Vài ngày tiếp theo sao đó, Tiêu Dư An như thường lệ thay người trị thương, thần sắc tự nhiên, dường như cùng bình thường không có gì khác biệt.
Nhưng mà Trần phó tướng cảm thấy mình có lời muốn nói.
Rất nhiều lời muốn nói!
Trần phó tướng muốn nói lại dừng, cuối cùng nhịn không được nói năng quanh co: “Tiêu đại phu a, cái đó a, ta là vai phải bị thương a, ngươi tại sao phải đem thuốc đắp lên trên cánh tay của ta a?”
Tiêu Dư An bình tĩnh như thường, không hoảng không loạn mà đem thuốc thay đổi bôi lên trên vai hắn, nói: “Thuốc nhiều, tùy hứng, bôi đủ mười lần vai tặng một lần cánh tay.”
Trần Ca nói: “Tiêu đại phu ngươi đừng lo lắng, hoàng thượng lập tức sẽ quay về thôi.”
Tiêu Dư An cười nói: “Ta không lo lắng a.”
Án Hà Thanh là người có hào quang nhân vật chính, hắn lo lắng cái gì chứ?
Trần Ca nghiến răng chịu đựng: “Tiêu đại phu ta bị thương vai phải không phải vai trái, ngươi còn nói ngươi không lo lắng, mấy ngày nay ngươi hồn vía lên mây, ngươi… …”
Tiêu Dư An lấy thuốc một cái ấn lên vết thương của Trần Ca, một tiếng kêu thảm từ trong cổ họng Trần phó tướng ra vào, trực tiếp chặn đứng hết những lời đằng sau của hắn.
Bên ngoài một tên tiểu tướng sĩ đột nhiên gấp gáp chạy vào, vén ra màng che liền gọi: “Trần phó tướng có ở đây không?! Hoàng tướng quân triệu gấp!!!”
“Làm sao vậy?” Trần phó tướng đứng dậy, tiểu tướng sĩ sắc mặt trắng bệch, trán đổ mồ hôi, gấp gáp chạy qua đây, tựa ở bên tai Trần Ca nói vài câu, Tiêu Dư An ở một bên thu thập ấm sắc thuốc lờ lờ mờ mờ nghe thấy những từ ngữ như hoàng thượng, tiền tuyến, không cầm được mà ngẩng đầu nhìn qua đó, lại thấy Trần Ca sắc mặt bỗng nhiên trở nên tái mét.
“Tại sao lại như vậy?!” Trần Ca một cái đứng dậy, đến chào hỏi cũng không chú ý nói với Tiêu Dư An, theo tiểu tướng sĩ gấp gáp chạy ra khỏi quân lều.
Trần Ca nửa thân trên trần trụi, trên vai vẫn còn quấn theo vải nhướm máu, cứ như vậy xông vào trong quân lều của Hoàng Việt tướng quân, trong quân lều vẫn còn vài tên tướng quân và phó tướng, Trần Ca cũng không quản được cái gì lễ nghi không lễ nghi, âm thanh run rẩy mà hét: “Chuyện gì đã xảy ra? Cái gì mà tiểu đội đã trúng mai phục của quân địch, hoàng thượng vẫn mệnh? Tin tức ở đâu mà ra? Không thông qua xác nhận thì báo cáo láo quân tình là đại tội!”
Sắc mặt của Hoàng Việt cũng rất xấu, đối với trách mắng của Trần Ca: “Trần phó tướng, ta gọi ngươi đến đây, không phải để ngươi đến hô to gọi nhỏ! Bình tĩnh xuống cho ta!”
Trần Ca như cũ kích động, vung vẫy cánh tay gào: “Đây bảo ta làm sao bình tĩnh?! Cái gì gọi là hoàng thượng vẫn mệnh? Rốt cuộc tin tức từ đâu truyền đến?!”
Bên cạnh có tướng quân khác lên trước vỗ vỗ vai của Trần Ca, để hắn bình phục một chút cảm xúc, rồi sau đó mặt mày u ám mà bắt đầu giải thích.
Thì ra là Án Hà Thanh dẫn theo một tiểu đội, vốn muốn đánh úp tàn binh bại tướng của Đông Ngô quốc, nào ngờ kẻ địch trước đó bỏ thành trốn chạy căn bản chính là thuật che mắt! Tất cả đều là vì khiến cho Nam Yến quốc buông lỏng cảnh giác, nhưng mà bởi vì thận trọng của Án Hà Thanh, cuộc tập kích bất ngờ lần này căn bản nên là không có vấn đề gì, ai ngờ kẻ địch lại giống như là đã biết hết toàn bộ hành động của bọn họ vậy, sớm đã mai phục ở con đường mà Án Hà Thanh chắc chắn sẽ đi ngang, tiểu đội vốn là tập kích lại rơi vào vòng bao vây của quân địch, trong nháy mắt bị đối phương mười vạn tinh binh vây chặn!
Trần Ca nghe đến toàn thân run rẩy, không biết phải làm sao, hít sâu vài hơi mới hồi phục trở lại: “Tại sao không phái binh đến chi viện?!”
Hoàng Việt lắc lắc đầu: “Đã không kịp nữa rồi, binh sĩ liều mạng trốn về nói hắn trơ mắt nhìn hoàng thượng rơi xuống vách núi, đã… … đã… …” Hoàng Việt nặng nệ thở một hơi dài, “Hoàng thượng đã trúng mai phục của quân địch, bây giờ phái binh qua đó quá bất cẩn, sẽ tạo thành thương vong không cần thiết.”
Vài tên tướng quân ở hiện trường cũng thở dài một hơi, không một ai không lộ ra biểu tình kinh hoàng, bi phẫn và bi thương.
Một tên tướng quân đen mặt mắng chửi một câu, nói: “Trong doanh trại của chúng ta có gian tế!!”
“Gian, gian tế?” Trần Ca không thể tưởng tượng nổi mà hỏi.
Hoàng Việt chặt chẽ cắn răng, hàm dưới căng chặt, rất lâu mới mở miệng: “Ta sớm đã nên… … haiz, các vị không cần lo ưu, ta đã biết gian tế là người nào, cũng nhất định sẽ không buông tha cho hắn, mời các vị trước tiên thu thập tâm tình, chúng ta vẫn còn vài trận ác chiến phải đánh, làm yên lòng quân tâm, sự tình của hoàng thượng, ta trước tiên bẩm báo cho Tiết tướng quân, xử lý như thế nào chúng ta định đoạt thêm sau.”