Lúc này, quân đội của Nam Yến quốc vẫn còn đang đóng quân ở bên ngoài cung điện Bắc quốc, nhưng bên trong cung điện Bắc quốc lại xuất hiện thân ảnh hai tên binh sĩ Nam Yến quốc, trong đó một tên binh sĩ hơi ốm đang khiễng chân, quan sát xung quanh, mặt đầy luống cuống mà thử kéo lại binh sĩ hơi cường tráng phía trước.
“Tủng bao (đồ nhát gan), vậy ngươi quay về, tài này ta tự mình phát.” Binh sĩ cường tráng khinh thường mà nhìn binh sĩ ốm một cái, mặt lộ xem thường mà tăng tốc bước chân.
Binh sĩ ốm do dự nửa buổi, vẫn là nhanh chống chạy theo binh sĩ cường tráng.
Hai tên kiêu binh này muốn nhân lúc quân đội vẫn còn chưa vào cung, đến vơ vét chút tài vật của người lánh nạn, dẫu sao nơi đây cũng đã từng là cung điện Bắc quốc, quả nhiên một lúc sau, thì hai người đã tìm được không ít bảo bối.
“Đại ca, cũng gần như đủ rồi chứ? Quay về?” Binh sĩ ốm đem bán mái phỉ thúy nhét vào trong ngực, quay đầu đối với binh sĩ cường tráng nói.
Binh sĩ cường tráng từ một cái hộp trang điểm móc xuống một cái nhẫn vàng nhỏ, vừa vặn muốn gật gật đầu, đột nhiên ánh mắt tạm ngừng ở một nơi đại điện phía trước: “Đợi đã, cuối cùng tìm xong cái điện này rồi đi.”
Binh sĩ ốm thuận theo ánh mắt hắn nhìn đi, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng: “Ôi, nguy nga lộng lẫy như vậy? Nhất định có rất nhiều thứ tốt, hửm? Cái bài hiệu vẫn còn chưa rớt, đại ca, đây là chữ gì a? Cái gì Ninh?”
“Ngươi quản nó là chữ gì! Con mẹ nó nhanh một chút! Rề rề rà rà!” Binh sĩ cường tráng khẽ gào một tiếng, quay người đi vào trong điện.
Trong điện không giống như kiểu lộn xộn bừa bãi ngoài điện, hai người hơi thoáng ngây người, vẫn là gan lớn hướng bên trong đi, binh sĩ cường tráng nhìn hai bên một cái, nhấc chân hướng giang phòng bên điện đi tới, binh sĩ ốm không hiểu, vừa theo vừa hỏi: “Đại ca, tại sao không đến chính điện?”
“Ngươi hiểu cái rắm, cái đại điện này vừa nhìn đã biết nhất định nơi ở của công chúa hoặc hoàng tử, loại người giống như bọn họ, đồ vật quý giá đều là bỏ ở trong giang phòng!” Binh sĩ cường tráng lỗ mũi thở ra khí, hứm một tiếng.
Binh sĩ ốm bỗng nhiên giác ngộ: “Đại ca cao, cao a!”
Hai người bước nhanh đi đến Tẩm cung bên điện, thấy cửa phòng đóng chặt, vài bước lên trước một chân đá ra, rồi sau đó không hẹn mà cùng nhau ngây người.
Bọn họ vạn lần không nghĩ tới, cái Tẩm cung này vậy mà lại có người.
Công chúa Vĩnh Ninh bị tiếng đạp cửa thô bạo dọa đến giật hết cả mình, nàng ổn định tâm thần, quay đầu qua lại.
Một thân váy sa mỏng máu trắng, nghiêng nước nghiêng thành người.
“… … Đây… … đây… …” Binh sĩ ốm mắt cũng đã nhìn đến thẳng rồi, thè cả lưỡi ra nửa ngày không nói ra được một câu hoàn chỉnh.
“Đây mẹ nó cũng quá đẹp rồi a!” Binh sĩ cường tráng nước miếng xém chút từ trong miệng chảy ra.
“Đại, đại ca, dù sao cũng không có người, hay là chung ta… … chúng ta… …” Binh sĩ ốm mắt không chớp mà nhìn chằm chằm công chúa Vĩnh Ninh, từng bước từng bước đi qua đó.
“Ngươi làm cái gì!” Binh sĩ cường tráng quát mắng lại hắn.
“Đại ca, ta chỉ muốn… … chỉ muốn… …” Binh sĩ ốm gãi gãi đầu, một bộ dạng vẻ mặt gian xảo, “Đại ca, ta chưa từng nhìn thấy qua cô nương nào đẹp đến như vậy, chỉ muốn nếm thử là mùi vị tiêu hồn như thế nào, hơn nữa dù sao hiện giờ không có người, đến lúc đó hai chúng ta làm xong chuyện thì giết nàng rồi chôn ở sau vườn, sẽ không có người biết a, đại ca đừng ngại, để ngươi lên trước, ta… …”
Binh sĩ ốm vẫn chưa nói xong, bị binh sĩ cường tráng một bạt tay quạt lên trên mặt: “Ngươi con mẹ nó… … ta phi, nhìn nhìn cái đức hạnh của ngươi, người không làm muốn làm súc sinh, đủ rồi, lấy chút đồ mau chóng đi.”
Binh sĩ ốm bị tát đến ngẩn ra, đi theo sau binh sĩ cường tráng yếu yếu mà gật đầu sau đó, đột nhiên rút ra dao cắt bên eo một dao cắt lên cổ binh sĩ cường tráng.
Máu từ trên cổ binh sĩ cường tráng phun trào ra, đôi mắt binh sĩ cường tráng trợn tròn, bụm lấy cổ một câu cũng nói không ra thì đã tắt thở rồi.
Binh sĩ ốm cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn qua công chúa Vĩnh Ninh.
Lúc nãy hàng loạt sự việc đột nhiên xảy ra sớm đã kinh động đến công chúa Vĩnh Ninh, không biết làm sao cửa bị hai người chặn lại không có cách nào trốn thoát, công chúa Vĩnh Ninh hỗn loạn hướng cửa sổ chạy tới rất muốn leo cửa sổ, đáng tiếc nàng vừa mới trèo lên cửa sổ, bị binh sĩ ốm một cái túm lấy mắt cá chân lôi xuống.
“Thả ta ra!” công chúa Vĩnh Ninh sợ hãi kêu lên, sắc mặt sớm đã trắng bệch, nàng tuy rằng sống rất lâu ở trong thâm cung, từ nhỏ hồn nhiên ngây thơ, nhưng vẫn là hiểu được lòng người hung ác, cũng hiểu rõ tiếp theo sau đây mình có thể sẽ gặp phải chuyện gì.
“Cho ta thành thật chút!” Binh sĩ ốm hung tợn mà bịt lấy miệng của công chúa Vĩnh Ninh, bắt đầu kéo xé y sam của nàng.
Công chúa Vĩnh Ninh ra sức vùng vẫy, nhưng mà nàng làm sao có thể đấu lại một tên binh sĩ, không qua một lúc y sam đã bị xé ra hơn phân nửa, công chúa Vĩnh Ninh chưa bao giờ chịu qua sự sỉ nhục như vậy, toàn thân nàng run rẩy, tứ chi phát hàn, chỉ cảm thấy sợ hãi và buồn nôn giống như binh sĩ ốm đem bàn tay hôi thối, chặt chẽ bịt lấy mũi miệng của nàng, không để nàng có một chút cơ hội hít thở.
Nhưng mà công chúa Vĩnh Ninh không có từ bỏ chống cự, nhân giây phút binh sĩ ốm chửi mắng cởi y phục, một đầu gối đỉnh lên dưới hông của hắn, rồi sau đó nhanh chóng bò dậy!
“@#*, Đồ - Tiện!” Binh sĩ ốm ăn đau, trên tay buông lỏng, nhưng mà rất nhanh chóng đứng dậy, chặn ở những nơi trốn chạy như cửa và cửa sổ, lại đưa tay bắt lấy công chúa Vĩnh Ninh.
Mắt thấy lại sắp bị kìm hãm lấy, công chúa Vĩnh Ninh cấp tốc mà hít thở hai cái, đột nhiên xoay người dồn sức hướng cột nhà đụng vào!
Nàng đã vô lo vô sầu cả cuộc đời, dưới sự che chở của Bắc quốc, của phụ thân, của hoàng huynh an khang trưởng thành, giờ đây không còn người có thể bảo vệ nàng nữa, vậy thì nàng chỉ có thể tự mình bảo vệ lấy chính mình.
Công chúa Vĩnh Ninh không sợ, không sợ cô đơn một mình, nàng tuy rằng chưa xuất qua cung, nhưng cũng biết làm thế nào để trở nên kiên cường.
Cho nên cái đụng này, là sự tôn nghiêm cuối cùng của nàng, là sự kiên quyết cuối cùng của nàng, là sự trong sạch cuối cùng của nàng, là sự không hối hận và không có gì đáng sợ của nàng với tư cách là của công chúa Bắc quốc.
Nhưng cái giây sắp sửa đụng lên cột nhà, công chúa Vĩnh Ninh đột nhiên ngừng lại bước chân, nàng bất chợt sụp đỗ quỳ ở trên đất, đôi tay sống chết siết chặt thành đấm, hai hàng thanh lệ lăn xuống gò má.
Nàng đúng là không sợ chết, nhưng mà nàng đáp ứng qua hoàng huynh, nàng đáp ứng qua huynh ấy bất luận thế nào đều phải tiếp tục sống a!
Binh sĩ ốm vốn là bị sự đoạn tuyệt của công chúa Vĩnh Ninh kinh hãi đến, thấy nàng bỗng nhiên ngừng lại, lại thở dài một hơi, cười – dâm mà đi qua đó: “Ơ, sợ chết ư? Đừng lo lắng, hầu hạ tốt đại gia, khiến đại gia ta thoải mái rồi, lưu lại ngươi một mạng.”
Mắt thấy cái tay binh sĩ ốm đưa ra lại sắp chạm đến công chúa Vĩnh Ninh, đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân vội vội vàng vàng.
Binh sĩ ốm sợ đến mất sắc, quay đầu nhìn đi, lại chỉ thấy một màng đỏ tươi ở trước mắt một chói, một giây sau đó nữa, hồng bào chặt chẽ quấn lên trên người công chúa Vĩnh Ninh, ngực binh sĩ ốm bị kiếm bạc đâm xuyên