" Boss, anh có vào hay không? Chúng ta còn phải trở về, đế đến nước A nữa!" Diệp Vấn Thiên thấy hắn chần chừ, nhịn không được mà lên tiếng.
" Cậu vào đưa bà ấy ra đi!" Đông Phương Tước trả lời hắn.
" Haizzzz, rốt cuộc cũng không biết là mẹ của anh, hay mẹ của tôi nữa." Diệp Vấn Thiên thở dài nói.
Lúc này, Đông Phương Tước đưa mắt nhìn vào trong, hắn chợt nhìn thấy Đông Phương Tuyết Cầm đang bị điều dưỡng ngược đãi. Mặc dù đang bị đánh, nhưng bà ấy vẫn ôm con búp bê trên tay không chịu buông, ngồi đó chịu trận.
Đông Phương Tước đôi mắt long lên sòng sọc, không nghĩ nhiều hắn nhanh tay mở cửa, chạy vào bên trong, trước sự ngỡ ngàng của Diệp Vấn Thiên.
" Boss, có chuyện gì vậy!?" Diệp Vấn Thiên hớt hải chạy theo.
Bên trong nữ điều dưỡng vẻ mặt hung tợn, cô ta không tiếc tay mà đánh vào người Đông Phương Tuyết Cầm, đay nghiến chì chiết bà ấy.
" Cái đồ bà điên này, vậy mà lại dám cắn tôi, xem tôi có đánh chết bà không!"
" Dừng tay lại ngay cho tôi!" Đông Phương Tước gầm lên nhìn cô ta, hai tay nắm thành quyền, gương mặt đầy sự tức giận.
" Anh là ai vậy? Ai cho phép anh vào đây!" Nữ điều dưỡng hơi run rẩy nói.
" Tôi không vào để cô đánh chết bà ấy sao?" Đông Phương Tước nhăn chặt mày, hắn nhấn mạnh từng chữ.
" Anh nói gì, tôi không hiểu? Tôi chỉ đang dạy dỗ lại bệnh nhân mà thôi, đánh chết gì chứ." Cô ta hơi gượng gạo nói.
" Boss, anh chạy gì như ma đuổi vậy?" Diệp Vấn Thiên thở dốc nói, hắn vừa vào nên không hiểu chuyện gì xảy ra.
" Diệp Vấn Thiên, cô ta dám ngược đãi mẹ tôi! Anh biết làm như thế nào rồi chứ?" Đông Phương Tước lạnh lùng lên tiếng.
" Các người muốn...làm gì?" Nữ điều dưỡng nhìn khuôn mặt lãnh khốc của hắn, cô ta cảm nhận được người này không dễ chọc vào.
" Muốn làm gì? Từ từ cô sẽ biết thôi!" Diệp Vấn Thiên cười cợt trả lời.
Nói xong, hắn mạnh mẽ lôi cô ta đi, mặc cho cô ta kêu gào đến khản cổ.
Đông Phương Tước ngồi xổm xuống, người phụ nữ điên dại trước mắt hắn càng tỏ ra sợ hãi, tay ôm chặt con búp bê thì thầm.
" Đừng...đừng hại Tiểu Tước của tôi, thằng bé đang rất sợ hãi."
" Mẹ!" Đông Phương Tước bất giác gọi một tiếng mẹ, đây là từ mà hắn muốn nói rất lâu rồi. Từ lúc hắn nhìn thấy bà ấy ở đây, hắn chỉ muốn chạy đến ôm lấy bà ấy gọi một tiếng mẹ, nhào vào lòng bà ấy cảm nhận hơi ấm mà hắn khao khát từ bé đến giờ. Chỉ là hắn không có đủ dũng khí, Đông Phương Tước đưa tay vén mái tóc rũ rượi trên mặt bà ấy sang một bên.
Sắc mặt của Đông Phương Tuyết Cầm có hơi nhợt nhạt và hốc hác, cơ thể bà ấy cũng gầy ốm rất nhiều. Nhưng vẫn không thể che đi nhan sắc xinh đẹp, từng khiến cánh đàn ông ở thành phố này mê đắm.
" Đừng đánh tôi! Đừng đánh tôi mà, làm ơn." Đông Phương Tuyết Cầm bỗng hét lên, bà ấy dùng sức đẩy hắn ra, rồi đứng lên bỏ chạy.
Đông Phương Tước cũng vội đuổi theo, hắn chạy theo đến một căn phòng nhỏ, Đông Phương Tước bước chân chậm lại. Trước mắt hắn là căn phòng rất tồi tàn, trên tường bám đầy rêu phong và bụi bẩn. Dưới đất đồ đạc vứt lung tung, có lẽ đã rất lâu chưa được dọn dẹp.
Ngoài một chiếc giường và chiếc tủ gỗ cũ kỹ, thì không có gì khác cả, vừa bước vào một mùi xú uế đã xộc thẳng vào mũi hắn, hắn khẽ nhăn mày khó chịu. Hắn đến gần đầu tủ, nhìn thấy một hộp sữa tươi hắn cầm lên xem thử, hình như là mới uống lúc sáng, chỉ có điều đã hết hạn từ lâu, Đông Phương Tước tức giận, hắn bóp nát hộp sữa.
Bên cạnh hộp sữa còn có một quyển sổ nhỏ, đây là thứ mà Đông Phương Tuyết Cầm luôn giữ khư khư bên người. Hắn tò mò mở ra xem, mở đầu là một dòng chữ " Nhật Ký Lần Đầu Làm Mẹ!".
" Ngày X, tháng X, năm X."
" Đây là lần đầu tiên mẹ viết nhật ký, khi biết trong bụng mình vừa có thêm một sinh linh bé bỏng. Mẹ muốn mai sau con lớn lên, sẽ đọc được những dòng tâm sự này, để biết rằng mẹ yêu con nhiều như thế nào. Dù ngoài kia họ có nói gì, thì con cũng đừng bận tâm, vì bên cạnh con còn có mẹ. Bởi vì con chính là thiên thần, do chúa ban xuống cho mẹ.
Đông Phương Tước lại lật sang một trang khác.
" Chào con, bảo bối của mẹ! Hôm nay là lần đầu tiên mẹ đến bệnh viện để khám thai, bác sĩ bảo con đang phát triển rất tốt, điều đó cũng làm mẹ bớt lo lắng đi phần nào. Mẹ chỉ sợ làm sai điều gì, sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của con mà thôi. Con biết đấy, ở độ tuổi 18 này, đáng ra mẹ sẽ được vui chơi, vô âu vô lo như bạn bè cùng trang lứa, thì con lại xuất hiện. Xin lỗi nếu như mẹ có vụng về, làm con khó chịu nhé, vì đây cũng là lần đầu tiên mẹ được làm mẹ."
Đông Phương Tước hốc mắt cay cay, hắn lại tiếp tục lật những trang tiếp theo.
" Hôm nay mẹ lại đến bệnh viện, bác sĩ bảo tâm trạng của mẹ không tốt, có thể ảnh hưởng đến thai nhi. Nhưng con đừng lo lắng, mẹ sẽ cố gắng vui vẻ, mỗi ngày đều cười thật tươi, để con được khỏe mạnh. Vì con còn rất nhỏ, nên mẹ vẫn chưa biết giới tính của con là gì cả, nếu như là con gái sẽ là Đông Phương Tuyết Nhi, còn nếu con là con trai sẽ là Đông Phương Tước nhé."
Những giọt nước mắt của Đông Phương Tước lặng lẽ rơi xuống, thấm đẫm trang giấy cũ đã úa màu.
" Sau bao ngày mong chờ, thì cuối cùng mẹ cũng biết được giới tính của con rồi, Tiểu Tước mau lớn nhanh, để ra ngoài bầu bạn với mẹ!" Kèm theo là một ảnh siêu âm, được dán vào rất cẩn thận.