Mục lục
Kính Vị Tình Thương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 218: Thu sương mãn đường ba ngàn say

Hình Kinh Phú và Hình Kính vội vã đi ra thư phòng, phân phó gia đinh đang canh giữ ở cửa: "Mau đi mở cửa!"

Gia đinh lĩnh mệnh, sau đó vội vàng chạy đi.

Mấy tên gia đinh mở rộng cửa sau và xếp thành hai hàng chỉnh tề, nhưng Tề Nhan vẫn đứng yên tại chỗ.

Mãi đến khi Hình Kinh Phú và Hình Kính ra phủ nghênh đón, Tề Nhan mới nâng tay hành lễ: "Học sinh bái kiến lão sư."

Hình Kinh Phú cười rạng rỡ, đỡ lấy cánh tay Tề Nhan: "Phò mã gia, mời người vào trong."

Tề Nhan: "Đa tạ lão sư."

Ba người cùng vào chính sảnh, Hình Kinh Phú mời Tề Nhan ngồi ở ghế trên, nhưng Tề Nhan chỉ ngồi ở hàng dưới. Hình Kinh Phú cười, sau đó ngồi xuống chủ vị.

Hạ nhân bưng chung trà tới cửa, Hình Kinh Phú liếc nhìn Hình Kính, người sau lập tức đi tới cửa cầm lấy chung trà, sau đó đích thân đặt lên bàn của Hình Kinh Phú và Tề Nhan: "Phò mã gia, mời dùng trà."


Tề Nhan: "Đa tạ."

Hình Kinh Phú: "Kính nhi, ngươi dẫn tất cả hạ nhân lui xuống đi, vi phụ muốn ôn chuyện với phò mã gia."

Hình Kính: "Vâng."

Hình Kính cúi người lui về sau ba bước rồi mới xoay người rời đi, hắn cũng không quên đóng cửa lại: "Trong phạm vi năm mươi bước chân không được có ai đến hầu hạ, các ngươi đều lui xuống đi." Nói xong, hắn một mình canh giữ ở cửa.

Tề Nhan: "Lão sư dạy con có cách, công tử tuấn tú lịch sự, tiến thối có độ."

Hình Kinh Phú: "Phò mã gia quá khen, mãi đến năm ba mươi tuổi lão phu mới có được một nhi tử, đã nuông chiều hắn suốt mười mấy năm nay. Bình thường nó không có hiểu chuyện giống hôm nay, nhất định là đã bị phong thái của phò mã gia thuyết phục."

Tề Nhan cười mà không nói, chỉ bưng chén trà lên rồi nhấp một hớp, đến khi buông chung trà nàng vẫn không nói một lời.


Hình Kinh Phú đã tung hoành trong quan trường hơn mười năm, cái hắn không thiếu nhất chính là kiên nhẫn, hắn cũng nâng chung trà lên và uống một ngụm.

Dường như hai người đang yên lặng đấu đá lẫn nhau, phàm ai lên tiếng trước sẽ là người rơi xuống hạ phong.

Cuối cùng người lên tiếng trước là Tề Nhan, nhưng câu nói của nàng lại khiến Hình Kinh Phú thay đổi sắc mặt.

Tề Nhan: "Lão sư, ta và lệnh lang chỉ hận gặp nhau quá muộn, ta cảm thấy ta và hắn rất hợp ý. Không biết lão sư có thể cho phép lệnh lang đến phủ ta ở mấy ngày được không?"

Trước đó Tề Nhan chưa bao giờ gặp Hình Kính, đến bây giờ hai người nói chuyện với nhau chưa tới ba câu, sao mà có thể bảo là hợp ý được cơ chứ? Quả thực là nói dối không chớp mắt.

Nhưng Tề Nhan lại mặt không đổi sắc tâm không nhảy, chân thành nhìn Hình Kinh Phú.


Ánh mắt Hình Kinh Phú có chút tức giận, nhưng bề ngoài hắn vẫn mỉm cười một cách hòa nhã: "Phò mã gia nâng đỡ. Nếu khuyển tử có thể được phò mã gia coi trọng thì lão phu vạn lần không dám cự tuyệt. Chỉ là, gần đây gia mẫu bệnh nhẹ, lão thái thái thương yêu đứa cháu đích tôn này nhất, mỗi ngày Kính nhi đều phải đến phụng dưỡng lão thái thái, vì thế thứ cho ta khó lòng tòng mệnh."

Tề Nhan hơi mỉm cười, nàng bình tĩnh đáp: "Vậy thì dễ thôi, ta cũng sẽ mời lão thái quân qua phủ, không chậm trễ tổ tôn bọn họ đoàn tụ."

Người ta thường có câu, dù có gặp họa thì cũng không muốn thê nhi bị liên lụy. Nói đến mức này, dẫu có là người tốt tính thì cũng sẽ tức giận, huống chi là một quan viên có địa vị cực cao suốt mấy chục năm qua như Hình Kinh Phú.

Tề Nhan rõ ràng là muốn bắt lão mẫu và đích tử của Hình Kinh Phú làm con tin!
Hình Kinh Phú: "Tề đại nhân, lão phu tôn ngươi một tiếng phò mã gia thì ngươi cũng phải nhìn xem đây là nơi nào. Trung thư lệnh phủ há để ngươi làm càn như thế?"

Tề Nhan không hề sợ hãi, nàng nhìn thẳng vào đôi mắt Hình Kinh Phú và đáp: "Vãn sinh tôn đại nhân một tiếng lão sư, sư giả truyền đạo thì cũng nên giải thích nghi hoặc. Xin hỏi lão sư 'phúc sào chi hạ, yên hữu hoàn noãn' [1] giải thích thế nào?"

[1] Phúc sào chi hạ, yên hữu hoàn noãn: tổ chim bị phá thì trứng có còn nguyên không. Ở đây, Tề Nhan đang ám chỉ Trung thư lệnh phủ là tổ chim, một khi tổ chim không còn thì quả trứng là những người trong phủ cũng sẽ gặp nạn.

Hình Kinh Phú: "Ngươi đang uy hϊếp lão phu?"

Tề Nhan rũ mắt, lạnh lùng nói: "Học sinh không dám."

Hình Kinh Phú đan tay vào nhau và nâng cao qua đỉnh đầu: "Lão phu được bệ hạ tín nhiệm, đảm nhiệm chức vị Trung thư lệnh hơn mười năm nay, không dám nói là cúc cung tận tụy, nhưng ta cũng không thẹn với lương tâm. Sao ta lại sẽ biến thành 'tổ chim' như lời ngươi vừa nói?"
Tề Nhan: "Hình đại nhân thật đúng là hiên ngang lẫm liệt, khiến người ta vô cùng khâm phục. Chỉ là...ta cả gan hỏi một câu, bệ hạ đang bệnh nặng, hôm nay triều hội vẫn được diễn ra như bình thường, nhưng cớ sao Hình đại nhân không ở trên triều đình chủ trì chính vụ?"

Hình Kinh Phú: "Lão phu bệnh nhẹ."

Tề Nhan: "Thứ cho học sinh mắt vụng về, không có nhận ra."

Hình Kinh Phú: "Hừ, mỗi nghề đều cần có chuyên môn, huống chi phò mã gia không phải là ngự y."

Tề Nhan: "Hình đại nhân không cần đánh đố ta, người khác có lẽ sẽ dính chiêu, nhưng ngươi không thể đối phó với ta được đâu. Hôm nay ta tới để thực hiện sứ mệnh, dù có phải khiêng thì ta cũng sẽ khiêng lão thái thái và lệnh lang qua phủ."

Hình Kinh Phú: "Làm càn! Ta xem ai dám."

Tề Nhan: "Bệ hạ dám."

Sắc mặt Hình Kinh Phú cứng đờ, thậm chí còn có chút ngoan độc: "Phò mã gia đến một mình, còn nói bậy nói bạ ở trước mặt lão phu. Ngươi không sợ bản thân không thể quay về sao?"
Tề Nhan mỉm cười: "Nếu dám đến thì không có gì phải cố kỵ. Hơn nữa...sao Hình đại nhân biết ta đến một mình?"

Tề Nhan dựng thẳng một ngón tay: "Một canh giờ, trong vòng một canh giờ nếu ta không thể mang người ta muốn rời khỏi Trung thư lệnh phủ, Hình đại nhân sẽ biết cái gì gọi là tổ chim bị phá."

Hình Kinh Phú cười lạnh: "Phò mã gia, trò vặt của ngươi dùng để lừa người khác thì được. Không phải là lão phu khoe khoang, nhưng mà dẫu có là nhánh cây hay ngọn cỏ ở kinh thành này đều không trốn được đôi mắt của ta. Dù ngươi có dùng thánh chỉ điều động Tuần Phòng doanh tới tróc nã lão phu thì e là cũng phải kiểm tra xem thánh chỉ này là thật hay là giả! Chỉ sợ...ngươi không thể để lộ thánh chỉ này ra ngoài, có đúng như vậy không?"

Ánh mắt Hình Kinh Phú quả nhiên nham hiểm. Tuy hắn đối đãi có lễ với Tề Nhan, nhưng hắn biết nếu không đến mức vạn bất đắc dĩ thì Tề Nhan sẽ không để lộ thánh chỉ này cho thiên hạ biết.
Hình Kinh Phú nói xong liền cẩn thận quan sát thần sắc của Tề Nhan. Dù có là một biến hóa rất nhỏ thì hắn đều không bỏ qua, nhưng kết quả khiến hắn thất vọng rồi.

Tề Nhan vẫn mang dáng vẻ kia, đạm nhiên, bình tĩnh, làm cho lòng Hình Kinh Phú thật e ngại.

Tề Nhan: "Không sai, mọi việc ở kinh thành đều không thể thoát khỏi pháp nhãn của Hình đại nhân, nhưng mà...Hình đại nhân có nhớ hay không? Khi Quỳnh Hoa điện hạ vào kinh, Trấn Bắc tướng quân phủ có phái năm ngàn tinh binh hộ tống cống lễ cùng vào kinh. Ta không ngại nói cho đại nhân nghe thêm một bí mật, Trấn Bắc tướng quân yêu thương thê tử và nữ nhi cho nên báo cáo sai số người hộ tống, không phải là năm ngàn mà là một vạn... Trấn Bắc tướng quân phủ nhiều đời bảo vệ U Châu, U Châu lạnh lẽo, không những phải đề phòng Lạc Bắc mà thỉnh thoảng còn phải chiến đấu với giặc cỏ ở biên cảnh. Một vạn sĩ tốt này càng là tinh anh trong tinh anh, trên tay mỗi người ít nhiều gì đều đã dính máu tươi. Cũng không biết gia đinh trong phủ Hình đại nhân có đánh nổi một hiệp với những kiêu binh hãn tướng đó không?"
Hình Kinh Phú chỉ tay vào Tề Nhan: "Ngươi, ngươi... Ngươi đây là lén điều động binh tướng ngoại biên, là phạm phải tội chết!"

Tề Nhan giống như nghe được chuyện gì đó rất buồn cười, nàng cười thành tiếng một lúc lâu rồi mới đáp: "Cũng không phải là lần đầu tiên, Hình đại nhân hà tất chuyện bé xé ra to như vậy? Chẳng lẽ Hình đại nhân đã quên lý do học sinh bị thôi quan rồi sao?"

Hình Kinh Phú ngây ngẩn cả người, hắn ngã quỵ xuống ghế trên.

Nhưng Tề Nhan không cho Hình Kinh Phú bất kỳ cơ hội thở dốc nào: "Lão sư à, thời gian không còn nhiều, tính cả thời gian chuẩn bị lên đường thì cũng chỉ còn nửa canh giờ. Lão sư quyền cao chức trọng, xông vào phủ đệ của ngươi thì sẽ bị phán tội nặng, vì tranh thủ quyền lên tiếng sau này...cũng không biết mấy người đó sẽ làm gì lão sư?"
Hình Kinh Phú: "Ta...ta đã biết, ngươi bảo ta làm gì thì ta sẽ làm cái đó, ta đều đồng ý cả. Ngươi có thể..."

Tề Nhan: "Không thể."

Hình Kinh Phú: "Tề Nhan! Năm trước gia mẫu vừa mừng đại thọ bảy mươi tuổi, ta không ngăn ngươi mang Kính nhi đi, chỉ là trời bây giờ giá rét, ngươi đừng có mà làm khổ lão thái thái. Ta có thể thề với trời, tuyệt đối sẽ không qua cầu rút ván!"

Tề Nhan đột nhiên nở nụ cười, ánh mắt nàng tràn đầy châm chọc: "Lão sư à, ngươi đừng có nói giỡn vào thời điểm mấu chốt như vậy nữa. Trên đời này người có hàng trăm hàng ngàn loại, cũng có không ít hạng người thích tát ao bắt cá, táng tận lương tâm. Con cái thì có thể sinh thêm, nhưng mẫu thân thì chỉ có một, bên nào nặng bên nào nhẹ học sinh còn phân rõ, ngươi đừng có mà phí công nữa. Dùng tính mạng toàn phủ ngươi trao đổi với ta, mua bán như vậy quá lỗ vốn."
Hình Kinh Phú nhìn vào mắt Tề Nhan, cảm giác như người ngồi đối diện hắn căn bản không phải là con người, mà là một con rắn độc đang thè lưỡi. Ánh mắt ấy lạnh băng, vô tình, còn có chút cảm xúc Hình Kinh Phú đọc không hiểu.

Nhưng Hình Kinh Phú có thể cảm giác được, nếu không làm theo lời Tề Nhan nói thì đối phương sẽ thực sự tàn sát Trung thư lệnh phủ.

Tề Nhan: Chính là người này, trong lúc cùng nhau giải quyết triều chính, hắn luôn cực lực thi hành chính sách "bài trừ dị tộc", khuyến khích địa phương dùng thủ đoạn tàn bạo với người thảo nguyên. Cũng là người này, hết lòng khuyên nhủ Nam Cung Nhượng đào hố diệt chủng vong tộc.

Có vài món nợ táng tận lương tâm chỉ thoát được nửa khắc nhất thời, nhưng rồi cũng sẽ có lúc có người tới đòi lại.

Hình Kinh Phú cung cấp xe ngựa, đưa lão phu nhân và Hình Kính lên xe ngựa rời phủ.
Tề Nhan cầm mật chỉ đi đến trước xe ngựa của mình. Xa phu nhấc chiếc mũ rộng vành lên, mà hắn chính là Võ Nhị bên cạnh người đeo mặt nạ!

Tề Nhan: "Quay về tư trạch."

---

Xe ngựa lăn bánh, Tề Nhan ngồi một mình trong thùng xe, âm thầm mỉm cười.

Nào có một vạn tinh binh nào chứ? Dẫu có thì sao Tề Nhan có thể điều động? Bởi vì gấp gáp, Tề Nhan căn bản không có thời gian thương lượng với tỷ muội Nam Cung gia, tất cả đều là nàng lừa Hình Kinh Phú.

Vị Quốc thừa hành Nho gia, miệng đầy nhân nghĩa đạo đức. Mặc dù có vài văn nhân đã hư thối đến tận xương tủy, nhưng ngoài miệng bọn họ cũng phải hô lớn hai chữ "đức hạnh".

Có rất nhiều quan viên Vị Quốc lén đâm sau lưng người khác, nhưng lại không có ai không nói "đạo nghĩa" như Tề Nhan.

Bắt lão mẫu và đứa con trai độc nhất chưa đến hai mươi tuổi của người ta làm con tin, dù võ quan có làm chuyện này trong lúc khai chiến thì đều sẽ bị ngôn quan lên án. Nếu đổi lại là quan văn, quả thực là càng khiến người ta kinh sợ hơn nữa.
Đây cũng là một trong những lý do Tề Nhan có thể thành công hù dọa Hình Kinh Phú. Hình Kinh Phú vừa có nhiều kinh nghiệm vừa lão đạo, ánh mắt lại độc ác, đột nhiên gặp phải chuyện vượt quá phạm vi tưởng tượng của hắn thì trong lúc nhất thời cũng không phản ứng kịp.

Bước đi này của Tề Nhan tuy dũng cảm, nhưng không có lỗ mãng.

Nàng dẫn theo Võ Nhị, là tùy tùng có võ công tốt nhất bên cạnh người đeo mặt nạ.

Năm đó, hắn dẫn người đeo mặt nạ thoát khỏi vô số quân sĩ Vị Quốc, cũng từng đưa nàng về một nơi đầy binh lính Vị Quốc và cô nhi thảo nguyên như Lạc Bắc một cách bình yên vô sự.

Tề Nhan ước hẹn với Võ Nhị ba khắc, cũng chính là hơn nửa canh giờ. Tuy nhiên, nàng lại bảo với Hình Kinh Phú là một canh giờ, để thời gian chênh lệch nhau.

Nếu Hình Kinh Phú quyết định liều mạng, Tề Nhan cũng có biện pháp toàn thân mà lui.
Mấy gia đinh làm trò mèo ở Trung thư lệnh phủ, căn bản không ngăn được Võ Nhị.

Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con? Nhưng Tề Nhan làm được.

Chỉ là, Tề Nhan không định để lộ con át chủ bài này cho Nam Cung Tĩnh Nữ.

Trước khi đi, Hình Kinh Phú hỏi Tề Nhan: "Rốt cuộc thì ngươi muốn ta làm gì? Làm 'khán giả' cũng phải có kỳ hạn chứ?"

Tề Nhan: "Vậy thì mời Hình đại nhân tùy cơ ứng biến. Ngươi hãy nói với những môn sinh của ngươi, bảo họ khi lên triều phải răm rắp nghe theo ngươi. Đại nhân là người thông minh, đúng không?"

Tề Nhan biết, Hình Kinh Phú sẽ hiểu.

Hiện tại chuyện quan trọng nhất chính là người được chọn làm tân đế, tất cả mọi người đều cho rằng Ngũ hoàng tử sẽ kế thừa đại thống. Nếu Tề Nhan vừa lòng với kết quả này thì nàng sẽ không cất công tới đây.
Bên kia, ba tỷ muội Nam Cung gia đang tụ họp ở tẩm điện của Nam Cung Tĩnh Nữ để thảo luận một vấn đề.

Ngoại trừ Ngũ hoàng tử Nam Cung Đạt, chỉ còn lại Thất hoàng tử Nam Cung Ly và Bát hoàng tử Nam Cung Bảo.

Nam Cung Tĩnh Nữ định mời Nam Cung Xu Nữ hẹn Lục Trọng Hành đến nói chuyện, liền nói: Bệ hạ đã chọn được người làm Thái Tử, nhưng vị này không phải là Nam Cung Đạt, cho nên ba tỷ muội cần một hoàng tử hợp tác với các nàng làm thủ thuật che mắt.

Nam Cung Tố Nữ vừa ý Nam Cung Bảo, bởi vì hắn còn nhỏ, tính tình nhu nhược nên dễ khống chế.

Mà Nam Cung Tĩnh Nữ vừa ý Thất hoàng tử Nam Cung Ly hơn...

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Lão Bát tuy thích hợp nhưng hắn vẫn còn mẫu phi. Nếu chúng ta mời hắn đến Vị Ương cung ở, Lệ phi nương nương nghe được tiếng gió tới thăm lão Bát thì phải làm thế nào? Ngược lại, tiểu Thất thì không cần phải lo, mẫu phi của hắn đã mất từ lâu, tính cách của hắn vừa quái gở vừa không có thân thiết với dưỡng mẫu. Ngoại trừ tam tiết nhị thọ phải đi thỉnh an ra thì ngày thường căn bản không gặp được hắn. Tết Nguyên Tiêu vừa qua, còn có nửa năm nữa mới tới lúc thỉnh an, hơn nữa tiểu Thất xưa nay đều ru rú trong nhà, ở trong triều hay dân gian đều không có bằng hữu, cho dù hắn biến mất mười ngày nửa tháng thì cũng sẽ không có ai hỏi đến."
Nam Cung Tố Nữ: "Nhưng mà...ngươi có hiểu rõ lão Thất không? Hắn dễ khống chế sao? Hắn là một người trưởng thành đang sống sờ sờ, nếu hắn bỏ chạy rồi để lộ chuyện này thì phải làm sao bây giờ? Chúng ta mời hắn đến làm lá chắn, không thể để hắn lộ diện trước khi sự thành. Ngươi và lão Bát còn có tình cảm, có lẽ lão Bát sẽ nghe theo ngươi."

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Lão Bát sẽ không ủng hộ ta. Hắn cũng là một trong những người có thể kế thừa ngôi vị hoàng đế, hơn nữa lão Bát nhí nha nhí nhảnh, một khi mất khống chế thì chúng ta khó mà giải quyết."

Hai người đồng loạt dời mắt về phía Nam Cung Xu Nữ, người sau mím môi: "Ta cảm thấy...tiểu muội nói có lý. Nếu không gặp lão Bát thì Lệ phi nương nương nhất định sẽ đi tìm. Bằng vào mấy người chúng ta, e là rất khó giấu được Lệ phi nương nương."
Nam Cung Tố Nữ: "Được rồi, vậy chọn lão Thất đi."

---

Nam Cung Xu Nữ ra cung và hẹn gặp Lục Trọng Hành. Có Thất hoàng tử Nam Cung Ly làm ngụy trang, ít nhất sẽ không khiến Lục Trọng Hành bài xích.

Đối với Lục Trọng Hành mà nói, chỉ cần không phải là nữ tử thì vị hoàng tử nào đăng cơ cũng được. Huống chi hắn còn có thể lập công lớn, cớ sao lại không làm?

---

Mùng một tháng hai năm Cảnh Gia thứ mười sáu

Tình hình sức khỏe của Nam Cung Nhượng đã dần cải thiện. Hắn không những có thể nói chuyện mà còn triệu kiến Nam Cung Tĩnh Nữ tới dùng bữa. Ngay khi tất cả mọi người cảm thấy Nam Cung Nhượng đã vượt qua cửa ải khó khăn, Đinh Dậu lại tới nói cho Tề Nhan: Nam Cung Nhượng không xong rồi, đây chỉ là hồi quang phản chiếu [2], nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hắn chỉ còn sống được ba đến năm ngày nữa.
[2] Hồi quang phản chiếu: Hồi quang phản chiếu là hiện tượng một người đang bị bệnh nặng, cơ thể suy yếu, đột nhiên trở nên tỉnh táo, thân thể khỏe mạnh, hoặc nói cười sảng khoái, muốn ăn uống. Thông thường người bệnh rơi vào trường hợp này thì khoảng hai tiếng đồng hồ sau sẽ tử vong. Hiện tượng này được ví với hình ảnh ngọn đèn trước khi tắt, ánh lửa tự nhiên rực sáng.

Ban đêm, Nam Cung Tĩnh Nữ kéo lê thân thể mệt mỏi của mình tới gặp Tề Nhan, mới vừa đi tới nàng đã ngã nhào vào lòng Tề Nhan.

Tề Nhan ôm chặt Nam Cung Tĩnh Nữ, cúi đầu liền thấy mắt đối phương đầy tơ máu, dưới mắt có quầng thâm, nàng đau lòng nói: "Điện hạ, bao lâu rồi người không có nghỉ ngơi?"

Nụ cười đã mất từ lâu nay lại nở rộ trên gương mặt Nam Cung Tĩnh Nữ, chỉ là sắc mặt nàng vừa mệt mỏi vừa tái nhợt: "Hôm nay phụ hoàng rất khỏe, còn kêu bản cung tới dùng bữa cùng. Duyên Quân...ngươi nói xem, có phải là ông trời mở mắt nghe được thỉnh cầu của ta hay không?" Nhất định là như thế rồi, lần trước khi Tề Nhan trúng độc, Nam Cung Tĩnh Nữ cũng đã cầu như vậy.
Tề Nhan nghe vậy thì có chút hụt hẫng, hồi quang phản chiếu là thứ gì đó khó mà giải thích được. Người bệnh nặng trước khi chết sẽ đột nhiên có sinh cơ, cho người ta ảo giác rằng người đó đã khỏe. Có lẽ, đây thật sự là sự chiếu cố cuối cùng ông trời dành cho người bệnh, để bọn họ có thể cáo biệt với người nhà lần cuối.

Chỉ là...nàng thì sao? Phụ mẫu, tộc nhân của nàng lại giải thích như thế nào?

Đã mấy đêm Nam Cung Tĩnh Nữ không ngủ, tinh thần luôn uể oải, chuyện nàng cần phải xử lý thật sự là quá nhiều. Đại tỷ và Nhị tỷ cũng khuyên nàng nghỉ ngơi một chút, đừng có mà gắng sức.

Nhưng Nam Cung Tĩnh Nữ nằm ở trên giường lăn qua lộn lại cũng không ngủ được. Nàng vô cùng mỏi mệt, nhưng đại não thì rất linh hoạt.

Mãi đến khi rúc vào lòng Tề Nhan, cảm thụ được nhiệt độ cơ thể và mùi hương quen thuộc, nghe mấy lời quan tâm của Tề Nhan dành cho mình, Nam Cung Tĩnh Nữ mới dần thả lỏng.
Tề Nhan: "Điện hạ?"

Không có ai đáp lời, Nam Cung Tĩnh Nữ cứ đứng dựa vào lòng Tề Nhan rồi ngủ thϊếp đi.

Một chút giãy giụa và thống khổ lóe qua ánh mắt Tề Nhan, nàng cúi đầu nhìn chằm chằm Nam Cung Tĩnh Nữ, thật lâu sau vẫn không nói gì.

Cuối cùng, nàng bế Nam Cung Tĩnh Nữ lên giường mình, cũng cởi giày và đắp chăn đàng hoàng cho nàng ấy. Tề Nhan ngồi ở mép giường, Nam Cung Tĩnh Nữ ngủ say yếu ớt mà điềm tĩnh, nếu Tề Nhan có chút lòng xấu nào thì Nam Cung Tĩnh Nữ đã sớm chết không biết bao nhiêu lần.

Tề Nhan: Điện hạ ơi là điện hạ, ngươi trước sau đều chưa từng đề phòng ta.

Tề Nhan nhường tẩm điện của mình cho Nam Cung Tĩnh Nữ, bản thân thì đến thư phòng ngồi một đêm, cũng suy ngẫm một đêm.

Ngày hai tháng hai, nội thị tổng quản Tứ Cửu đích thân tới Vị Ương cung truyền chỉ: Bệ hạ triệu kiến Trăn Trăn phò mã.
Tề Nhan cố ý thay một bộ cung trang màu trắng thêu tường vân, được Tứ Cửu dẫn vào tẩm điện của Nam Cung Nhượng.

Nam Cung Nhượng ngồi dựa vào giường, mấy năm nằm liệt giường đã khiến cơ bắp của hắn hơi teo lại, mà vấn đề này hồi quang phản chiếu cũng không thể che lấp.

Nhưng có thể ngồi dậy, còn có thể nói chuyện đã khiến Nam Cung Nhượng rất vui vẻ.

Nam Cung Nhượng vẫy tay: "Tứ Cửu, ngươi lui xuống trước đi."

Tứ Cửu: "Vâng."

Tề Nhan rũ đầu, giơ tay nhấc chân đều rất cung kính. Nam Cung Nhượng nhìn người con rể đang đứng trước giường, khẽ thở dài một tiếng: "Đứng lên rồi nói."

Tề Nhan: "Vâng."

Tề Nhan ngồi xuống ghế tròn, Nam Cung Nhượng quan sát Tề Nhan một lúc rồi cảm khái: "Mấy năm nay...ngươi chịu khổ rồi."

Tề Nhan không lên tiếng, mà ánh mắt Nam Cung Nhượng có chút vô thần, tựa như là đang nhớ lại chuyện cũ.
Nhiều năm trước, hắn mơ thấy một con dị thú có đôi mắt màu hổ phách cưỡi mây đen bay đến nội đình, bởi vậy hắn mới kiêng kị Tề Nhan. Mặc dù Quan Thiên ty nói sẽ có hiền thần giáng thế, nhưng hắn vẫn xem Tề Nhan là quân cờ, lợi dụng Tề Nhan làm tấm bia đỡ đạn bảo vệ nữ nhi, cũng hoàn toàn cắt đứt cơ hội vào triều làm quan của Tề Nhan.

Chỉ là những lời này và giấc mơ này, Nam Cung Nhượng không thể nói cho Tề Nhan.

Nhưng mấy năm nay, đã có không ít lần Nam Cung Tĩnh Nữ khen ngợi Tề Nhan ở trước mặt Nam Cung Nhượng. Hơn nữa, một loạt hành động của Tề Nhan đều xứng đáng với hai chữ "hiền thần" kia, vì thế Nam Cung Nhượng mới có điều cảm khái.

Nam Cung Nhượng thoát khỏi hồi ức, tiếp tục nói: "Trẫm biết ngươi có tài hoa, nỗ lực và chiến tích của ngươi trẫm đều biết. Ngươi cũng là người có phúc khí, sau này hài tử của ngươi và Tĩnh Nữ sẽ trở thành đế vương đời tiếp theo. Từ lúc khai thiên lập địa đến nay, ngươi là người đầu tiên có được sự thù vinh vô hạng như vậy. Phụ mẫu ngươi dưới suối vàng có biết cũng mỉm cười cửu tuyền."
Nam Cung Nhượng: "Trẫm già rồi, dù có vượt qua cửa ải này thì cũng không định tiếp tục quản triều vụ nữa. Ngươi phải làm một hiền thần phụ tá Tĩnh Nữ."

Tề Nhan rũ đầu, bốn chữ "mỉm cười cửu tuyền" đã chọc thủng sự nhẫn nhịn cuối cùng của nàng.

Không ai ngờ được, đường đường là phò mã của Trăn Trăn công chúa, hoàng phu đời kế tiếp, cư nhiên sẽ giấu một thanh dao găm trong tay áo khi yết kiến bệ hạ.

Nam Cung Nhượng không ngờ tới, người hầu hạ Nam Cung Nhượng năm mươi năm như Tứ Cửu cũng không ngờ được. Vào thời điểm mấu chốt này, ai sẽ đi lục soát một phò mã gia đã vào cung tám năm chứ?

Tề Nhan tì dao găm lên cổ Nam Cung Nhượng, trừng đôi mắt đỏ đậm nhìn chằm chằm hắn: "Dao găm có dính kịch độc, vào máu là chết. Nếu ngươi dám phát ra tiếng thì ta sẽ nhẹ nhàng quẹt một đường lên cổ ngươi!"
Nam Cung Nhượng mở to mắt, nét mặt già nua đỏ bừng, thân thể càng không ngừng run rẩy, cũng không biết hắn bị dọa sợ hay là đang tức giận.

Tề Nhan cầm lấy ghế tròn đi về phía trước, nói một cách châm chọc: "Không tồi, quả nhiên thức thời."

Nam Cung Nhượng: "Ngươi muốn làm gì?"

Tề Nhan dựng đứng dao găm, lưỡi dao sắc bén áp vào da Nam Cung Nhượng, nàng gầm nhẹ: "Còn dám nữa thì ta sẽ để ngươi chết!"

Nam Cung Nhượng hít ngược một hơi khí lạnh, bàn tay đã nâng lên lại buông xuống.

Tề Nhan hít sâu một hơi rồi chậm rãi thở ra, đôi mắt màu hổ phách thật tĩnh mịch.

Tề Nhan: "Lão tặc, ta đã chờ ngày này mười sáu năm! Ngươi có biết ta là ai hay không...?"

Tên của ta là Khất Nhan A Cổ Lạp, nhi tử của mãnh hổ thảo nguyên Tô Hách Ba Lỗ, là vương tử của Kính quốc. Không, phải là vương!
Mười sáu năm trước, ngươi thèm thuồng đất đai và dê bò của Kính Quốc, phái Lục Quyền nắm giữ ấn soái, lệnh Đinh Nghi làm tiên phong, mượn lúc lạch trời đóng băng để xâm lược thảo nguyên. Những chuyện này, ngươi còn chưa quên đúng không?

Ta nhảy xuống Lạc Xuyên rồi được công chúa tiền triều cứu, chịu nhục học tập ngôn ngữ và văn hóa của kẻ thù, biến mình hoàn toàn trở thành người Vị Quốc. Ta vốn định thông qua khoa cử vào triều đình làm một nịnh thần, lật đổ chính quyền Vị Quốc, nhưng không ngờ...trời xui đất khiến trở thành phò mã.

Cũng tốt, chờ Trăn Trăn điện hạ làm hoàng đế, ta sẽ thật sự dưới một người trên vạn người. Đến lúc đó, phá hủy Nam Cung hoàng tộc của ngươi dễ như trở bàn tay!

Hai mắt Nam Cung Nhượng trừng lớn, yết hầu hắn chỉ có thể phát ra mấy âm rung.
Thân thể hắn đã hủ bại từ lâu, bị Tề Nhan kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ như vậy, hồi quang phản chiếu lập tức bị đánh nát.

Nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy khuôn mặt hồng hào của Nam Cung Nhượng nhanh chóng khô vàng. Hắn hô hấp dồn dập, thở ra thì nhiều hít vào thì ít, cuối cùng hắn không chịu nổi nữa, yếu ớt ngã xuống giường.

Tề Nhan vội vàng lấy con dao găm đang để trên cổ Nam Cung Nhượng ra, chỉ còn một chút nữa là lưỡi dao sắc bén ấy sẽ làm Nam Cung Nhượng bị thương.

Nam Cung Nhượng trừng mắt nhìn Tề Nhan, cổ họng phát ra những tiếng "A ạch ạch".

Tề Nhan rút dao găm về, đút nó vào cái vỏ nàng giấu trong tay áo. Nàng đứng dậy, đan hai tay vào nhau rồi bưng kín miệng Nam Cung Nhượng.

Tề Nhan: "Vì để tìm ta, an đạt của ta mượn danh hào ta để khởi thế, toàn thân hắn không có chỗ nào là không bị thương! Muội muội của ta, muội muội thân sinh cùng phụ cùng mẫu của ta vốn phải lớn lên vô ưu vô lự dưới sự che chở của ta, vốn phải tìm được một lang quân như ý và sinh nhi dục nữ. Nhưng bởi vì lòng tham của ngươi, nàng trở thành vong nô bị người ta cưỡиɠ Ꮒϊếp sinh ra hài tử, đến hôm nay còn điên điên khùng khùng!"
Tề Nhan rút một bàn tay ra, siết chặt nắm tay đánh vào ngực mình: "Nơi này! Đây là hình xăm Lang Vương của Xanh Lê bộ, đã bị ta tự mình huỷ hoại!"

Thần sắc Tề Nhan càng ngày càng dữ tợn, mà Nam Cung Nhượng cũng ngày càng yếu đi, cuối cùng... không động đậy nữa.

Tề Nhan lại phát điên, nàng túm lấy vạt áo Nam Cung Nhượng để nhấc hắn lên, chảy nước mắt và gầm nhẹ: "Ngươi biết không? Ta căn bản không phải vương tử, mà là công chúa! Vì báo thù mà ta dùng cấm dược, biến mình thành người không ra người quỷ không ra quỷ, ta và nữ nhi của ngươi vĩnh viễn sẽ không có hài tử! Nam Cung hoàng tộc, xong rồi!"

Một giọt nước mắt vẩn đục tràn ra khóe mắt Nam Cung Nhượng. Tề Nhan buông lỏng tay ra, Nam Cung Nhượng ngã phịch xuống.

Một lát sau, Tề Nhan giơ tay kiểm tra hơi thở của Nam Cung Nhượng. Nam Cung Nhượng đã chết.
Cũng không biết Nam Cung Nhượng có nghe được lời cuối cùng hay không.

"Ha..."

Tề Nhan nghe được một tiếng thở dài. Nàng nhìn chằm chằm Nam Cung Nhượng, lại sờ mạch đập của hắn, đối phương thực sự đã chết.

Tề Nhan vuốt phẳng vạt áo của Nam Cung Nhượng, lau đi giọt lệ ở khóe mắt hắn. Nàng ngồi sụp xuống mép giường Nam Cung Nhượng, quay lưng không nhìn hắn nữa.

Tề Nhan: "Ngươi biết không? Ngươi không nên truyền ngôi cho Tĩnh Nữ. Suy cho cùng, ngươi cũng chỉ ích kỷ áp đặt thứ ngươi gọi là tình yêu lên người nàng mà thôi. Nàng bị động chịu đựng cái gọi là tình yêu của ngươi, ngay cả đường lui cũng bị ngươi chặt đứt. Ngươi có từng hỏi nàng thật sự nghĩ gì trong lòng hay chưa? Rốt cuộc thì cái nàng muốn là gì? Nhất tướng công thành vạn chết khô, ngươi yên tâm, ta sẽ bảo vệ nàng...sẽ ở bên cạnh nàng, cũng sẽ phụ tá nàng."
Tề Nhan lại khóc, nước mắt nàng chảy ròng ròng, nhưng lại không có bất cứ âm thanh nào phát ra.

Ngày này, vẫn tới.

Thì ra, hồi quang phản chiếu cũng không phải là trời cao chiếu cố, mà là một trò đùa tàn nhẫn.

Cũng không biết qua bao lâu, Tề Nhan lau khô nước mắt, quay đầu lại nhìn Nam Cung Nhượng. Thấy dấu vết ngoài miệng hắn đã biến mất, nàng mới im lặng đứng dậy.

Tề Nhan đứng ở trước giường Nam Cung Nhượng thật lâu mà không nói gì, cuối cùng vén vạt áo lên và quỳ xuống.

Nàng thấp giọng nỉ non: "Người chết như đèn diệt. Món nợ ngươi thiếu thảo nguyên đã thanh toán xong... Phụ hoàng, ta thay Tĩnh Nữ tiễn ngươi một đoạn đường. Sau này, chỉ còn lại nợ giữa ta và nàng."

---

Thời gian còn lại của Nam Cung Nhượng chỉ còn tính bằng ngày, dù Tề Nhan có đến hay không thì Nam Cung Nhượng đều sẽ chết. Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK