Cho dù là khuôn mặt, hay là dáng người, cô ta muốn cái gì đều có thể.
Vu Tịch có thể làm cho người đàn ông này động tâm, cô ta cũng có như vậy, cô ta sao không thử xem sao.
Huống chi, đàn ông mà, còn không phải chỉ có một đức hạnh hay sao.
Nữ theo đuổi nam xa ngã, đàn ông đều như vậy, nhìn người đưa đến cừa trước nay đều sẽ không cự tuyệt.
Vu Điềm cứ như vậy xuất hiện ở trước mặt Cố Lâm Hàn, bộ dáng cúi đầu thiếu chút nữa bị đụng phải, ngẩng đầu lên, vẻ mặt bàng hoàng, nhìn người đàn ông này….
.
Người đàn ông này….
.
Thật sự rất đẹp
tra.
Khoảng cách gần như vậy nhìn anh, cô ta càng là bị dáng người của người đàn ông làm nghiêng ngả.
Khuôn mặt của anh thật đẹp trai, mang theo khí chất đơn bạc lạnh lùng, một đôi mắt lạnh, ban đêm ở trên hành lang, rực rỡ lấp lánh, giống như ngôi sao vậy, thân hình cao, ở trước mặt lưu lại một hình dáng hoàn mỹ, không kể ở trên mặt, mặc kệ nhìn từ góc độ nào, đều phảng phất giống như là hóa thân của tác phẩm nghệ thuật.
Khí chất cùng nhan sắc như vậy, đã bị làm mờ đi rất nhiều người nổi tiếng, nếu tiến vào giới giải trí, nhất định có thể thu hoạch vô số fans.
Cho dù người phụ nữ như thế nào, ở trước mặt người này nhất định sẽ bị khuôn mặt này làm khuynh đảo đi.
Nghĩ xong động tác rồi mà trong lúc nhất thời, bởi vì thân hình và tướng mạo của anh làm cho mê mẩn, làm cho kế hoạnh của cô ta đều để ra sau đầu, thế nhưng bởi vì một người đàn ông mà bị mê hoặc.
Lúc này, cô ta chỉ nghĩ, nếu là có một ngày mình có thể có được người đàn ông như vậy, như vậy….
.
Cô ta sẽ khiến cho bao nhiêu người điên
cuồng ghen ghét.
Đến lúc đó, Tả Kinh Luân gì, cô ta cũng không cần, tặng không cho Vu Tịch cô ta từ bỏ.
Sau một lúc lâu, cô ta mới nhớ tới mục đích chính của mình, vội vàng nũng nụi
nói:“A, anh….
anh tới tìm Vu Tịch sao?
Tôi là em gái Vu Tịch.
”
Đôi mắt quyến rũ như tơ nhìn cố Lâm Hàn, ánh mắt của cô ta sóng nước lóng lánh trong mắt, tràn đầy tình yêu.
Thật ra cô ta so với Vu Tịch còn nhỏ hơn hai tuổi, đàn ông mà, không phải đều thích nhỏ tuổi sao, cô ta vừa mới thành niên , chắc là người đàn ông này thích người nhỏ tuổi hơn.
Tràn đầy tự tin, cô ta nhìn cố Lâm Hàn nhìn chằm chằm mình, không rõ ánh mắt kia có ý nghĩa gì, làm cô ta càng ra sức thêm, vô tội chớp hạ mắt, cô ta nói:“Có cần tôi đi vào giúp anh tìm Vu Tịch không?”
Cố Lâm Hàn lạnh giọng nói“Không cần.
”
Nhìn cô gái này, anh nghĩ đây là em gái của Vu Tịch?
Nhìn nhìn, nhưng cùng Vu Tịch không có điểm giống nhau nào.
Ngay cả cái mặt này, cũng không có tinh tế nhỏ xinh bằng Vu Tịch càng không cần phải nói đến khí chất.
Vu Tịch tuy rằng không biết xấu hổ, chính là, suy cho cùng nhìn người vẫn là rất sinh động nhìn rất đẹp.
Còn cô gái này, tuy rằng đứng ở ngòai đường, cùng người ngoài so sánh với nhau, cũng coi như là mỹ nữ, nhưng mà để ở chỗ đông người chưa chắc xinh đẹp như vậy.
Anh cao cao đứng ở nơi đó nhìn, Vu Điềm nói:“Ai nha tôi giúp anh đi tìm Vu Tịch, không cần khách khí….
”
Đi qua anh, Vu Điềm lập tức “Không cẩn thận” ngã tới.
Thân thể “Không tự chủ được” ngã đến trên người cố Lâm Hàn, đụng chạm đến
trên người anh toàn là cơ bắp, lập tức, càng cảm thấy trên người đều nóng bỏng lên, ảo tưởng, có được thân thể của người đàn ông này….
Cơ thể như một vị thần vậy.
Cô ta càng dùng sức bám lấy thân thể của anh.
“Ai….
Đau quá.
”
Lập tức, tiếng kêu đau vang lên, cô ta vô cùng đáng thương ngẩng đầu lên, đôi mắt quyến rũ mang theo ba quang, một tầng hơi nước nhìn anh.
Cố Lâm Hàn nhíu mày.
.
Danh Sách Chương: