Vu Tịch nhìn người đàn ông hay thay đổi sắc mặt này, trực tiếp ngồi xuống vị trí ghế phụ lái trong xe.
Đây là thật sự tức giận nha…
Vu Tịch dở khóc dở cười, đi qua, cũng vội vã tới mờ cửa xe.
“Em chạy theo làm cái gì?” cố Lâm Hàn nói.
Vu Tịch nói: “Sao em không thể chạy theo?”
Ngồi xuống, Vu Tịch nhanh chóng thắt dây an toàn trước.
Quả nhiên, mới vừa ngồi xuống, xe ong một chút, lập tức chạy ra ngoài…
Thật là nhanh…
Vu Tịch nhìn nhìn, cố Lâm Hàn không cao hứng.
Mặt anh không có biểu tình gì, tuy đáy mắt không có gợn sóng, lại mang theo một cảm giác tĩnh mịch.
Nhưng mà, chính là cái bộ dáng tức giận như thế, cũng tràn ngập hương vị chỉ thuộc về anh.
Gương mặt góc cạnh rõ ràng, dường như thoạt nhìn lại càng cương nghị hơn.
Vu Tịch nhìn anh: “Đừng chạy nhanh như vậy chứ.
”
Cố Lâm Hàn không nói lời nào.
Vu Tịch nói: “Tại sao… Là bởi vì Tả Kinh Luân mà tức giận? Ai nha, em đã sớm nói, đó là bao nhiêu năm trước rồi, tuổi trẻ không biết gì mới có thể truyền ra nhiều chê cười như vậy, giống như lúc em còn nhỏ còn tưởng rằng bông cỏ thể ăn, thật trẻ con mà.
”
cố Lâm Hàn vẫn không nghe.
Vu Tịch chỉ có thể nhào qua, ôm một bàn tay của anh.
“Buông ra, anh đang lái xe đấy.
” Anh nói.
Vu Tịch nhìn anh, ánh mắt nhàn nhạt mang theo chút cảm giác chán nản.
“Em cũng không phải mù, anh đứng cùng anh ta ờ một chỗ, anh ta thì tính cái gì chứ, cũng không đẹp bằng một nửa anh đâu, không thể so với anh được, một khi so sánh với anh thì sẽ kéo
thấp cấp bậc của anh xuống, em cũng không đành lòng so sánh anh với anh ta, đáng tiếc hai người đứng một chỗ, em cứ như vậy nhìn lướt qua…”
Mặt mày cố Lâm Hàn quét qua nửa vòng, quét đến đôi mắt chớp động của cô.
Cô nói: “Vừa nhìn, ai u, mặt anh đẹp hơn anh ta, anh còn cao hơn anh ta nửa cái đầu, hơn nữa, anh còn gầy hơn anh ta bây giờ, da anh còn trắng hơn anh ta, đương nhiên, cơ bắp này, khẳng định anh ta cũng sẽ không cỏ, nếu không cũng không có khả năng
mặc chỗ quần áo kia quần áo, anh ăn mặc đẹp hơn anh ta nhiều như vậy.
”
Vừa nói, tay cô còn ờ trên đùi anh, sờ soạng qua lại, tìm được cơ bắp của anh, cô vừa lòng nhéo nhéo.
Cứng quá nha!
Cố Lâm Hàn nhíu mày.
Cô gái này…
Nịnh nọt cũng quá rõ ràng đi.
Nhưng mà…
Anh nghe được lại không hiểu nổi mà rất thoải mái.
Thật sự khác biệt lớn như vậy sao?
Xem ra cô còn rất tinh tế.
Nghĩ đến cái này, khóe môi không khỏi cong lên.
Vu Tịch nhìn, càng cọ đến trong lòng ngực anh.
“Đừng nhúc nhích, anh đang lái xe đấy.
”
“Không có việc gì, em nằm trong chốc lát.
”
Cô gái này…
Cô ở trong lòng ngực hắn, xem làm sao anh còn lái xe được
tiếp?
Chì có thể ngừng lại trước.
Vu Tịch nhìn anh.
Tuy đang cố ý dỗ anh vui vẻ, nhưng mà nhìn anh từ phía dưới như thế.
Mắt anh thật sự đẹp, giống như minh châu trong đêm tối, mang theo tia u ám, đường cong hàm dưới cũng hoàn mỹ như vậy, hầu kết hơi động, thoạt nhìn làm người… Lại có chút xúc động muốn đi hôn môi.
cố Lâm Hàn thật sự đẹp hơn nhiều so với Tả Kinh Luân.
Năm đó tuyệt đối là thẩm mỹ của cô không quá tốt mới có thể cảm thấy Tả Kinh Luân đẹp như vậy đi.
Vu Tịch ghé vào nơi này, chớp mắt, một lúc lâu, anh mới cúi đầu thở dài: “Muốn xem, về nhà lại xem, trên đường lớn thế này, xem cái gì.
”
Anh bị cô nhìn, vừa mới còn đang giận dỗi, lúc này lại cảm thấy giọng nói cũng không tự chủ được mà mềm xuống.
Danh Sách Chương: