Dương Tông đang định dắt ngựa về chuồng ngựa, Lục Yến đột nhiên quay đầu lại nói: "Hôm nay về phủ Quốc công."
Dương Tông thực ngoài ý muốn, đi lên trước, thấp giọng nói: "Thế tử gia tối nay không ở lại sao?"
Lục Yến nhìn thân ảnh lờ mờ trong thư phòng một cái, thấp giọng nói:"Không."
Ánh nắng nhè nhẹ chiếu vào từng ngóc ngách trong phòng, Thẩm Chân ngồi trên ghế, tay cầm một chiếc bút lông ngà voi, cúi đầu rũ mi viết gì đó.
Chỉ nghe "Kẽo kẹt" một tiếng, Lục Yến xuất hiện ở cửa.
Thẩm Chân ngẩng đầu, lập tức đứng dậy gọi một tiếng: "Đại nhân."
Lục Yến đi đến bên cạnh nàng.
Thẩm Chân vội vàng nói: "Ta đã viết xong thư cho trưởng tỷ rồi, chỉ là nghĩ tới bản thân lâu rồi không luyện chữ, nên mới ngồi thêm chốc lát." Nàng dừng một chút, lại nói: "Nhưng, thật ra đã làm hỏng hai tờ giấy của đại nhân."
Lục Yến cúi đầu nhìn chữ của nàng, không thể không nói, hắn thực sự có chút ngoài ý muốn.
Không nghĩ tới nàng tuổi còn nhỏ, chữ viết lại đầy anh khí tiêu sái.
Hoành họa như hiện vẩy cá bình mà thật bất bình; hoành hoạ như hiện ngư lân bình*.
*Bức tranh ngang phẳng phiu như vảy cá, bức tranh dọc như con ngựa đang thả lỏng và căng mình, có đà tự tại.
Hắn vươn ngón trỏ chỉ vào một chữ trên giấy, nói: "Chữ mặc này, cô viết lại một lần ta nhìn xem."
Thẩm Chân gật đầu, chấm mực, chậm rãi hạ bút.
Nhìn nàng viết, Lục Yến mới phát hiện cách nàng đặt bút cùng thu bút thập phần xảo diệu.
Cách di động bút mềm mại, uyển chuyển, dứt chữ thì dứt khoát, từ trái qua phải từ trên xuống dưới từ lúc đặt bút đến lúc thu hồi, toàn bộ đều nước chảy mây trôi, quả thực không tồi.
Không nói đến việc nàng làm ngoại thất của hắn, Lục Yến cũng là người quý trọng người tài, hắn suy nghĩ một lúc, nói: "Ngày mai ta sẽ sai người đưa nhiều giấy tới cho cô, chữ viết tốt như vậy, đừng lãng phí."
Nghe vậy, cặp mắt long lanh như lưu chuyển hơi nước của Thẩm Chân nhiều thêm một tia sáng, nàng thấp giọng nói: "Tạ đại nhân tán thành."
Lục Yến nói: "Viết thư xong rồi sao?"
Thẩm Chân gật đầu, vội mở bức thư ra đặt vào tay hắn, như có ý tứ chờ hắn thẩm duyệt, "Đại nhân, ta chỉ báo tin bình an cho trưởng tỷ, không nói tới ta ở nơi nào."
Hắn nhìn lướt qua, trầm giọng "Ân" một tiếng, sau đó thu bức thư lại.
Lục Yến nhìn thoáng qua bầu trời bên ngoài cửa sổ, đang định nói hắn cần phải rời đi, Thẩm Chân lại chủ động ôm lấy vòng eo, cánh tay tinh tế trắng nõn, mang theo một cỗ thanh hương khiến hắn tâm viên ý mã*, "Đại nhân, hôm nay ta có nấu một chén canh hạt sen mát dạ, ngài có muốn uống không?" Có trời mới biết, chỉ một chén canh như vậy, nàng đã phải vất vả gần như cả ngày.
*Người Trung Hoa có câu: "Tâm viên ý mã" (tâm con vượn, ý con ngựa), nghĩa là tâm trí con người ta thường xáo động và dễ mất kiểm soát.
Thanh âm Thẩm Chân mềm mại, dịu dàng, lời nói nói ra tựa như nữ nhân dùng đầu ngón tay kiều nộn chạm lên nhẹ gương mặt nam nhân.
Phá lệ câu nhân.
Trong lòng Lục Yến bỗng nhiên căng thẳng, theo bản năng xoay chuyển nhẫn bạch ngọc trên tay.
Cũng không biết tại sao, lời đồng liêu nói lúc ban ngày đột nhiên vang lên bên tai hắn -- mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt, từ trước đến nay là việc khó chu toàn nhất.
Lục đại nhân, ngài nghĩ sao?
Giờ khắc này, hắn cho rằng so với Văn Nguyên, hắn cứng rắn hơn nhiều.
Văn Nguyên coi thê thiếp như nhau, thật sự hoang đường, hắn không phải Văn Nguyên, nàng cũng sẽ không trở thành ngoại thất thắt cổ tự vẫn kia.
Nến trong phòng hơi tối, vào đông gió càng thêm lạnh.
Thần sắc hắn ám trầm không rõ, nhìn chằm chằm vào mực Huy Châu còn sền sệt, chưa khô ở bên cạnh.
Lát sau, Lục Yến xoay người nhéo nhẹ cằm Thẩm Chân, cười như không cười hỏi nàng, "Đây là báo đáp?"
Ánh mắt Thẩm Chân trong suốt, như quả nho vừa rửa qua nước, long lanh đen nhánh.
Nàng nhẹ nhàng lắc lắc đầu, "Chỉ một chén canh thôi, sao có thể tính là báo đáp?"
Lục Yến nhìn nàng dáng vẻ ngây thơ, tay không tự chủ được mà ôm lấy vòng eo.
Đồng thời sử dụng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve lên xuống, tiện đà chậm rãi đi xuống phía dưới, vỗ nhẹ lên mông nàng, "Đi bưng tới đi."
Thẩm Chân bị hắn tùy ý động tay động chân, khuôn mặt nháy mắt đỏ bừng, cắn môi dưới nói: "Vậy đại nhân chờ một chút, ta đi hâm lại."
"Được." Lục Yến nói.
Lát sau, Thẩm Chân bưng một chén canh đã được hâm nóng, đi tới, đặt lên trên bàn.
Nàng múc một muỗng, hướng về phía Lục Yến nói: "Đại nhân nếm thử đi?"
Lục Yến tiếp nhận, ăn một miếng.
Vừa vào miệng liền ngửi thấy một mùi hương nhè nhẹ, nhưng lại như có như không mang theo một cỗ mùi tanh.
Lục Yến vốn định đậy nắp lại, nhưng nhìn cặp mắt nàng trong sáng rạng rỡ, cuối cùng đành chịu đựng cảm giác khó nuốt, uống thêm hai ngụm.
Lát sau.
Hắn hạ muỗng sứ, đặt vào chén phát ra tiếng vang thanh thúy.
Thẩm Chân biết hắn buổi tối luôn có nhiều việc, nên định đứng dậy dọn bát, nhưng vừa đứng lên liền bị hắn nắm chặt vòng eo.
Giờ phút này nàng tựa như nai con đang bị báo hoang theo dõi.
Vẫn là ở trong thư phòng, vẫn là tư thế cũ, đôi chân Thẩm Chân run run, căn bản không dám quay đầu lại nhìn hắn.
Nàng khẩn trương như vậy, sao hắn có thể không phát hiện ra?
Lục Yến từ sau lưng áp sát thân thể nàng, cố ý cắn nhẹ lỗ tai, ra lệnh nói: "Quay đầu lại."
Trong việc nam nữ, từ trước đến nay Thẩm Chân đều phụ thuộc vào hắn.
Thứ nhất là nàng không thể phản kháng nổi hắn, thứ hai, nàng phát hiện, nàng càng sợ cái gì thì hắn càng làm cái đó.
Thẩm Chân lấy lại bình tĩnh, làm theo lời hắn.
Bốn mắt giao nhau, chỉ thấy cặp mắt ngày thường vẫn luôn quạnh quẽ nghiêm nghị, nay bỗng nhiên nhiều hơn một mạt ý cười quen thuộc.
Khóe miệng hắn ngậm một tia cười tà tứ, hư hỏng, là bộ dáng mà Thẩm Chân ở trong đêm tối chưa từng gặp qua.
"Muốn ở đây hay về phòng?" Hắn khàn giọng hỏi nàng.
Vừa nghe lời này, Thẩm Chân như được đại xá*, hai cánh tay nho nhỏ trắng nõn lập tức kéo lấy vạt áo hắn, vội vàng nói: "Trở về."
*Tha chết, thả ra, hay giảm hình phạt cho những người phạm tội.
Quả nhiên, con người chính là như thế, đã biết trước một lựa chọn tệ hơn, nếu đổi thành cái khác, sẽ càng dễ dàng thỏa mãn.
Dương Tông ở bên ngoài chờ đợi nửa ngày, mãi vẫn không thấy Thế tử gia ra tới, đang không biết nên làm thế nào, liền thấy Lục Yến bế ngang một người đi vào Lan Nguyệt các.
Dương Tông đứng trong mưa gió, run run nắm dây cương, vỗ nhẹ lên cổ ngựa, thấp giọng nói: "Xem ra, đêm nay mày vẫn nên trở về chuồng ngựa."
******
Thời điểm cuối năm cuối cùng cũng tới, tính từ đầu mùa tới hiện tại, năm nay cũng coi như là năm tuyết rơi nhiều nhất.
Hôm nay là sinh thần của nhị phòng Tiêu thị.
Mọi người đang vây quanh nói chuyện, một tiểu nha hoàn đi đến bên cạnh Tiêu thị, nói: "Nhị nãi nãi, bàn tiệc đã được chuẩn bị tốt rồi ạ."
Các món ăn đã thay đổi ba lần, Trấn Quốc công liền cùng hai đệ đệ di chuyển qua bàn bên uống rượu, nói chuyện.
Để không khí càng thêm náo nhiệt, mấy tiểu bối liền kêu gọi người chơi tơ bông lệnh.
Ngoại trừ đại phòng chỉ có Lục Yến là độc đinh, hai phòng còn lại đều sinh một nam một nữ, phân biệt là, Lục Diệp, Lục Cấm của nhị phòng; Lục Đình, Lục Hành của tam phòng.
Hiện tại, lão thái thái yêu thích nhất chính là tằng tôn do thê tử của Lục Diệp -- Thẩm Mạn sinh, nhưng nếu nói về gia thế, Thẩm Mạn tuy là nữ nhi Thẩm gia, nhưng chỉ là dòng bên thôi.
Chỉ để trợ hứng nên mọi người cũng sẽ không chọn luật khó.
Lúc này, Lục Hành chỉ tuyết trắng bên ngoài nói: "Ứng với khung cảnh, chọn chữ tuyết được không?"
Mọi người không có ý kiến.
Chơi tơ bông lệnh không khó, nói trắng ra chính là nối thơ cổ, quy tắc hôm nay là trong thơ phải có chữ "Tuyết".
Người đầu tiên dùng chữ "Tuyết" mở đầu, người thứ hai tiếp thơ phải đặt chữ "Tuyết" ở vị thứ hai, người đằng sau cứ tiếp tục như thế.
Đến lượt ai mà không tiếp được thơ, phải tự phạt một ly.
Lục Cấm mở miệng đầu tiên, "Tuyết mãn tiền đình ánh trăng nhàn."
Theo sau, Lục Đình nói: "Xuân tuyết không mông mành ngoại nghiêng."
Xong hai câu thơ, vừa vặn đến lượt Lục Hành.
Chữ tuyết ở phía trước, tuyết ở phía sau câu thơ đều có không ít, nhưng vị trí thứ ba lại có chút khó khăn......!
Lục Hành suy nghĩ thật lâu mới nhỏ giọng tiếp: "Nghênh xuân tuyết diễm phiêu linh cực." Dứt lời, ánh mắt nàng cũng mang theo một tia chột dạ.
Lục Đình tất nhiên sẽ không vạch trần muội muội ruột thịt, Lục Cấm cũng sẽ không, nhưng Lục Yến thì khác, hắn nhìn lướt qua Lục Hành, nói thẳng: "Câu thơ này muội vận luật không đúng."
Bị vạch trần trước mặt mọi người, mặt Lục Hành không khỏi đỏ lên.
Không đoán được mới vòng thứ nhất đã thua cuộc, nàng đang định nói lần đầu không tính, Lục Yến đã duỗi tay rót đầy một chén rượu.
Ánh mắt nhìn chén rượu có chút tuyệt vọng.
Tam ca rõ ràng là muốn lấp kín miệng nàng!
Nàng nghĩ ngợi một lúc, liền nâng chén uống cạn.
Nhưng lịch sử lần nữa lặp lại, thay đổi vị trí, sau vài vòng, thơ có chữ "Tuyết" càng ngày càng ít, lần này phải ăn mệt vẫn là Lục Hành.
Nàng nắm tóc, nói: " Biết trước khó như vậy, nói chữ đông là tốt rồi, nói chữ tuyết làm cái gì chứ?"
Nàng trộm liếc Lục Yến đang nhìn chằm chằm chén rượu, kêu rên nói: " Với tính tình này của tam ca, không biết khi nào ta mới có tam tẩu đây."
Ôn thị nghe xong lời này, liền đập nhẹ lên đầu nàng, "Đây là lời mà con nên nói sao?"
Lời của Ôn thị nghe qua như đang nói Lục Hành, nhưng ngữ khí kia, biểu tình kia, rõ ràng là đang nói -- Lục Yến không tìm được tức phụ, cả nhà đều biết, còn cần con nói sao?
Lão thái thái ở một bên nói: "Hành nha đầu lúc nào cũng thế, chơi thua, cũng không nghĩ nên chăm chỉ học tập, chỉ biết oán tam ca không thông tình đạt lý."
Tiếng nói vừa dứt, người trên bàn tiệc đều cười rộ lên.
Lục Yến sờ soạng chóp mũi, bất đắc dĩ nói: "Như vậy tổ mẫu cũng cho rằng con không thông tình đạt lý?"
Lục lão thái thái cho hắn một ánh mắt "Đúng vậy".
Đúng lúc này, Uẩn ca nhi được Lục lão thái thái ôm trên tay đột nhiên cười "Khanh khách", ánh mắt mọi người liền bị tiểu gia hỏa này hấp dẫn đi.
Lục Yến cũng xem như thoát nạn.
Bởi vì mấy nam nhân trong nhà ngày mai còn phải lên triều, bữa tiệc liền tan sớm một chút.
Sau khi Tĩnh An trưởng công chúa trở lại Sùng Nhã uyển, liên tục thở dài, trong cặp mắt thông minh, mê hoặc thế nhưng nhiễm một mạt sầu lo.
Trấn Quốc công Lục Quân đặt tay lên bả vai nàng nói: "Sao lại thở dài?"
Trưởng công chúa xoa xoa giữa mày, "Hôm nay trên bàn tiệc chàng không nghe thấy sao? Hiện tại ngay cả Hành tỷ nhi cũng biết lấy hôn sự để khiêu khích hắn." Nữ nhi Mạnh gia vừa đi, cả nhà trên dưới không một ai không biết, việc hôn nhân của Lục Yến, lại ngâm nước nóng.
Lục Quân đứng phía sau trưởng công chúa giúp nàng gỡ xuống châu thoa, sau đó nói: "Thành gia là đại sự, không gấp được, hơn nữa sang năm, ta đoán thánh thượng có ý định điều nhiệm hắn, trước mắt nếu thành thân, không chừng sẽ phải xa cách tân nương tử một thời gian."
Vừa nghe lời này, âm điệu của trưởng công chúa nháy mắt liền cất cao, "Lại thêm một năm? Thêm một năm nữa hắn đã hai mươi bốn rồi! Không được, ngày mai ta phải tiến cung đi tìm Hoàng huynh nói chuyện." Nhắc tới người mà có bất mãn gì liền tiến cung, chắc hẳn chính là Tĩnh An trưởng công chúa.
"Tĩnh An, nàng đừng hồ nháo, Yến ca nhi nhậm chức thiếu doãn ở Kinh Triệu phủ, công việc cũng đã bề bộn, nàng đừng......"
Lục Quân còn chưa nói xong, đã bị Tĩnh An trưởng công chúa ngắt lời, "Nhiều việc còn chạy đến Bình Khang phường? Chàng có biết Yến ca nhi vài ngày trước qua đêm ở đâu không? Chàng có biết nữ nhi Mạnh gia kia vì sao phải rời đi không? Người ta nói con trai giống cha, bằng không quốc công gia nói cho ta biết, nó rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì đây?"
Lục Quân thấy nàng muốn phát hoả, vội vàng che miệng trưởng công chúa lại, trực tiếp bế lên giường.
"Tĩnh An, ngủ."
******
Trấn Quốc công quả nhiên liệu sự như thần, hôm sau mùng bảy, quần thần thượng triều, thái giám mới gân cổ lên hô một tiếng hạ triều, Lục Yến đã bị hoàng đế điểm danh gọi vào thư phòng.
Trong thư phòng, Thành Nguyên đế đưa cho Lục Yến một phong mật hàm, thấp giọng nói: "Trẫm lệnh cho con lấy thân phận phú thương Kinh Châu đi một chuyến tới Dương Châu.".