Cả người của cố Lâm Hàn thoạt nhìn nhanh nhẹn hơn rất nhiều, dáng người cũng là thẳng tắp
thon dài.
Vu Điềm nhìn vậy càng không rời mắt.
Mặc dù Tả Kinh Luân thường xuyên mặc tây trang, nhưng lại không giống cố Lâm Hàn mặc đẹp như vậy.
Vu Điềm vốn dĩ đang muốn cho Cố Lâm Hàn nhìn thấy bản thân mình mặc lễ phục đẹp như thế nào, lúc này đang đứng ngay trước mặt Vu Tịch.
Nhưng cô ta đột nhiên giống như bị lu mờ, không khỏi cúi đầu, kéo
kéo quần áo của minh.
Cố Lâm Hàn cười cười chạm vào quần áo của mình, đứng đối diện với Vu Tịch.
Ánh mắt hai người chạm nhau, nở nụ cười dịu dàng, ngọt ngào đến mức không cần phải.
Nhân viên cửa hàng đứng ở một bên đều chịu không nổi.
“Ôi, hai vị quả nhiên là muốn kết hôn, thật sự rất ngọt ngào.
”
Ngọt ngào sao?
Nhưng Vu Tịch lại không có cảm giác gì, chỉ cảm thấy so với ngày thường cũng không có gì khác nhau.
Bất quá, khi nghe nhân viên cửa hàng nói như thế, tâm trạng của cô không khỏi cũng rung động theo, cảm thấy có một tia ngọt ngào hạnh phúc.
Vu Điềm đứng ở một bên, cứng mặt nhìn hai người.
Chỉ là, cô ta có mặc như thế nào cũng không đẹp bằng Vu Tịch, đứng ở một bên, hoàn toàn trở thành một vai phụ, một chút cơ
hội tranh đoạt cũng không có.
Một bộ quần áo cũng đã thử xong, sau khi rời khỏi đây, phát hiện ra Vu Tân Nông cùng với Tô Hành cũng đã lựa được bộ lễ phục phù hợp.
Tô Hành vẫn nghi ngờ, cảm thấy bộ lễ phục này không thể đắt tới như thế.
Ngẩng đầu, nhìn thấy hai đứa con gái của mình, liếc mắt một cái nhìn thấy Vu Tịch, còn suýt chút nữa không nhận ra.
Lại nhìn qua Vu Điềm, chỉ cảm
thấy, cô ta giống như không cao hứng, bà ta nghi ngờ bước qua đó.
Vu Điềm cười miễn cưỡng một cái: “Không có việc gì đâu, con chỉ cảm thấy lễ phục của chị thật sự đẹp mắt, mẹ, mẹ xem thử, có phải hay không.
”
Đẹp?
Là khá xinh đẹp.
Bà ta nhìn thoáng qua, nói: “Không phải con người đẹp là nhờ quần áo giống như ngựa nhờ cái yên hay sao, nếu con được mặc bộ lễ phục đó, con cũng đẹp.
”
Vu Tịch quay mặt đi.
Cô vậy mà vẫn còn đứng ở một bên nghe, Tô Hành này quả nhiên vẫn thiên vị, thật đúng là…
Vẻ mặt của Vu Điềm thẹn thùng cười cười: “Mẹ, chỉ có mẹ mới cảm thấy con đẹp mà thôi.
”
Cô ta mang biểu cảm mong đợi nhìn về phía cố Lâm Hàn.
Cố Lâm Hàn ôm lấy bà vai của Vu Tịch.
“Tôi lại không cảm thấy như thế, Vu Tịch so với cô ấy trắng hơn nhiều, bộ lễ phục này, cô không thể mặc được, không nói tới cái
khác, cô cũng không cao bằng Vu Tịch.
”
Vu Điềm nghe xong, trên mặt lộ vẻ tổn thương.
Vốn dĩ lúc đầu không cảm thấy vậy, nhưng sau khi bị so sánh như thế…
Cô ta so với Vu Tịch giống như muốn lùn hơn một chút.
Hơn nữa, nói về da trắng, làn da của Vu Tịch giống như từ trước đến nay không bị phơi thành rám nắng.
Danh Sách Chương: