có lẽ đây là lý do người đeo mặt nạ nói: Nam Cung Nhượng chỉ xứng làm thần chứ không phải vương. Hiện giờ xem ra, Nam Cung Nhượng chẳng qua chỉ là một tên soán ngôi, tuyệt đối không phải là một vị quân vương khai quốc.
Nhưng Tề Nhan không có nhắc nhở, nàng hỏi ngược lại: "Điện hạ có muốn nghe ý kiến của học sinh trong thiên hạ không?"
Nam Cung Tĩnh Nữ thẳng lưng: "Làm sao có thể nghe được?"
Tề Nhan mỉm cười: "Sửa chữa đề thi hội."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Nhưng mà..."
Tề Nhan: "Thần đã xem qua đề thi cũ, đề thi ấy chỉ được cái mẽ ngoài. Hiện giờ thần là quan chủ khảo, có quyền sửa chữa đề thi, không bằng sửa thành 'luận chế độ cũ tân chính' có được không?"
Nam Cung Tĩnh Nữ bất ngờ, có thể nói hai chữ "tân chính" đã chạm đến tâm khảm nàng. Tề Nhan rèn sắt khi còn nóng, tiếp tục khuyên nhủ: "Thí sinh tham gia kỳ thi hội đều là nhân tài kiệt xuất, bọn họ nhất định có thể đưa ra những vấn đề hay. Kể cả khi họ không cần thì đây cũng là cơ hội tốt để dẫn dắt triều thần."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Bản cung sẽ đi bẩm báo phụ hoàng!"
Tề Nhan tiễn Nam Cung Tĩnh Nữ đến cửa đại điện, nàng nhìn bóng lưng Nam Cung Tĩnh Nữ vội vã đi xa, ánh mắt của nàng u ám một cách khó hiểu.
Tên soán ngôi Nam Cung Nhượng chỉ đổi đầu với tiền triều, còn lê lết thân thể bệnh tật của tiền triều thêm mười bốn năm. Hiện giờ triều đình Vị Quốc tựa như một lão già ốm đau trên giường, muốn cải cách thì cũng chỉ có thể từ từ mưu tính. Nếu có "danh y" phụ tá một liều thuốc cực mạnh, thì Vị Quốc sẽ càng chết nhanh hơn nữa!
Nam Cung Tĩnh Nữ ở trong thâm cung lâu năm, quan điểm và góc nhìn của nàng bị hạn chế, cho nên nàng tạm thời không nhìn rõ đạo lý này. Mà Tề Nhan hùa theo tâm ý của Nam Cung Tĩnh Nữ để sửa chữa đề thi, quang minh chính đại chọn ra một đám người mới "hận đời" vào triều đình. Chỉ trong thời gian ngắn...những người này sẽ có thể khiến Vị Quốc hoàn toàn diệt vong!
Tiền Thông yên lặng xuất hiện ở phía sau Tề Nhan, hắn quỳ xuống: "Lão gia, có thư đến."
Lá thư này là do Tiền Nguyên viết, trên thư nói kế sách của Cốc Phong đều thuận lợi. Hiện tại hiệu cầm đồ Tứ Phương đã thu được hai ngàn khế ước, nhưng tiền vốn thì đã thiếu hụt, hắn hỏi Tề Nhan xem bước tiếp theo phải làm như thế nào.
Tề Nhan suy tư một lát rồi nói với Tiền Thông: "Chuyện lần trước ta lệnh người làm ra sao rồi?"
Tiền Thông: "Hồi chủ nhân, nô tài đã xếp người của chúng ta vào phò mã phủ, tuy rằng không nhiều lắm nhưng đều là vị trí mấu chốt."
Tề Nhan gật đầu: "Bắt đầu từ ngày mai, ngươi sẽ tự mình giám sát việc dọn đồ ra khỏi phò mã phủ. Sau đó, bán chúng đến hiệu cầm đồ Thông Nguyên của Tạ An, đổi sang hiện bạc rồi đưa cho phụ thân ngươi."
Tiền Thông: "Vâng."
Hôm sau, Tề Nhan lấy cớ nghĩ đề thi hội để thu dọn hành lý và quay về phò mã phủ.
Bởi vì đề khảo thí là cơ mật, cho nên Tề Nhan tạm thời bảo phần lớn hạ nhân, bao gồm cả nữ quan chưởng sự đến tư trạch, chỉ chừa lại vài người hầu hạ.
Tháng mười một, năm Cảnh Gia thứ mười bốn
Hai bóng đen một cao một thấp bước ra từ cửa sau của phò mã phủ. Lúc này là lúc cấm đi lại trên đường vào ban đêm, trên đường phố không có một bóng người.
Hai người thân thủ linh hoạt, thậm chí còn nắm rõ đường tuần tra của thị vệ phò mã phủ. Bọn họ nhẹ nhàng tránh các thị vệ tuần tra.
Hai người đi vào thành Nam, xuyên qua một rừng trúc, cửa sau của tư trạch phò mã phủ ở ngay trước mặt.
Bóng người nhỏ hơn nhanh chóng trèo qua tường, sau hai tiếng vang trầm đục, cửa sau đã được mở ra.
Tiền Thông: "Chủ tử, mời."
Hai bóng đen này đúng là Tề Nhan và Tiền Thông. Bởi vì hậu viện là nơi ở của Tiểu Điệp, cho nên dọc theo đường đi Tề Nhan không có chạm mặt bất cứ kẻ nào. Tề Nhan sờ ngực, bên dưới lớp áo đen này chính là hình xăm Lang Vương mà Xanh Lê vương tộc đời đời tương truyền.
Bốn năm trước, Tề Nhan đích thân hủy hình xăm trên eo muội muội. Hiện giờ hình xăm trên người nàng chính là ấn ký cuối cùng của Xanh Lê hoàng tộc, nhưng chỉ sau tối nay, nó sẽ không còn tồn tại nữa.
Khi Tề Nhan tự mình hủy đi ấn ký bên hông Tiểu Điệp, nàng từng nói: Ca ca sẽ đi cùng ngươi.
Nhưng mà hình xăm trên ngực Tề Nhan khá lớn, nếu gặp đại phu không kín miệng thì nàng sẽ gặp nguy hiểm. Ba năm qua nàng luôn đi tìm phương thuốc để xóa hình xăm nhưng vẫn không tìm thấy, hôm nay vừa lúc có dịp xóa nó.
Tề Nhan chuẩn bị cho muội muội nhìn hình xăm này, để Tiểu Điệp nhớ thật kỹ.
Tề Nhan đi vào tiểu viện nhưng đèn trong phòng đã tắt, Tề Nhan nói với Tiền Thông: "Ngươi canh giữ ở nơi này, một mình ta đi vào là được."
Tiền Thông: "Đúng vậy."
Tề Nhan đi đến trước cửa, nàng muốn gõ cửa nhưng cuối cùng tay nàng lại ngừng ở giữa không trung. Người thảo nguyên trời sinh có ngũ quan nhạy bén, Tề Nhan chợt nghe thấy mấy âm thanh bất thường.
Nàng cau mày, dán lỗ tai lên trên cửa: Chẳng lẽ Tiểu Điệp sinh bệnh?
"A~...Tỷ tỷ ~!"
"...Gọi tên của ta."
"Xu...Xu Nữ."
Tề Nhan lúc này giống như bị sét đánh trúng đầu, nàng quả thực không thể tin được lỗ tai của mình, trong phòng cư nhiên còn có Nam Cung Xu Nữ?
Tề Nhan sợ mình nghe lầm, cho nên nàng ngừng thở, tiếp tục dán lỗ tai lên cửa, tiếng tim đập thình thịch rõ ràng lọt vào tai nàng.
Tiểu Điệp suиɠ sướиɠ hét lên, Nam Cung Xu Nữ thở gấp và nói: "Là hắn tốt hay là ta tốt?"
Tề Nhan:?????
Sau một lúc im lặng, Tiểu Điệp yếu ớt nói: "Ta và Duyên Quân..., ngươi đừng nghĩ nhiều nữa có được không?"
Nam Cung Xu Nữ: "Không được tiếp tục nhắc đến người kia!"
Tiểu Điệp: "A! Ngươi đừng..."
Trán Tề Nhan không ngừng đổ mồ hôi lạnh, thân thể nàng lung lay suýt ngã quỵ. Tuy chưa từng trải qua chuyện đó nhưng Tề Nhan cũng biết hai người trong phòng đang làm gì.
Hai nữ tử..., hơn nữa còn là muội muội của nàng và nữ nhi của kẻ thù... Công chúa thảo nguyên và công chúa Vị Quốc, thậm chí còn là một nữ tử đã kết hôn?!
Tề Nhan cắn chặt răng, gân xanh trên trán nổi lên. Đã có vài lần nàng muốn phá cửa xông vào nhưng nàng đều cố gắng nhịn xuống.
Cũng không biết qua bao lâu, Tề Nhan chậm rãi lui về phía sau, không nói một lời liền dẫn Tiền Thông rời khỏi tư trạch.
Ngày mười lăm tháng mười một, năm Cảnh Gia thứ mười bốn
Cũng chính là sau khi Tề Nhan từ tư trạch trở về, phía đông kinh thành chợt nổi lửa, ánh lửa đỏ chiếu rực nửa kinh thành.
Phủ đệ ngự tứ của Trăn Trăn phò mã cháy!
Tuần Phòng doanh và quan binh của Ứng Thiên phủ nhanh chóng tới cứu viện, nhưng lửa quá mạnh, hiện tại không thể xoay chuyển được gì cả...
Trong lúc ngủ mơ, Nam Cung Tĩnh Nữ bị Thu Cúc đánh thức: "Khởi bẩm điện hạ, Tuần Phòng doanh tới báo phò mã phủ cháy rồi!"
Nam Cung Tĩnh Nữ xốc chăn lên, nàng đi chân trần chạy đến trước mặt Thu Cúc: "Thế lửa ra sao? Phò mã sao rồi?"
Thu Cúc cắn môi: "Ngọn lửa hung mãnh dị thường, phò mã gia...còn ở bên trong!"
"Điện hạ!" Trước mặt Nam Cung Tĩnh Nữ tối sầm, may mà có Thu Cúc đỡ nàng.
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Bãi giá! Bản cung muốn đến xem! Mau!"
Editor có lời muốn nói:
Khi edit thường tui sẽ edit tên chương đầu tiên. Lúc đó tui tò mò dữ lắm, "hoa lưu luyến bướm" nghe thơ mộng quá ha, không biết chương này nói về cái gì nữa. Nhưng mà edit xong cái tui kiểu "À...( ͡° ͜ʖ ͡°)"