Nhưng ngược lại người bên cạnh, thấy Vu Tịch không lấy gì, ngay lập tức lại gần, sau lưng nói: “Vu Tịch làm cái quái gì vậy? Không mang theo cái gì cả.”
Khâu Y Nhụy nói: “Được rồi, trong nhà người ta thực sự rất nghèo.
Cậu nghĩ rằng ai cũng như các cậu, chỉ đi ra ngoài có hai ngày hai đêm, mà mang theo nhiều đồ như vậy.”
Khâu Y Nhụy nhìn vê hướng Vu Tịch đang rời đi, và nói nhỏ với họ: “Các cậu nên giữ
đồ đạc chặt chẽ hơn, loại người nghèo này có thể làm được bất cứ điều gì.”
“Oa, không thể nào, chúng ta đều là bạn cùng lớp.”
“Ha, bạn cùng lớp có là gì đâu.
Trước đây nhà tôi có thuê một bảo mẫu, từng ở nhà tôi mấy năm, đối xử với cô ta rất tốt.
Các cậu đoán thử xem chuyện gì đã xảy ra? Vì trong nhà cô ta quá đông con, nên hàng ngày cô ta lấy trộm quần áo của tôi cho con của cô ta mặc.
Bởi vì nhà họ nghèo, mà lại đông con như vậy, cho nên muốn có một đứa trẻ trở nên nổi bật, cũng không biết những người nghèo này nghĩ gì.
Thật đáng tiếc, những người nghèo này muốn đổi đời cũng rất khó.
vốn dĩ không có tiền nên không thể nuôi cho con ăn học đầy đủ, chính vì thế chỉ có thể dạy con những thủ đoạn thấp hèn.
Đến nhà của tôi lần nào thì ăn trộm đồ làn ấy.
Mẹ không phải thứ tốt thì con cũng bắt chước học theo.
Sau đó mẹ tôi nói, người đáng thương tất có chỗ đáng giận, về sau, vẫn là đừng đến quá gần những người nghèo này.
Thói hư tật xấu của người nghèo thực sự là ngấm từ trong xương tủy.”
“Oa, thật là đáng sợ…”
“Đặc biệt là con người như cậu ấy, đã nghèo, còn có mắc bệnh ham hư vinh như vậy.
Cậu xem, ngày đó cậu ấy mặc đồ giống Vu Điềm, phát hiện đồ của mình là giả, sắp bị vạch trần, buổi party vừa vào một lúc đã chạy mất.”
Vu Điềm ở bên cạnh, vội vàng nói: “Được rồi, đừng nói nữa, tỏi nghĩ Vu Tịch cũng không xẩu như vậy… Nếu không, lát nữa tôi sẽ cùng cậu ẩy ở chung một phòng.”
“Trời ơi, Vu Điềm, trên người của cậu đều là đồ quý giá, chì sợ cậu ấy chưa từng thấy trong đời.
Cậu ở chung phòng với cậu ấy, cẩn thận một chút, nếu không ngày mai cậu cũng không biết bị mất đồ gì đâu.”
Vu Điềm không để bụng cười cười.
Cô ta không ngừng nghĩ về người mà cô ta đã nhìn thấy ngày hôm đó.
Khi gặp lại Vu Điềm, cô ta không thể không nghĩ tó’i ngày hôm đó, nhìn thấy người đàn ông khiến người ta kinh vi thiên nhân.
*kinh vi thiên nhân: ý chỉ là phi thường kinh ngạc khi nhìn thấy hoặc nghe thấy người nào đó, nghĩ đến thần tiên mới có thể như thế, Vu Điềm đang nghĩ đến cố Lâm Hàn
Cô ta nhìn Vu Tịch cẩn thận, làm sao cũng không thể nghĩ ra, tại sao Vu Tịch lại may mắn gặp được một người đàn ông vừa đẹp trai vừa giàu có như vậy.
Tuy nhiên, cô ta cũng cực kỳ không muốn người khác biết rằng Vu Tịch không những không nghèo mà còn có một người bạn trai giàu có như vậy.
Không chỉ vượt qua chính mình, còn hơn chính mình rất nhiều.
Cô ta muốn mọi người nhìn mình như vậy hâm mộ, muốn mọi người đều biết, chính mình hơn Vu Tịch một trời một vực, cô ta là người có địa vị tôn quý, còn Vu Tịch chỉ là một kẻ nghèo hèn.
Vì vậy, cô ta tự nguyện ở chung phòng với Vu Tịch, cũng không muốn người khác ở cùng phòng với cô ta, phát hiện ra Vu Tịch tốt hơn cô ta.
Vu Tịch bước vào, một lúc sau liền thấy Vu Điềm cũng đi đến.
Vu Tịch khựng lại.
“Cô…”
Vu Điềm nở nụ cười: “Chị à, em thấy chị ở đây, đương nhiên em muốn ờ cùng một phòng với chị đúng không, chị em chúng ta đã lâu không ở cùng nhau.”
Nói xong, Vu Điềm đặt hành lý xuống trước.
Va li màu hồng nhạt có tay kéo bằng kim loại, xem ra là một thương hiệu va li kéo tay lớn.
Vu Tịch nhìn cô ta, người này lại muốn giở trò gì vậy?
Đúng lúc này…
Điện thoại di động của cô ấy trước vang lên.
Cố Lâm Hàn đến hỏi cô ẩy muốn ăn gì vào buổi tối.
Dùng WeChat hỏi.
Vu Tịch giờ mới nhớ ra rằng mình đã quên trước tiên nói cho cố Lâm Hàn một tiếng khi cô ấy đi dã ngoại, vội vàng nói: “Buổi tối tôi không về nhà ăn cơm, anh ăn một mình đi, buổi tối tôi cũng không về đâu.”
Bên kia…
Cố Lâm Hàn ban đầu đang trong một cuộc họp, nhàm chán nên lướt qua WeChat.
Hình ảnh đại diện của Vu Tịch là một nhân vật hoạt hình ngoan ngoãn.
Hình ảnh của cô ấy thực sự là cách biệt một trời.
Anh nhìn một chút, không khỏi mỉm cười, tuy mới là buổi sáng, nhưng anh vẫn hỏi trước câu, buổi tối muốn ăn gì.
Nhưng không ngờ, một lúc sau… Thấy tin nhắn của Vu Tịch gửi đến..
Danh Sách Chương: