Bọn họ không những đi theo mà còn đồng loạt quỳ bên ngoài Ngự Thư Phòng. Khi nội thị tới bẩm, Nam Cung Tĩnh Nữ tức giận đến ngứa răng, nàng lạnh lùng nói: "Thích quỳ thì cứ để cho bọn họ quỳ!"
Nội thị lui ra ngoài, đến chỗ Hình Kinh Phú khuyên nhủ: "Trung thư đại nhân, bệ hạ đang nổi nóng. Tuy đang là tháng tư nhưng nền đất vẫn còn lạnh, sức khỏe của chư vị đại nhân quan trọng, mọi người vẫn nên hồi phủ nghỉ ngơi thì hơn, chớ có để mình ngã bệnh."
Hình Kinh Phú hừ lạnh, hiên ngang lẫm liệt nói: "Lão thần thậm chí ngừng để tang, mạo muội không tôn hiếu kính, chấp nhận bị thiên cổ bêu danh để xuất hiện ở đây, còn sợ phong hàn cỏn con hay sao? Nếu hôm nay bệ hạ không đồng ý, lão thần quỳ chết ở đây thì có xá gì?!"
Trung thư kiêm Tả Bộc xạ Lục Bá Ngôn đặc biệt phụ họa: "Trung thư đại nhân nói không sai. Nếu quốc không còn là quốc, còn cần thần tử để làm gì? Hôm nay chúng ta chắc chắn sẽ liều chết khuyên can!"
Hai quan văn quyền lực nhất đều đã lên tiếng, dù những người khác muốn chạy thì cũng không có khả năng.
Nội thị thấy thế, đành bất đắc dĩ thở dài, sau đó xoay người rời đi.
Hai canh giờ trôi qua, người bên ngoài đã ngã trái ngã phải, nhưng vẫn không có ai rời đi. Bên trong thư phòng, Nam Cung Tĩnh Nữ có làm thế nào cũng không bình tĩnh được. Nàng đi tới mép giường, dùng ngón trỏ chọc thủng một lỗ trên cửa sổ, xuyên thấu qua lỗ nhỏ nhìn ra bên ngoài, lòng nàng lạnh hơn phân nửa.
Nàng biết, lúc này đây...nàng không bảo vệ được nàng ấy.
Ngoại trừ Thị lang Binh bộ Tần Đức ra thì tất cả quan viên từ tam phẩm trở lên đều xuất hiện. Bọn họ đều quỳ gối ngoài điện, ngay cả nhóm quan viên Tấn Châu cũng có mặt.
Nam Cung Tĩnh Nữ không còn là cô công chúa có thể không ngó ngàng tới điều gì như lúc trước. Năm xưa có phụ hoàng che chở, nàng có thể tùy tiện thoải mái, tự do tự tại.
Nhưng hiện giờ, mảnh trời Vị Quốc cần nàng tới chống đỡ, mà những người quỳ ở ngoài điện đều là đại thần từ bao năm nay, là trụ cột của triều đình!
Tuy nhiên: Nước có thể chở thuyền thì cũng có thể lật thuyền. Nếu cứ giằng co như vậy thì triều đình chắc chắn sẽ dao động, chỉ cần triều đình rung chuyển một chút thì thiên hạ sẽ loạn.
Quan văn là một nửa triều đình, nếu bọn họ đều dao dộng thì nửa giang sơn cũng sẽ bị diệt vong!
Nam Cung Tĩnh Nữ lẩm bẩm: "Sao ngươi lại quay về... Vì sao phải quay về?"
Nam Cung Tĩnh Nữ không khỏi nhớ lại ánh mắt quật cường của Tề Nhan khi bị nàng quất roi. Trái tim nàng lại lần nữa nhói lên vì đau, nếu ngươi hận ta như vậy...vì sao lại quay về?
Chẳng lẽ đối với ngươi mà nói, giết phụ hoàng còn chưa đủ sao? Ngươi còn muốn trơ mắt nhìn ta thống khổ bất kham thì mới vừa lòng?
Đến tận bây giờ Nam Cung Tĩnh Nữ vẫn không cẩn thận suy nghĩ xem vì sao Tề Nhan kiên quyết quay về. Cũng không phải là Nam Cung Tĩnh Nữ không đủ thông minh, chỉ là sau khi biết Tề Nhan gi3t chết người phụ hoàng gần đất xa trời của mình, nàng không dám tiếp tục tin tưởng đối phương nữa.
Người nọ gi3t chết phụ thân của nàng, vậy mà có thể vui vẻ chung sống với nàng nhiều ngày như vậy.
Nhớ tới phần ngực bằng phẳng và vết phỏng dữ tợn của Tề Nhan...cuối cùng Nam Cung Tĩnh Nữ đã tin, tựa như những gì Tề Nhan nói vào lần đầu tiên nàng ấy thú nhận với nàng: Nàng ấy tới báo thù, dù có trả giá thế nào đi chăng nữa nàng ấy đều nguyện ý.
Nghĩ đến đây, Nam Cung Tĩnh Nữ hận không thể tát bản thân một cái. Vì sao...đã tới nông nổi hôm nay mà nàng còn không thể nhẫn tâm vứt bỏ nàng ấy?
Vứt bỏ nàng ấy, là cách đơn giản và hữu hiệu nhất giải quyết cục diện trước mắt, cũng là lựa chọn ít phải trả giá nhất, không phải sao?
Vì sao, nàng thậm chí còn hèn mọn nghĩ tới chuyện...làm thế nào bảo vệ nàng ấy?
Dẫu nàng ấy đã hận nàng như vậy.
Các triều thần quỳ từ trưa tới tối, mãi đến khi nội đình cấm đi lại vào ban đêm thì bọn họ mới dìu nhau rời đi. Khi đi tới cửa cung, Hình Kinh Phú nói: "Chư vị đồng liêu, bệ hạ còn trẻ bị mê hoặc, khuyên nhủ bệ hạ quay về chính đồ là chức trách của người làm thần tử. Ngày mai bản quan sẽ tiếp tục quỳ khuyên nhủ, phạm nhân một ngày không bị trừng phạt, bản quan thề sống chết sẽ không từ bỏ. Chư vị đại nhân tất nhiên muốn làm gì cũng được, lão phu không ép."
Nói đến cỡ này, còn có ai dám từ chối?
Buổi triều hội thứ hai lại là những lời sáo rỗng, Nam Cung Tĩnh Nữ tiếp tục tức giận rời triều. Những quan văn đó giống như cao dán, bọn họ đi theo Nam Cung Tĩnh Nữ đến Ngự Thư Phòng, ngay cả vị trí quỳ cũng không thay đổi.
Triều thần liên tục quỳ gối bên ngoài Ngự Thư Phòng hai ngày, không ít cung nhân đều nhìn thấy.
Tuy hoàng cung thoạt nhìn yên bình như ngày thường, nhưng thật ra dần có nhiều người ngầm nghị luận.
- --
Tề Nhan chậm rãi mở mắt ra, hai mắt nhói đau khiến nàng cau mày. Đôi môi tái nhợt mím lại một cách quật cường, sau đó cơn đau ở ngực cũng ập đến.
Tề Nhan nhìn vị nữ tử thoạt nhìn mới tròn đôi mươi, thắt kiểu tóc dành cho nữ tử chưa lập gia đình.
Tề Nhan cảnh giác hỏi: "Ngươi là ai?" Giọng nói của nàng suy yếu khàn khàn, ngay cả bản thân nàng nghe thấy cũng đều hoảng sợ.
Cốc Nhược Lan đã đi theo gia gia làm dược đồng từ năm ba tuổi, thoáng cái đã mười lăm năm trôi qua. Mấy năm nay nàng ngao du tứ hải, trị liệu cho không ít người bệnh, nhưng cũng chưa từng gặp người nào đặc biệt như vậy.
Nàng nhớ rõ cái ngày nàng vào cung, được nhìn thấy nữ đế bệ hạ, đối phương nói: "Có một người bệnh đặc biệt cần ngươi chiếu cố."
Vì thế Cốc Nhược Lan nghe được một bí mật kinh thiên động địa, hoàng phu đương triều vậy mà là nữ tử!
Tuy Cốc Nhược Lan không có đọc sách, nhưng từ nhỏ nàng đã giao thiệp với rất nhiều loại người, rất nhanh nàng đã biết vì sao bệ hạ tìm nàng thay vì tìm ngự y: Nàng chưa bao giờ gặp phụ mẫu của mình. Theo lời gia gia nói, người đi hái thuốc thì tìm thấy nàng ở một sơn cốc nơi hoa lan nở rộ. Gia gia đã mất người thân, vì thế để nàng theo họ của người, đặt tên là Nhược Lan.
Mấy năm trước gia gia qua đời, nàng kế thừa di chí của gia gia, chu du khắp nơi xem bệnh cho người nghèo.
Có thể nói, Cốc Nhược Lan là người không có người thân, thậm chí không có hộ tịch lẩn trốn, không hộ khẩu, hơn nữa y thuật còn cao siêu.
Cốc Nhược Lan tất nhiên không muốn, nhưng hoàng mệnh khó trái, nàng cũng chỉ đành ở lại.
Bệ hạ nói: Thân phận của hoàng phu là tuyệt mật, thân thể của nàng ngoại trừ "thủy chứng" ra thì còn có một loại kỳ độc. "Thủy chứng" đã có ngự y tới xử lý, nhiệm vụ của Cốc Nhược Lan chính là: Tìm ra kỳ độc, hốt thuốc đúng bệnh, đặc biệt giúp hoàng phu điều trị thân thể.
Cốc Nhược Lan không hiểu, sao nữ tử trở thành hoàng phu?
Nàng càng không rõ: Vì sao hoàng phu lại ở thiên lao?
Mãi đến khi nhìn thấy Tề Nhan, dường như hai vấn đề đều được giải đáp...
Cốc Nhược Lan chưa từng gặp người bệnh nào đặc biệt như vậy. Ngực nữ tử lại bằng phẳng như nam tử, càng đáng sợ hơn là: Phần ngực của đối phương không những có một vết phỏng dữ tợn mà còn có vết thương đang rỉ máu. Rốt cuộc là ai to gan như vậy? Cũng dám dụng hình với hoàng phu?
Người làm thầy thuốc có tấm lòng như cha mẹ, rất nhanh Cốc Nhược Lan đã vứt bỏ tạp niệm, trị thương cho Tề Nhan.
Nhưng mà, từ khi nàng đi vào cho đến nay, nước mắt người này vẫn không ngừng rơi. Xem xét mạch tượng và vết thương thì người này thật sự đang hôn mê, như vậy rốt cuộc là chuyện đau đớn đến cỡ nào?
Mới có thể khiến một người đang hôn mê cũng yên lặng rơi lệ?
Sau khi băng bó xong miệng vết thương của Tề Nhan, Cốc Nhược Lan bắc một cái bếp lò sắc thuốc bên cạnh. Nàng sắc thuốc, thỉnh thoảng nhìn Tề Nhan.
Cốc Nhược Lan tự hỏi, bản thân làm nghề y, mấy năm nay đã từng gặp không ít người, nhưng nàng chưa từng gặp người nào có...khí chất độc đáo, khó phân nam nữ như thế.
Tuy lúc này nhìn đối phương cực kỳ chật vật, nhưng vô luận xem nàng ấy là nam tử hay nữ tử thì đều thật hấp dẫn.
Cốc Nhược Lan trông chừng Tề Nhan suốt một ngày một đêm, đến buổi trưa ngày thứ hai nước mắt Tề Nhan mới chậm rãi ngừng, Cốc Nhược Lan biết: Người này sắp tỉnh.
Cốc Nhược Lan có chút chờ mong, nàng muốn nhìn dáng vẻ người này sau khi tỉnh lại, càng muốn nghe chuyện xưa của người này.
Dù sao nhờ người này mà nàng mới vào thiên lao, nghe kể chuyện một chút xem như trả công cũng được mà, không phải sao?
Hàng mi dài của Tề Nhan run run, một tiếng "ừng ực" vang lên, Cốc Nhược Lan nuốt nước bọt, nàng vừa chờ mong vừa khẩn trương.
Nàng ấy chậm rãi mở mắt...
Khi nhìn thấy đôi mắt của đối phương, Cốc Nhược Lan bỗng nghe được tiếng tim mình đập. Đôi mắt kia tựa như viên đá quý lộng lẫy, nhưng lại mang theo một chút mê mang và thống khổ...
Tròng trắng mắt phiếm đỏ, càng làm cho viên "đá quý" này có vẻ yêu dã.
Cốc Nhược Lan không khỏi giơ tay sờ cổ mình, dưới áo nàng cũng giấu một viên hổ phách, là gia gia đeo lên cổ nàng khi nhặt được nàng.
Người nọ để ý tới nàng, chỉ mới đối diện với đối phương một cái chớp mắt mà Cốc Nhược Lan cảm thấy tim mình như đông cứng lại, cũng kinh sợ trước khí phách của ánh mắt này.
Ánh mắt đối phương nhìn nàng giống như...một con sói cô độc đang bị thương mà có một lần nàng nhìn thấy ở bên ngoài trong đêm đen. Ánh mắt ấy tràn ngập địch ý, đề phòng và nỗi hận...
Cốc Nhược Lan: "Ta...ta là y nữ, tên...Cốc Nhược Lan."
Tề Nhan ngơ ngẩn một chốc rồi dời mắt. Nàng nhìn chằm chằm vách đá trên đỉnh đầu, một lát sau dường như nghĩ tới cái gì đó, nàng hỏi: "Ta ngủ bao lâu rồi?"
Cốc Nhược Lan: "Một ngày một đêm..."
Cốc Nhược Lan: "A! Ngươi đừng nhúc nhích, hiện tại ngươi không thể đứng dậy!"
Đối với lời khuyên và sự ngăn cản của Cốc Nhược Lan, Tề Nhan ngoảnh mặt làm ngơ. Tề Nhan r3n rỉ một tiếng, quật cường đứng dậy, nàng đỡ vách tường, kéo xiềng xích, loạng choạng đi đến vách tường trước cửa sổ. Nàng ngồi xổm xuống, kéo sợi xích sắt thô nặng trên cổ tay làm vang lên những tiếng "kẽo kẹt", bắt đầu khắc gì đó lên tường.
Làm xong những việc này, Tề Nhan mới loạng chà loạng choạng quay lại chiếu rơm rồi ngã quỵ. Nếu không phải Cốc Nhược Lan tay mắt lanh lẹ thì e là Tề Nhan đã té.
Cốc Nhược Lan bố trí ổn thỏa cho Tề Nhan, nhìn thấy vệt máu đỏ tươi ứa ra từ băng gạc trắng như tuyết trên phần ngực của Tề Nhan thì trách cứ: "Đã bảo ngươi đừng cử động rồi! Ngươi nhìn đi, miệng vết thương..."
Giọng nói của Cốc Nhược Lan càng ngày càng nhỏ, bởi vì nàng nghe được tiếng Tề Nhan thở dài, lại thấy đối phương chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Cốc Nhược Lan bất đắc dĩ, đành phải cắt băng gạc trên ngực Tề Nhan ra, bôi thuốc thêm một lần nữa.
Lần này Cốc Nhược Lan không có băng bó. Có lẽ là vì từ nhỏ đã biết xem mặt đoán ý nên Cốc Nhược Lan cũng không có yêu cầu Tề Nhan phối hợp với mình, hơn nữa ở trong lòng nàng có một giọng nói vang lên: Người này sẽ không hợp tác với nàn.
Cũng không biết Tề Nhan thật sự ngủ hay là thế nào, tóm lại Tề Nhan cứ nhắm mắt, không hề động đậy, ngay cả lúc Cốc Nhược Lan bôi thuốc cho nàng thì cũng không thấy nàng nhíu mày một chút nào.
Cốc Nhược Lan thu dọn hòm thuốc, đột nhiên tò mò người này làm gì mà không màng đến miệng vết thương?
Vì thế Cốc Nhược Lan đi đến trước vách tường, thình lình trông thấy một nhóm năm đường kẻ và thêm hai đường kẻ khác nữa.
Cốc Nhược Lan bừng tỉnh: Người này đang ghi nhớ ngày sao? Mười bảy...có ý nghĩa đặc biệt gì sao? Hay là nàng ấy đã bị nhốt mười bảy ngày?