Mục lục
HẮC ĐẠO ĐẠI CA CỞI RA ĐI NÀO!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Vấn Thiên nhìn Vi An mà tức giận thật sự, hắn cảm thấy hành động của cô thật điên rồ, và hắn thì không thể nhịn thêm được nữa.



" Cô làm loạn đủ chưa hả? Nếu còn tiếp tục điên khùng như thế, thì tôi sẽ ném cô ra ngoài!" Hắn đi đến túm chặt lấy cánh tay Vi An gầm lên.



Có lẽ hắn quá tức giận, nên thủ đoạn hơi mạnh tay một chút, nó khiến cánh tay của Vi An đau đớn. A Hiên lúc này chạy đến, hắn đẩy Diệp Vấn Thiên ra.



" Anh mới là kẻ điên! Anh mạnh tay như thế, cô ấy bị thương thì làm thế nào hả? Cô ấy đau khổ thế nào anh có biết không? Anh đúng là kẻ máu lạnh vô tình!" A Hiên hét vào mặt Diệp Vấn Thiên, không cho hắn chút mặt mũi nào.



" Vi An, đi thôi! Tôi đưa cô trở về!" A Hiên nhìn Vi An ôn nhu nói, hắn đỡ cô rời khỏi nơi tổ chức tang lễ.



Diệp Vấn Thiên mệt mỏi ngồi bệt xuống đất, hắn tựa lưng vào vách tường thở dài. Tang lễ đã bị Vi An phá tan tành, bây giờ chỉ còn là một đống hỗn độn mà thôi. Hắn nhìn di ảnh Lý Kiệt nằm dưới đất, nội tâm không khỏi run lên. Đã hai tháng nay, hắn không có đêm nào là ngủ ngon giấc cả, công việc đổ dồn lên vai hắn. Không có Đông Phương Tước và Lý Kiệt, hắn căn bản không thể nào mà xử lý hết mọi việc.



" Lý Kiệt, cậu nói xem tôi phải làm sao bây giờ?" Hắn cười khổ nhìn di ảnh nói.



Ở bệnh viện, Đinh Tiểu Lộ đã ở đây hai tháng trời để chăm sóc Đông Phương Tước, cô không muốn rời xa hắn dù chỉ là một bước. Cả ngày cô chỉ lặng lẽ nhìn hắn, thi thoảng cô sẽ nói chuyện cho hắn nghe, chốc chốc lại lau tay chân cho hắn. Những vết bỏng trên người Đông Phương Tước, bây giờ đã trở thành những vết sẹo lớn. Đinh Tiểu Lộ hằng ngày vẫn đều đặn giúp hắn bôi thuốc, trông hắn đến nổi cô quên ăn quên ngủ.



" Tiểu Lộ, đi nghỉ một lát đi! Đừng tự hành hạ bản thân như vậy, Tiểu Tước cũng không muốn thấy con như thế này!" Đông Phương Tuyết Cầm bước vào lên tiếng.



Từ sau ngày Đông Phương Tước bị thương, thì Triệu Phong Hành và Đông Phương Tuyết Cầm cũng gấp rút trở về. Nhìn thấy Đông Phương Tước nằm bất động trên giường, Đông Phương Tuyết Cầm không kiềm chế được mà bật khóc nức nở.



Y học nước A thật tốt, chỉ trong vòng một thời gian ngắn, mà bệnh của Đông Phương Tuyết Cầm đã thuyên giảm rất nhiều. Bây giờ bà ấy có thể nhận ra Đông Phương Tước rồi, sức khỏe cũng tốt hơn rất nhiều nữa. Dù đôi lúc đầu vẫn còn khá đau nhức, nhưng Triệu Phong Hành chăm sóc bà ấy rất tốt.



" Không sao đâu ạ! Con có thể chịu được mà, như vậy cũng không có gì là quá sức!" Đinh Tiểu Lộ gượng cười đáp lời bà ấy.



" Bác trông Đông Phương Tước đi ạ! Con đi tìm bác sĩ hỏi thăm một chút!" Đinh Tiểu Lộ muốn dành không gian riêng cho hai mẹ con họ, cô đứng lên.



Còn đang muốn đi ra ngoài, thì Đinh Tiểu Lộ cảm thấy đầu óc choáng váng, tầm nhìn của cô mờ dần, cô ngã xuống đất.



" Tiểu Lộ, Tiểu Lộ! Con làm sao vậy?" Đông Phương Tuyết Cầm hoảng hốt kêu lên, bà ấy vội ngồi xuống đỡ Đinh Tiểu Lộ dậy.



Bác sĩ nhanh chóng có mặt, họ đặt Đinh Tiểu Lộ lên giường bệnh, và bắt đầu kiểm tra sức khỏe của cô. Đông Phương Tuyết Cầm bên ngoài lo lắng thật sự, bà ấy đi tới đi lui không yên.



" Không biết con bé có sao không nữa?" Bà ấy thở dài nói.



" Không sao đâu, bà ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi! Sức khỏe của bà cũng không tốt, cẩn thận lại đau đầu!" Triệu Phong Hành đỡ bà ấy ngồi xuống nói.



Một lúc sau, bác sĩ bên trong đi ra.



" Ai là người nhà của bệnh nhân?" Bác sĩ lên tiếng hỏi.



" Là tôi đây! Bác sĩ con bé có sao không? Nó vẫn ổn chứ?" Đông Phương Tuyết Cầm đứng lên nói.



" Bệnh nhân chỉ là suy nhược cơ thể, mà thôi, nên chú ý cho cô ấy nghỉ ngơi, ăn uống đầy đủ, thì sẽ khỏe lại nhanh thôi. Bệnh nhân cũng đang mang thai, thai nhi đã được hai tháng rồi. Vì sức khỏe thai phụ không tốt, người nhà nên chú ý một chút, đừng để cô ấy vận động nhiều." Bác sĩ dõng dạc trả lời bà ấy.



" Tôi biết rồi! Cảm ơn bác sĩ nhiều lắm!" Đông Phương Tuyết Cầm thở phào nhẹ nhõm nói.



" May thật, con bé chỉ là đang mang thai thôi, không có gì..." Đông Phương Tuyết Cầm nhìn Triệu Phong Hành nói, bất chợt bà ấy dừng lại.



" Mang thai?" Cả hai người mở to mắt nhìn nhau kêu lên.



Đinh Tiểu Lộ tỉnh dậy đã là buổi sáng hôm sau, cô uể oải ngồi dậy. Cổ họng khát khô, Đinh Tiểu Lộ với tay muốn lấy ly nước trên bàn.



" Để ta lấy cho con, Tiểu Lộ con đừng cử động mạnh." Đông Phương Tuyết Cầm chạy đến nói, bà ấy lấy nước đưa tận tay cho Đinh Tiểu Lộ.



Đinh Tiểu Lộ không hiểu gì, cô chỉ bị choáng nhẹ một chút thôi, Đông Phương Tuyết Cầm cũng đâu cần phải lo lắng như vậy.



" Cẩn thận một chút, con bây giờ đang mang thai, không nên cử động nhiều, tránh làm ảnh hưởng đến thai nhi. Bởi vì sức khỏe con yếu, nên con phải tịnh dưỡng nhiều hơn." Bà ấy nói.



" Cái gì, con mang thai sao?" Đinh Tiểu Lộ bất ngờ hỏi lại, cô đưa tay chạm vào vùng bụng của mình.



" Bác sĩ nói thai nhi được hai tháng rồi, sau này con nên ăn uống nhiều vào, để cho đứa bé mau phát triển!" Đông Phương Tuyết Cầm nét mặt hiền hậu đáp.



______To be continued______

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK