Chương 160: Vẫn vậy thôi, quay về nói với người đây
Tựa đề chương xuất phát từ bài thơ "Nội Nhân Sinh Nhật" cuả Ngô Gia Kỷ. Vợ của tác giả là Vương Tuấn, tự Trí Trường, người Thái Hưng (nay là Giang Tô), cũng thạo thơ từ, có Tuỳ Hiên tập. Ông và vợ có sở thích giống nhau, kính trọng nhau như khách. Bài này tác giả nhớ đến sinh nhật vợ mà làm, dù không có câu thơ nào chúc tụng nhưng tình cảm chân thật sâu lắng, thâm tình động lòng người.
---
Thấy Nam Cung Tĩnh Nữ có chút thả lỏng, Tề Nhan thở dài nhẹ nhõm, nhưng đồng thời nàng cũng có phần lo lắng: Tuy Ngọc Tiêu mang trong mình dòng máu của Xanh Lê vương tộc, nhưng đứa nhỏ này hoàn toàn không biết gì về thân thế của mình. Ngọc Tiêu sinh ra ở Vị Quốc, lớn lên ở cung vua, có thể nói là không hề có chút đồng cảm nào với thảo nguyên. Đợi đến khi nàng phục thù xong, nàng phải làm sao nói rõ mối quan hệ này cho Ngọc Tiêu đây?
Vì ngăn cản muội muội của mình và nữ nhi của kẻ thù dây dưa, Tề Nhan cũng chỉ đành đưa ra hạ sách này. Người Vị Quốc đã cổ hủ từ trong xương máu, cái gọi là đích thứ tôn ti cũng kéo dài cả ngàn năm. Danh môn vọng tộc tuyệt đối sẽ không cưới thứ nữ làm chính thê, thứ nữ muốn làm chính thê thì cũng chỉ có thể gả thấp, hoặc là mang theo của hồi môn phong phú.
Tề Nhan cho rằng có thể dùng lễ pháp Vị Quốc để thuyết phục Nam Cung Tĩnh Nữ, có thể khiến đối phương đồng ý để nàng đưa Tiểu Điệp đi, nhưng mà nàng đã quên mất một chuyện. Lúc trước nàng không màng tất cả, thậm chí không tiếc tính mạng cũng muốn giữ Tiểu Điệp lại... Ở trong mắt Nam Cung Tĩnh Nữ, nàng và Tiểu Điệp rất là thâm tình.
Thấy Nam Cung Tĩnh Nữ trầm mặc không nói, Tề Nhan còn tưởng rằng đối phương đang suy nghĩ đến tính khả thi của chuyện này. Tề Nhan nắm chặt cánh tay Nam Cung Tĩnh Nữ: "Điện hạ?"
Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn Tề Nhan thật lâu: Bóng đêm giống như một lớp sương mù tỏa ở trước mặt nàng, khiến nàng không nhìn rõ thần sắc của đối phương.
Thật lâu sau, Nam Cung Tĩnh Nữ môi đỏ khẽ mở, nàng lẩm bẩm nói: "Duyên Quân...có phải ngươi đang gạt ta chuyện gì không?"
Lòng Tề Nhan vô cùng căng thẳng, nhưng bên ngoài nàng vẫn tỏ ra bình tĩnh, nàng hỏi: "Điện hạ đang nói cái gì vậy?"
Nam Cung Tĩnh Nữ hơi cử động, nàng thoát khỏi cái ôm của Tề Nhan. Nàng hít sâu một hơi rồi hỏi: "Ngươi nỡ để nàng ta đi sao?"
Tề Nhan há miệng thở dốc, lời giải thích nghẹn trong cổ họng, mồ hôi lạnh cũng túa ra.
Dù cho nàng nói rất hợp tình hợp lý, nhưng nàng lại xem nhẹ tình cảm giữa bản thân và vị "tiểu thiếp" này.
Bậc trí giả nghĩ ngàn điều, tất cũng có một điều sai. Người thận trọng từng bước như Tề Nhan cũng phạm vào một sai lầm chí mạng!
Tề Nhan có thể nghe rõ nhịp tim mình đang loạn nhịp. Sự im lặng của Nam Cung Tĩnh Nữ càng giống như là một lời truy hỏi vô hình, thời gian trôi qua từng chút một, trả lời càng chậm thì sơ hở càng nhiều. Hơn nữa, nếu không cẩn thận trả lời sai, hình tượng nàng khổ tâm xây dựng trong bảy năm qua sẽ bị hủy ngay lập tức.
Sự im lặng vẫn tiếp tục, Tề Nhan vốn tự cho mình là người thông minh, nhưng hôm nay nàng cũng không biết phải nói thế nào. Nàng biết mình đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để giải thích, đây chính là quan tâm quá sẽ bị loạn. Nàng muốn ngăn cản đoạn nghiệt duyên này, thành thử ra lại phạm vào đại sai.
Nam Cung Tĩnh Nữ không có truy hỏi nữa, nàng yên lặng xoay người, nhàn nhạt nói: "Chuyện này để bản cung nghĩ lại."
Tề Nhan: "Điện hạ?"
Một tiếng thở dài vang lên, Nam Cung Tĩnh Nữ buồn bã nói: "Có phải ngươi sợ, một ngày nào đó việc chúng ta tính toán thành công, thân phận của Tiểu Điệp sẽ trở nên mẫn cảm hay không? Nếu là như thế...Tề Nhan, ngươi nhìn lầm ta rồi."
Tề Nhan rất căng thẳng, nàng vừa định giải thích, nhưng lại cảm thấy Nam Cung Tĩnh Nữ hoài nghi như vậy mới là kết cục tốt nhất...
Nam Cung Tĩnh Nữ thấy Tề Nhan không nói thì lòng trầm xuống đáy cốc, không còn chút ý niệm nào về "nền tảng lập quốc".
Tề Nhan ở phía sau cũng không dễ chịu, bởi lẽ nàng lại làm đối phương bị tổn thương. Quả nhiên nói dối một lần thì quãng đời còn lại đều phải dùng vô số lời nói dối để che đậy... Chẳng phải trước kia nàng từng thề son hẹn sắt, muốn Nam Cung Tĩnh Nữ sống một cuộc đời vui sướng và vô ưu trước khi tất cả kết thúc sao?
Không ngờ Khất Nhan A Cổ Lạp nàng đã đê tiện đến mức tự lừa mình dối người.
Chẳng lẽ là nàng chưa nghĩ thông suốt? Một kẻ mang thù hận lẻn vào Vị Quốc, luôn luôn nói mấy lời dối trá thì có tư cách gì mà hứa hẹn?
Tất cả đều là giả dối, suy cho cùng cũng chỉ là vì muốn lừa gạt lương tâm đáng thương của nàng mà thôi.
Bảy năm qua, cuối cùng Tề Nhan cũng hiểu, từ lúc bắt đầu nàng và Nam Cung Tĩnh Nữ không thể chung sống hòa bình, đặc biệt là khi đối phương quyết định bước đi trên con đường nữ đế. Có nhiều thứ lúc trước nàng có thể che giấu, nhưng nay lại dần dần bại lộ ra.
Trái tim Tề Nhan như bị xé rách, nỗi đau của nàng là nỗi đau không thể nói với người khác, không thể nào biện giải, càng không có người sẽ tha thứ.
Bắt đầu từ bảy năm trước, Tề Nhan cũng đã bước lên con đường một chiều này, con đường mà chỉ cần bước đi một bước thì phía sau sẽ liền sụp đổ.
Tề Nhan hít một hơi thật sâu, nàng ngửi thấy mùi hương bồ kết từ tóc Nam Cung Tĩnh Nữ. Đối phương đưa lưng về phía nàng, cũng không hề nói gì.
Tề Nhan cố chịu đựng nỗi đau trong lòng, yên lặng nói lời xin lỗi đến trăm ngàn lần. Nàng cố gom đủ dũng khí nâng tay lên, nhưng cuối cùng đầu ngón tay chỉ xẹt qua ngọn tóc Nam Cung Tĩnh Nữ.
Chỉ cách nhau nửa cánh tay, lại thành khoảng cách xa xôi nhất trên đời này.
Tề Nhan thở dài, nàng cũng xoay người, hai tay ôm lấy thân mình rồi nhắm mắt lại.
Màn đêm sâu thẳm, đèn đỏ ngoài điện chiếu rọi sáng rực, một đêm vô mộng.
---
Hai ngày sau, Tề Nhan đặc biệt giành một ngày chơi với Tề Ngọc Tiêu. Tiểu gia hỏa vẫn luôn muốn đến trại nuôi ngựa, có lẽ là nơi sâu xa trong huyết mạch triệu hoán cho nên Tề Ngọc Tiêu chơi rất vui vẻ.
Tề Nhan nhìn Ngự Mã giám chọn mấy con ngựa con, trong lòng vô cùng thấp thỏm.
Đại tế tư đã từng nói: Có thể giao tiếp với ngựa là năng lực thiên thần ban cho, chỉ có người có trái tim thuần khiết thì mới có thể nghe thấy.
Tề Nhan sợ, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng sẽ mất đi khả năng nói chuyện với ngựa.
Kết quả khiến Tề Nhan rất vui mừng, tuy rằng thời gian câu thông ngắn hơn lúc trước nhưng nàng vẫn có thể lắng nghe bọn chúng. Trong đám ngựa ấy có một con ngựa mẹ màu trắng, nó rất có hảo cảm với Tề Ngọc Tiêu. Đây là một con ngựa toàn thân trắng như tuyết, bốn cái móng thì có màu đen. Tề Nhan dắt Tề Ngọc Tiêu đi tới bên cạnh con ngựa, nàng vỗ về cổ con ngựa trước, sau đó mới để một hạt đậu lên tay cho ngựa ăn.
Con ngựa trắng cẩn thận ăn đậu rồi thỏa mãn phát ra tiếng phì phì. Đôi mắt màu hổ phách của Tề Ngọc Tiêu sáng lấp lánh, tràn ngập ngây thơ và chất phác.
Tề Nhan bỗng giật mình: Cảnh tượng trước mắt như hòa thành một với chuyện cũ, năm đó Tiểu Điệp cũng như vậy...
Tề Nhan mím môi, nàng luồn hai tay dưới nách Ngọc Tiêu rồi bế đứa nhỏ này lên lưng ngựa. Sau đó, nàng đích thân đeo tròng lên cho nó, tự mình dắt nó đi.
Tề Ngọc Tiêu còn nhỏ nhưng lá gan lại không nhỏ một chút nào. Thỉnh thoảng đứa nhỏ này ngây thơ mỉm cười, "phụ tử " hai người cùng nhau trải qua một ngày tốt đẹp. Khi trở về, Tề Ngọc Tiêu mệt mỏi ngủ thiếp trên vai Tề Nhan, trước khi ngủ còn nói mớ: Khi nào sẽ dẫn nàng cưỡi ngựa?
Ngày thứ hai, Tề Nhan thu dọn hành trang và dẫn Tiền Thông quay về tư trạch. Lúc này nàng cũng không quan tâm mình có chạm đến dây thần kinh mẫn cảm của Nam Cung Tĩnh Nữ hay không. Bảng vàng đã được công bố mấy ngày nay rồi, nàng và Nam Cung Tĩnh Nữ không thể bỏ lỡ cơ hội này.
Để tránh xấu hổ, Tề Nhan đặc biệt viết một lá thư, dặn dò Thu Cúc đưa cho Nam Cung Tĩnh Nữ sau khi nàng rời đi.
Thu Cúc thấp thỏm đưa lá thư cho Nam Cung Tĩnh Nữ. Nam Cung Tĩnh Nữ cầm lấy và mở ra ngay trước mặt Thu Cúc, nàng xem hết lá thư, sau đó lạnh nhạt nói: "Bản cung đã biết."
Thu Cúc sửng sốt một lúc rồi mới thỉnh an rời đi, nàng vẫn không tin chủ tử nhà mình có thể bình tĩnh như vậy.
Đến khi trong điện chỉ còn lại một mình Nam Cung Tĩnh Nữ, nàng đột nhiên vò tờ giấy thành một cục, tựa lưng vào ghế ngồi, ngực kịch liệt phập phồng.
Nàng nhìn tấu sớ trên bàn, suy nghĩ xuất thần. Phụ hoàng từng nói: Phàm là người ở địa vị cao thì không được để lộ cảm xúc. Nhưng khi thật sự trải nghiệm rồi, nàng mới biết chuyện này vất vả đến nhường nào.
---
Chuyện đầu tiên Tề Nhan làm sau khi quay về tư trạch là sai người lan truyền tin tức nàng hồi phủ ra ngoài. Trưa hôm đó có không ít học sinh Tấn Châu từng được Tề Nhan chỉ điểm mang theo lễ vật tới thăm.
Nam Cung Đạt cố ý lan tin Thôi Ngự sử tự vẫn trên triều đình, khiến phong bình của Tề Nhan ở dân gian và trong lòng các học sinh xuống dốc không phanh. Nhưng học sinh Tấn Châu cùng một phe với nàng, bọn họ chia sẻ vui buồn lẫn nhau, tị hiềm cũng vô dụng, không bằng sớm kịp tỏ lòng trung thành.
Bên trong chính sảnh, Tề Nhan ngồi một mình trên chủ vị, phía dưới là năm học sinh Tấn Châu. Ánh mắt năm người tràn đầy hưng phấn và kính trọng, bọn họ nghiêm chỉnh ngồi nghe Tề Nhan dạy bảo.
Tề Nhan nâng chén trà và hớp một ngụm, chậm rãi nói: "Hội khảo đã kết thúc, chư quân cũng không cần quá đắm chìm, bởi lẽ còn phải xem kết quả kỳ thi đình. Kỳ thi đình này, tất cả học sinh trong thiên hạ đều muốn giành được ba vị trí đầu để không phụ mười năm gian khổ học tập. Nhưng cuộc thi rất khắc nghiệt, cũng cần có một chút may mắn. Nếu có thể đứng hàng nhị giáp, giành được vị trí tiến sĩ thì chịu khó rèn luyện thêm ba bốn năm, hẳn là cũng có hi vọng để thể hiện trong triều."
Người bên dưới khiêm tốn thụ giáo, mở miệng xưng vâng.
Tề Nhan tiếp tục nói: "Nhưng mà...lấy tình huống hiện tại của triều đình mà nói, nếu như được chọn làm tam giáp thì e là cũng không có chỗ trống thích hợp cho các ngươi ngay. Có lẽ sẽ phải bị phái đến nơi khác, hoặc là ở lại kinh thành làm một 'Thích hạt', chờ được tiến cử vào chức vị còn trống."
"Thích hạt" là thí sinh có thứ hạng thấp trong Quỳnh Lâm yến, triều đình nhất thời không có chỗ trống thì sẽ ban cho họ thân phận "Thích hạt". Thích hạt có thể ở lại kinh, đưa văn của mình cho triều thần xem qua, chờ được tiến cử.
Nhưng khoa cử cứ cách ba năm sẽ diễn ra một lần, cho nên thân phận Thích hạt cũng chỉ kéo dài ba năm. Trong vòng ba năm, nếu không giành được chức quan thì hơn phân nửa phải về quê làm tiên sinh dạy học. Đối với các thí sinh bước vào kỳ thi đình mà nói, Thích hạt chính là kết cục tệ nhất...
Hai trong năm người này có tài văn chương bình bình, vẻ ngoài cũng không mấy xuất sắc. Nghe Tề Nhan nói vậy, lòng họ rất bồn chồn, liền nói: "Cũng may chúng ta là môn hạ của tiên sinh, nếu như bất hạnh bị chọn làm 'Thích hạt' thì mong tiên sinh dìu dắt một chút."
Tề Nhan liếc nhìn hai người, ánh mắt nàng sắc lẹm, nàng lạnh lùng nói: "Thi đình còn chưa bắt đầu mà hai vị đã có tâm tư như vậy, không bằng hồi phủ sớm đi."
Artwork by ohlookacircle