Thời gian khiến gương mặt cô trở nên chín chắn hơn rất nhiều, nét đẹp của cô thì vẫn không thay đổi. Từ sau khi sinh em bé, thì nhan sắc của cô lại mặn mà hơn, khiến cánh đàn ông nhìn mà thèm thuồng.
Thời gian dài khiến cô quen thuộc mọi thứ rồi, Đinh Tiểu Lộ không còn khóc nhiều như những ngày đầu, trong tim cô vẫn luôn hi vọng hắn sẽ tỉnh lại. Đang ngồi ngẩn ngơ bên giường bệnh, thì một âm thanh trong trẻo kêu lên.
" Mami, mami!" Đó là một cậu bé rất đáng yêu, với nước da trắng ngần, dù chỉ là cậu nhóc ba tuổi, nhưng đường nét trên mặt cậu đều hài hòa.
" Tiểu Bảo, con đến rồi à?" Đinh Tiểu Lộ đứng lên, cô ôm lấy đứa nhỏ, đặt lên cặp má phúng phính của nó vài nụ hôn.
" Tiểu Bảo nhớ Đại Bảo nha! Con có nhiều chuyện muốn nói với Đại Bảo!" Đứa trẻ nao nao cái miệng nhỏ trả lời, dù rằng nói chuyện vẫn chưa rành mạch lắm. Tiểu nòng nọc của Đông Phương Tước bây giờ đã trở thành một cậu bé lanh lợi, ngoan ngoãn.
" Tiểu Bảo thật ngoan! Mau đến gọi ba đi!" Đinh Tiểu Lộ mỉm cười, cô xoa đầu Tiểu Bảo nói.
Đứa trẻ hiếu động nhanh chóng chạy đến bên cạnh Đông Phương Tước, bàn tay nhỏ xíu xiu nắm lấy bàn tay to lớn của Đông Phương Tước, miệng cười chúm chím luyên thuyên kể chuyện. Đinh Tiểu Lộ nhìn đứa trẻ mà cảm thấy đau lòng,
" Tiểu Bảo, con đừng làm ồn papa đấy!"
Lúc này Đông Phương Tuyết Cầm cũng đi vào lên tiếng, trên tay bà là thức ăn. Vẫn như thường lệ, bà luôn nấu cơm cho cô mỗi khi vào bệnh viện.
" Tiểu Lộ, mau đến đây ăn cơm đi!" Bà đặt hộp cơm lên bàn nói.
" Cảm ơn mẹ!" Đinh Tiểu Lộ mỉm cười đáp.
Ba năm trước sau khi biết Đinh Tiểu Lộ mang thai con của Đông Phương Tước, cả Triệu Phong Hành và Đông Phương Tuyết Cầm đều rất mừng. Khoảng thời gian cô ốm nghén, bà ấy luôn là người chăm sóc cho cô. Dần dà bà càng có cảm tình với Đinh Tiểu Lộ, mặc dù không có cưới hỏi, nhưng bà vẫn bảo Đinh Tiểu Lộ gọi mình là mẹ.
Buổi trưa cơm nước xong xuôi, sau khi dọn dẹp mọi thứ, Đinh Tiểu Lộ quay trở lại phòng bệnh. Đông Phương Tuyết Cầm đã trở về trước, trong phòng chỉ còn mỗi Đông Phương Tước và Tiểu Bảo. Đứa bé hiếu động có lẽ đã mệt mỏi, nó nằm cạnh Động Phương Tước ngủ say.
" Đứa trẻ này thật là!" Cô vuốt ve mái tóc của nó nói, tay cẩn thận đắp chăn cho nó.
Đinh Tiểu Lộ cảm thấy xót cho con trai của cô, đứa nhỏ sinh ra không có ba bên cạnh, đối với nó đã là một thiệt thòi.Tiểu Bảo cũng rất ngoan, chỉ mới ba tuổi nhưng nó đã rất hiểu chuyện, từ nhỏ cũng không có quấy khóc nhiều.
Nhưng nó cũng biết buồn, đôi khi Đinh Tiểu Lộ đưa nó dạo chơi công viên, nó cũng sẽ chạnh lòng khi nhìn thấy những đứa trẻ kia đang vui đùa cùng ba của mình.
" Đông Phương Tước, khi nào anh mới chịu tỉnh lại đây! Em và con thật sự cần anh!" Cô lên tiếng thì thầm, rồi lại cúi xuống hôn lên trán hắn.
Sau đó Đinh Tiểu Lộ đi ra ngoài, cô muốn đi dạo một chút, ở trong phòng cả ngày cũng thấy ngột ngạt. Ngồi xuống băng ghế, cô khẽ thở dài. Ngắm nhìn thành phố phồn hoa nhộn nhịp, Đinh Tiểu Lộ thấy lòng nặng trĩu, nếu như không có Tiểu Bảo, cô chắc đã gục ngã từ lâu rồi.
" Cho em!" Một giọng nói quen thuộc cất lên, là Âu Viễn Dương.
Ba năm nay, hắn vẫn thường xuyên đến thăm Đinh Tiểu Lộ. Từ khi Y.S bị giải tán, hắn cũng không còn làm sát thủ nữa. Với kỹ thuật máy tính của hắn, thì không khó để có một công việc bình thường.
" Cảm ơn anh!" Đinh Tiểu Lộ mỉm cười nhận lấy hộp sữa nhỏ của hắn.
" Dạo này em có khỏe không? Đông Phương Tước, hắn như thế nào rồi!" Âu Viễn Dương ngồi xuống bên cạnh cô hỏi.
" Vẫn như vậy! Anh ấy không có chuyển biến gì cả!" Đinh Tiểu Lộ gương mặt thoáng chút buồn trả lời.
" Ông trời sẽ không phụ lòng người đâu, anh tin chắc sẽ có điều kỳ tích!" Âu Viễn Dương nói.
" Chuyện của em thì thôi đi! Nói về cuộc sống của anh đấy, anh sống có tốt không? Còn có vợ anh thế nào, cô ấy đã sinh chưa?" Cô gượng cười lảng sang chuyện khác.
" Rất tốt! Vợ anh đã sinh em bé rồi, là một bé gái rất xinh xắn! Tranh thủ cô ấy ngủ, anh mới ra ngoài một lúc!" Âu Viễn Dương đáp.
Thời gian khiến mọi người thay đổi, từ lúc biết Đinh Tiểu Lộ yêu Đông Phương Tước sâu đậm, thì hắn đã đem tình cảm dành cho cô cất sâu vào đáy tim. Hai năm trước, Âu Viễn Dương cũng quen được một cô gái sống cạnh nhà. Sau một thời gian miệt mài theo đuổi, thì hắn cũng chấp nhận tình cảm của cô ấy. Và kết tinh của họ là một bé gái.
" Thật tốt quá! Chúc mừng anh! Khi nào rảnh em sẽ đến thăm hai người!" Đinh Tiểu Lộ bất ngờ nói.
Cả hai người trò chuyện rất nhiều thứ, Đinh Tiểu Lộ cũng cảm thấy nguôi ngoai được một phần.
" Mami, Đại Bảo sắp tỉnh lại rồi!" Đột nhiên Tiểu Bảo chạy đến nắm tay cô nói, gương mặt lộ rõ vẻ phấn khích.
______To be continued______