Có mục tiêu! Mới có động lực!
Có kế hoạch! Mới có hiệu suất!
Thân là một vị tổng tài! Tiêu Dư An hắn tuy rằng với hai chữ bá đạo không đụng chạm tới nhau, nhưng mà hắn năm đó tốt xấu gì cũng là một người thành công! Biết rõ tầm quan trọng của tầm nhìn lâu dài!
Tiêu Dư An một mình đêm đến ngủ không được, khoanh chân ngồi trên giường, một tay chống đỡ đầu suy nghĩ mình sau này phải làm gì.
Tiêu Dư An cảm thấy hắn trước tiên nên định cái mục tiêu nhỏ, ví dụ như trước tiên bình an trải qua đêm nay.
Sau đó hắn liền bị tập kích đêm.
Được rồi!! Có thể đừng có đùng hành động thực tế như vậy để bảo mình rằng: Kết hoạch không theo kịp biến đổi a!!!
Tiêu Dư An đang chống đỡ đầu suy nghĩ sự tình, sau đó mắt nhìn chằm chằm hai tên áo đen từ ngoài cửa sổ leo vào.
Chắc là không nghĩ đến Tiêu Dư An vẫn còn chưa ngủ, hai tên áo đen thận trọng tiếp đất sau đó, ngẩng đầu lên, đột nhiên cứng người ở ngay tại chỗ.
… … Tại sao hai người trái lại lại bị ta dọa được rồi, hai người mới là người tập kích đêm mà, hai người tập kích đêm các ngươi cũng không cần mặt mũi nữa rồi sao?
Tiêu Dư An ngồi thẳng người, nhìn nhìn người áo đen bên trái, rồi nhìn nhìn người áo đen bên phải, mở miệng vừa muốn nói, một trong hai tên đó xông tới.
“Các ngươi… … ưm ưm.” Lời của Tiêu Dư An còn chưa nói ra miệng, thì đã bị cái tên áo đen đó mạnh mẽ bịt lấy miệng.
Đợi một chút! Ta không có dự định gọi người a! Ta chỉ là muốn cùng các ngươi giao lưu giao lưu a! Có chuyện có thể từ từ nói cho tốt! Giao tiếp mới có thể giải quyết vấn đề! Bạo lực là không nên a!
Một tên áo đen khác cấp bước lên trước, một cái kéo xuống khăn đen che trên mặt: “Hoàng thượng đừng sợ, là ta, chúng ta đến cứu người đây.”
Rõ ràng là ngoài dự đoán, nhưng lại là ở trong dự đoán, Dương Liễu An nhìn vết thương trên dưới toàn thân của Tiêu Dư An, ánh mắt phức tạp, âm thanh hơi mang theo bi thương: “Hoàng thượng, vi thần đến trễ, người chịu khổ rồi, vi thần mang người ra ngoài.”
Một tên áo đen khác thả tay ra, lùi đến một bên, khoanh tay mà nhìn tình cảnh cảm động của hai người quân thần gặp nhau.
“Liễu An, quả thật là ngươi!” Mắt Tiêu Dư An sáng lên.
“Lúc phân ly, hẹn ước của hoàng thượng với vi thần, vi thần ngày ngày bỏ ở trong lòng, đợi đến tháng 2, vội vàng đến đây, không nghĩ đến… … không nghĩ đến Bắc quốc vậy mà… …” Bi thương ở đáy mắt Dương Liễu An càng sâu ba phần, lời của hắn vẫn chưa nói xong, một tên áo đen khác lên trước làm một động tác tay mau đi.
“A đúng, Hoàng thượng, chúng ta rời khỏi đây trước, lúc nãy chúng ta lẻn vào, bên ngoài binh lính tuần tra rất ít, nên không cần phải lo lắng quá nguy hiểm.” Dương Liễu An đưa tay muốn đem Tiêu Dư An cõng lên.
“Đợi một chút.” Tiêu Dư An tự mình chống đỡ lấy cột giường đứng lên, hắn đi đến bên bàn, từ trong ngực lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ, nằm yên tỉnh trong hộp gỗ là một cây trâm bạch ngọc, một cây trâm hồng hoa, và còn một sợi đai buộc tóc màu xám đã đứt, giống như kể ra từng đoạn từng đoạn quá khứ đến bây giờ sớm đã người mất nhưng vật vẫn còn.
Tiêu Dư An từ trong hộp gỗ lấy ra cây trâm bạch ngọc, ánh mắt hắn ảm đạm, đem trâm bạch ngọc nắm ở trên tay tỉ mỉ vuốt ve, rồi sau đó hoàn toàn không do dự mà bỏ ở trên bàn.
“Hoàng thượng?” Dương Liễu An khẽ gọi.
Tiêu Dư An đem hộp gỗ chỉ còn lại trâm hồng hoa và đai buộc tóc bỏ lại vào trong ngực, quay đầu đối với Dương Liễu An nói: “Liễu An, ta đã không còn là hoàng thượng rồi, ta cũng không còn là quân vương Bắc quốc nữa, ta… …”
Tiêu Dư An dần dần im lặng, hắn đứng ở tại chỗ, nhìn chung quanh mọi ngóc ngách của cái Tẩm cung này, đó không phải đang tiếc nuối mà là một dạng cảm khái: Sinh sinh tử tử, thị thị phi phi, ai đúng ai sai. Sau khi nhìn quanh, Tiêu Dư An đột nhiên giương lên một nụ cười, bước lớn hướng cửa sổ đi tới: “Đi! Chúng ta đi.”