Edit: Lạc
Beta: Phan Ngọc
Thẩm Dao ghé sát tai nàng cười nhạo, nói: “Đại tỷ, tỷ không muốn biết hắn trông như thế nào sao?”
Thẩm Nhiễm trừng mắt nhìn nàng, dùng khẩu hình ra hiệu: Là hắn cứu ta lên, sao ta lại không biết hắn trông như thế nào, rõ ràng là muội muốn nhìn.
Thẩm Dao giả vờ không hiểu, chen đầu qua, không tiếng động nhìn lén Chu Thuật An.
Chậc.
Quá tuyệt.
Nhìn khí chất này mà xem, có chỗ nào giống người xuất thân hàn môn đâu?
Chẳng trách vừa rồi người này nói xong hai chữ “cầu hôn”, Đại tỷ lập tức đỏ mặt. Thẩm Dao ngẩng đầu, không có ý tốt nhìn Thẩm Nhiễm.
Hai cô nương im lặng giao tiếp bằng mắt.
Thẩm Dao nháy mắt mấy cái: Không tồi nha, Đại tỷ, lo lắng trước đây của mọi người rõ ràng là thừa thãi rồi.
Đôi mắt hạnh của Thẩm Nhiễm trừng lại: Muội có giỏi thì nói thêm câu nữa!
Đúng lúc này Chu Thuật An lên tiếng: “Vãn bối vẫn còn một chuyện.”
Ánh mắt Thẩm Văn Kỳ dịu đi: “Còn chuyện gì nữa sao?”
Chu Thuật An nói: “Ngày ấy Thẩm cô nương của quý phủ hình như đối với vãn bối có hiểu lầm sâu sắc, hôm nay vãn bối tới còn vì muốn tự mình giải thích mọi chuyện, không biết Hầu Gia có thể chấp thuận?”
Vừa nghe lời này, Trầm Dao giật mình, khuỷu tay không cẩn thận đụng trúng bình phong, bình phong rung nhẹ, Thẩm Nhiễm lập tức giữ chặt.
Bầu không khí ngưng đọng.
Mọi người đều nhìn thấy tấm bình phong rung lên, muốn giả vờ không thấy cũng khó.
Chu Thuật An vô cùng biết ý không quay đầu lại.
Mắt Thẩm Văn Kỳ hiện lên một tia xấu hổ, nhưng mặt vẫn không đổi sắc, nói: “Con bé bị nhiễm phong hàn, để ta kêu người đi hỏi qua đã, ngươi chờ một lát.”
Chu Thuật An đáp: “Đa tạ Hầu gia.”
Một lúc sau, Thẩm Nhiễm và hai tỳ nữ đi đến hành lang phía sau nhà thuỷ tạ.
Chu Thuật An ngoảnh đầu nhìn nàng.
Chỉ thấy từ xa, một cô nương tay đang khép lại chiếc áo choàng rộng trên người, thắt lưng bằng gấm, thong thả đi về phía hắn. Đôi mắt nàng sáng, tràn đầy trông mong, long lanh tựa làn thu thủy.
Bốn mắt nhìn nhau, Chu Thuật An lên tiếng trước: “Nghe nói cô nương bị nhiễm phong hàn, không biết đã đỡ hơn chưa?”
Thẩm Nhiễm ho nhẹ một tiếng, đáp: “Đã khỏe hơn nhiều rồi.”
Chu Thuật An nhìn nàng lại nói: “Chuyện mấy hôm trước…”
Thẩm Nhiễm ngắt lời: “Cha đã giải thích cho ta, là ta hiểu lầm ngươi.”
Chu Thuật An tiếp lời: “Những tin đồn trong kinh thành kia… cũng tuyệt đối không phải tại hạ làm ra.”
Nhắc tới đến những lời đồn đãi kia, ánh mắt Thẩm Nhiễm thoáng qua một tia mất tự nhiên, nàng chỉ gật đầu. Truyện Hot
Gió thu thổi mạnh, tay áo Thẩm Nhiễm lay động, tóc mai bay bay, Chu Thuật An tiến lên vài bước, dùng thân hình cao lớn chắn gió giúp nàng, khoảng cách giữa hai người thoáng chốc rút ngắn.
Cử chỉ mập mờ như vậy, nếu hỏi có phải hắn cố ý hay không, vậy đáp án đương nhiên là có.
Sống lại một đời, muốn theo đuổi được cô nương mười sáu tuổi, sao có thể không dùng chút thủ đoạn?
Thẩm Nhiễm ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt mang theo hoảng loạn xen lẫn vài phần cao ngạo.
Ngày thu, ánh nắng vẫn còn hơi gay gắt.
Trong lúc này, cảnh tượng tranh đấu ở chốn quan trường dường như hiện lên rõ ràng trong đầu Chu Thuận An.
Ai cũng không đoán được, thành Trường An nhìn qua phồn hoa yên bình đến thế, ngay lúc này đã bắt đầu từng trận sóng ngầm mãnh liệt, bởi vì tranh giành quyền lực mà cứ thế thẳng tay, bất chấp phá vỡ cuộc sống thanh bình.
Mà kết cục cuối cùng của bức tranh cuộc sống an nhiên này, lại là đôi mắt tuyệt vọng, trống rỗng, ngập tràn lạnh lẽo nhưng cũng mang theo thông suốt và kiên cường của nàng.
Cuối thu, năm Nguyên Khánh thứ mười lăm, nàng nói với hắn: “Chu đại nhân có thể để ta gặp mặt cha ta một lần không?”
Hắn lạnh lùng từ chối.
Nhưng sau lần nhẫn tâm ấy, Lý Đệ nạp vô số thê thiếp, từng bước thăng quan. Cho đến sau này, khi nhìn thấy vết xanh tím trên cổ tay nàng, hắn cuối cùng vẫn mềm lòng, phá lệ.
Hắn cho rằng người làm quan phải biết tuân thủ quy củ pháp chế, nghiêm khắc, tự kiềm chế bản thân. Nhưng trên đời này luôn tồn tại những điều ngoại lệ, khiến hắn chẳng thể khống chế, tỷ như, người nữ tử làm hắn thương tiếc, khiến hắn mê muội. Lại tỷ như, chấp niệm ở sâu trong lòng kia, dù hắn có xua cũng chẳng chịu tan.
Hắn cho phép nàng mỗi tháng đến thăm phụ thân của mình.
Khi ấy trong lòng bọn họ đều hiểu rõ mười mươi, Thái tử qua đời, Lục hoàng tử nhập chủ đông cung, Hứa hoàng hậu khống chế triều đình. Tình hình lúc ấy đừng nói là lật lại bản án, dù Hứa hậu có muốn mạng của Thẩm Văn Kỳ, cũng không phải chuyện gì khó khăn.
Một hôm, chạng vạng tối, hắn duỗi tay ôm lấy ôn hương nhuyễn ngọc vào lòng, tiến sát lại, hương thơm quanh quẩn khiến hắn không kìm được hôn nàng: “Ta giúp nàng hòa ly.”
Nàng không từ chối, cả người như con cá nhỏ rúc vào trong lồng ngực hắn.
Trong lúc củi khô bốc lửa, tình khó ức chế, hắn chợt ngẩng đầu lên, đã thấy mắt nàng đỏ hoe từ lúc nào, nhưng vẫn cố gắng kìm nén không để giọt nào rơi xuống.
Nàng nghẹn ngào lên tiếng: “Thứ Chu đại nhân muốn ta đều có thể cho ngài. Còn những việc khác không nhọc đại nhân phí tâm. Ta chưa từng nghĩ đến chuyện hòa ly.”
Một chậu nước lạnh dội xuống, hắn đột nhiên tỉnh ngộ, hoá ra, tình sâu khó nén chỉ có mình hắn mà thôi.
Hắn buông nàng ra.
Mãi sau này.
Hắn vào đại lao, nàng tới tìm hắn. Trong hành lang dài âm u tối tăm của Hình Bộ, hắn chỉ nghe thấy thanh âm thương tâm của nàng: “Ngài cần gì phải làm như vậy!”
Hắn vì không muốn nhìn nàng áy náy, trong lòng khó an nên đã nhờ Lục Yến đưa nàng rời khỏi Trường An…
Sau khi thoát khỏi chốn lao ngục, hắn nghe nói nàng sống rất tốt, bình bình đạm đạm, nhưng cuối cùng hắn vẫn không có lấy một lần gặp lại nàng.
Suy nghĩ ngừng lại, Chu Thuật An cúi đầu nói khẽ: “Hết kỳ thi mùa xuân tại hạ sẽ đến quý phủ cầu hôn.”
Thẩm Nhiễm bất giác chớp chớp mắt, lùi về phía sau nửa bước, không nói nên lời.
Nam nhân mặt mày sáng sủa lại cất tiếng: “Gió thu hơi lạnh, cô nương nên sớm quay về nghỉ ngơi đi, tại hạ xin đi trước.”
Năm nay nàng đã đến tuổi đẹp nhất trong cuộc đời nữ tử.
Mọi chuyện đáng ra không nên như vậy mới phải.
Thẩm Nhiễm vừa quay trở về sân viện thì lập tức bị Thẩm Dao giữ chặt, ấn lên giường: “Đại tỷ, hắn nói với tỷ những gì thế?”
Thẩm Chân ngồi trên ghế tròn, tay cầm từng miếng kẹo hồ lô sơn tra nhét vào trong miệng.
Ba tỷ muội khi ấy cũng chẳng có gì mà phải giấu giếm, Thẩm Nhiễm cứ thế nói thật.
Nghe đến hai chữ cầu hôn, cánh tay nhỏ của Thẩm Chân cứng đờ. Ngón cái và ngón trỏ đang cầm viên hồ lô chợt buông lỏng, làm viên hồ lô rơi thẳng xuống đất, lăn đi thật xa.
“Tỷ đồng ý gả cho hắn rồi sao?”
Thẩm Nhiễm nhìn Thẩm Chân, bỗng bật cười: “Ta đồng ý cái gì chứ, hắn cầu hôn thì ta phải gả đi sao?”
Tính tình của Thẩm Chân quả nhiên y hệt Thẩm Văn Kỳ, thẳng thắn ra ý kiến: “Nếu tỷ đã không muốn gả đi, vậy tại sao không trực tiếp từ chối hắn?”
Thẩm Dao đưa tay xoa khoé miệng tỏ vẻ nghi vấn.
Thẩm Nhiễm bất đắc dĩ lên tiếng: “Ta với hắn chẳng qua chỉ mới gặp mặt hai lần. Những gì hắn nói hôm nay đã là thất lễ, sao ta phải tiếp tục dây dưa chuyện này? Đến lúc đó mẫu thân thế nào cũng sẽ ngăn bà mối hắn mời đến ngoài cửa.”
“Vả lại, hôm nay những chuyện hắn nói với cha cũng chỉ là lời nói từ một phía, có người tên Lý Đệ này hay không còn chưa biết được đâu.”
Thẩm Dao gật đầu: “Đúng là thế.”
Tuy nhiên, điều nghi vấn này đã nhanh chóng được giải đáp. Thẩm Văn Kỳ tuy không dám nghi ngờ Hứa hoàng hậu, nhưng cái tên Lý Đệ này thực sự rất khả nghi.
Trong khi Thẩm Văn Kỳ phái người điều tra lai lịch Lý Đệ, Chu Thuật An cũng động tay động chân, giúp Thẩm Văn Kỳ một đường điều tra đến tận Kinh Châu.
Thẩm Văn Kỳ có chút hoài nghi với tin tức thuộc hạ điều tra được: “Ngươi nói tên Lý Đệ này đã có thê tử?”
“Đúng vậy, hắn có một thê tử là nữ nhi của Hà gia ở Kinh Châu, tên là Hà Uyển Như, luận quan hệ còn là biểu muội của hắn. Nhưng điều đáng nghi nhất chính là bằng hữu xung quanh Lý Đệ không một ai biết được chuyện này, ngay cả hộ tịch cũng không có ghi chép. Quan huyện của Kinh Châu khi nhắc đến chuyện này cũng dè dặt thận trọng. Nếu không phải có người lén lút lộ tin tức thì thuộc hạ cũng không tra được đến đây.”
Ánh mắt Thẩm Văn Kỳ trở nên nghiêm túc.
Ông gõ ngón trỏ xuống bàn.
“Hầu Gia có muốn thuộc hạ đuổi hắn ra khỏi kinh thành không ạ?”
“Không cần.” Thẩm Văn Kỳ gằn một chữ. “Thành Trường An tuy nhiều người huân quý nhưng có thể khiến quan huyện và Hộ Bộ cùng ngậm miệng thì không được mấy người. Ngươi phái người âm thầm theo dõi Lý Đệ, ta muốn nhìn xem rốt cuộc là ai muốn ra tay với nữ nhi của ta.”
“Thuộc hạ đã hiểu.”
Thời gian trôi nhanh như bóng câu qua khe cửa, lá rụng tiêu điều bị tuyết trắng vùi lấp.
Nguyên Khánh năm thứ mười hai.
Ngày tết Thượng Nguyên.
Hầu Phu Nhân vừa sinh hạ Thẩm Hoằng không lâu, thân thể yếu ớt nên không tiện ra ngoài, Thẩm Văn Kỳ ở lại trong phủ chăm nom phu nhân, ông dặn dò ba nữ nhi của mình: “Bên ngoài đông người, các con mang theo thêm mấy tỳ nữ bên cạnh, tránh bị lạc nhau.”
Ba người đồng thanh đáp lại.
Bánh xe chạy lộc cộc, Thẩm Chân thi thoảng lại vén màn xe ngựa lên trông ra cảnh bên ngoài. Một lúc sau, Thẩm Nhiễm chợt lên tiếng: “Dao Dao, sao cả ngày hôm nay muội cứ thẫn thờ vậy?”
???? Anh Chu trọng sinh là anh Chu ở kiếp thứ nhất nha mọi người, còn anh Chu ở chính văn là anh Chu kiếp thứ hai.????