Đều nói người sau khi chết có thể nhìn thấy con đò dẫn dắt gì đó, đầu trâu mặt ngựa gì đó, Mạnh bà hoàng tuyền gì đó.
Nhưng Tiêu Dư An vừa mở mắt, lại chỉ có hỗn độn trắng mênh mông sương dày đặc, hắn không biết phải làm thế nào mà đứng yên tại chỡ, ngỡ ngàng nhìn quanh.
Đột nhiên có người từ trước mắt hắn vội vã chạy qua, vậy mà là Tạ Thuần Quy.
Tạ Thuần Quy không ngừng mà gọi đợi ta, đợi ta với, sau đó phía trước hắn xuất hiện một bóng người.
Người đó chầm chậm quay người qua, ngũ quan đoan chính, nụ cười có chút ngớ ngẩn, hắn đỡ lấy Tạ Thuần Quy chạy đến bước chân nghiêng ngã, cười một tiếng nói: “Đang đợi đây, yên tâm đi, từ trước đến này đều đang đợi.”
Hốc mắt Tạ Thuần Quy dần dần đỏ lên, Tạ tiểu tướng quân ở trên sa trường tung hoành không sợ hãi trên mặt vậy mà lội ra một chút uất ức, hắn khóc thút thít nói: “Lý tướng quân, ta… … ta không có bảo vệ tốt Bắc quốc… … ta không cứu được các huynh đệ… …”
Lý tướng quân đưa tay sờ tóc của hắn: “Ngươi a, mới có mấy tuổi, ngày nào cũng một bộ dạng người lớn, nhất định phải gánh gánh nặng lên lưng mình, tám mươi tuổi rồi mới trở lại tìm ta không tốt sao? Gấp cái gì chứ, ta không phải luôn đợi ngươi suốt sao? Được rồi, không khóc nữa, các huynh đệ đều đang đợi ở phía trước, không thể để bọn họ nhìn thấy bộ dạng này của ngươi, bộ dạng này của ngươi, ta biết là đủ rồi.”
Tạ Thuần Quy lau sạch nước mắt, gật đầu lia lịa: “Ừm.”
Lý Vô Định cười rồi sờ loạn tóc của hắn, rồi nói một câu đợi chút, sau đó quay người qua, nhìn qua Tiêu Dư An.
Tiêu Dư An nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi… …”
Lý Vô Định lắc lắc đầu, cười nói: “Hoàng thượng à, đôi khi còn sống trái lại càng đau khổ, người thật sự cảm thấy, một đời cũng phải sống trong sự khiển trách lương tâm vì phản quốc so với hy sinh cho tổ quốc sẽ tốt hơn sao? Càng huống chi, trước đó người trừ khử gian thần vì bá tánh đều nhìn vào trong còn mắt của chúng tôi, bảo vệ minh quân, canh giữ xã tắc, là con đường mà các huynh đệ tự mình chọn lựa, người đang tự trách cái gì chứ?”
Lý Vô Định nói xong, chắp đấm đối với Tiêu Dư An hành lễ theo nghi thức quân đội, rồi quay người cùng Tạ Thuần Quy cùng nhau sánh vai rời đi, hai người dần dần biến mất trong sương trắng ở nơi xa.
Tiêu Dư An kiềm không được đuổi theo vài bước, đột nhiên nghe thấy có người đang gọi hắn: “Hoàng thượng.”
Giọng nói đó quá là quen thuộc, khiến Tiêu Dư An không nhịn được toàn thân bắt đầu run rẩy, mãnh liệt quay người qua.
Giống như cái lần gặp đầu tiên, búi tóc lưu vân, váy dài màu xanh nhạt, giọng nói dịu dàng, nàng mày mắt mỉm cười, đối với Tiêu Dư An hành lễ, lần nữa nhẹ giọng gọi: “Hoàng thượng.”
Tiêu Dư An không thể tưởng tượng nổi mà trợn lớn đôi mắt: “Hồng Tụ… …”
“Hoàng thượng, là ta, có phân phó gì không?” Hồng Tụ cười nói.
Tiêu Dư An nhìn nụ cười của nàng, nghẹn giọng nói: “Ta… … ta không phải hoàng thượng Bắc quốc, ta… … ta không phải hoàng thượng của ngươi… …”
Hắn không phải quân vương Bắc quốc, không biết trước kia Hồng Tụ vì quân vương Bắc quốc mà mất mạng, có từng hối hận qua?
Hồng Tụ mặt lộ nghi hoặc, nàng nghĩ một chút hỏi: “Lúc trước ta sinh bệnh, ở bên cạnh chăm sóc ta còn làm ta cười, là người đúng chứ?”
Tiêu Dư An sững sờ, suốt nửa ngày mới đáp lại: “Là ta… …”
“Cho phép ta xuất cung thăm hỏi muội muội, còn đích thân viết chỉ thị viết tay cho ta, có thể để ta mang theo ngư y thuận lợi xuất cung, là người đúng chứ?”
“Là ta… …”
“Dày công chọn lựa tặng ta cây trâm hoa màu đỏ thắm, là người đúng chứ?”
Tiêu Dư An chầm chậm gật đầu: “Cũng là ta… …”
Hồng Tụ cười một chút, nàng đối với Tiêu Dư An, chắc chắn không nghi ngờ mà gọi: “Hoàng thượng.”
Tiêu Dư An đột nhiên lệ tuôn như suối.
Hồng Tụ vài bước lên trước, nhẹ nhàng lau đi nước mắt của Tiêu Dư An: “Hoàng thượng người làm sao vậy? Là chỗ nào cảm thấy không thoải mái sao?”
Tiêu Dư An nước mắt đầy mặt, âm thanh nghẹn ngào, hắn nói không ra nửa câu, chỉ có thể không ngừng mà lắc đầu.
Hồng Tụ cười khúc khích, dịu dàng nói: “Hoàng thượng, ta a, là hy vọng người cố gắng sống cho tốt, cố gắng bảo trọng a, người đừng xem nhẹ mạng sống của chính mình nữa a.”
Tiêu Dư An khóc thầm không phát ra tiếng, qua loa mà gật đầu, hắn bị Hồng Tụ vịn lấy vai hướng phương hướng trái ngược lúc nãy mà hắn chạy đi mà đẩy: “Hoàng thượng, còn có người đang đợi người a, mau đi đi.”
Bị người ra sức mà đẩy, Tiêu Dư An bất ngờ mở mắt ra.
-
Tác giả có lời nói
Đây có được coi như là đường của Lý Tạ hemmmm