"Bạch Đạo Niên, ngươi không phải là thần y sao? Đã là thần y, sao bệnh của Thế tử gia ngươi lại trị không hết hả?"
"Thế tử gia có ân với ta, nếu như có thể cứu, sao ta lại không cứu?"
"Thứ kia gọi là hào cổ độc, hào độc khi nhập thể sẽ không có bất luận dấu hiệu dị thường gì, nhưng sau ba năm, cổ độc sẽ nháy mắt hút khô lục phủ ngũ tạng, đoạt đi tính mệnh của người đó."
***
Cảnh tượng sinh mệnh bản thân bị đe dọa cứ lần lượt hiện lên trong đầu hắn, đầu Lục Yến đau như muốn nổ tung, suýt chút nữa đã ngã từ trên ghế xuống.
Thấy vậy, Phù Mạn vội vàng nói: "Ngài sao vậy?"
Lục Yến lắc đầu, "Không có việc gì."
Lần đầu nằm mộng như vậy, hắn còn cảm thấy hết thảy đều rất hoang đường.
Trong suy nghĩ của hắn, những cảnh trong mơ, quẻ tượng, bất quá chỉ là lời nói vô căn cứ mà thôi.
Nhưng mà tới giờ phút này, hắn thực sự không thể không tin tưởng, đó chính là quả kiếp trước của hắn.
Mà tất cả những thứ hiện tại, chính là nhân.
Lục Yến lấy lại bình tĩnh, nói với Phù Mạn: "Cô có biết hào độc không?"
Mặt Phù Mạn lộ vẻ kinh hoảng, thật lâu sau mới thấp giọng nói: "Sao ngài biết hào độc?"
Lục Yến cong khóe môi.
Quả nhiên, tất cả mọi thứ đều tương ứng.
Hắn nhìn nàng ta, nói, "Độc này có giải dược không?"
Phù Mạn lắc đầu, "Ta chỉ biết hào độc là loại cổ độc hiếm thấy, còn lại, chỉ có thể tìm gia huynh hỏi mới biết được."
Ánh mắt Lục Yến trầm xuống, không lên tiếng.
Nàng ta thật sự không biết, hay là vì muốn hắn cứu Bạch Đạo Niên nên giả vờ không biết, sao hắn có thể không rõ ràng?
Chẳng qua, việc đã đến nước này, Bạch Đạo Niên, người này, hắn nhất định phải cứu.
Lục Yến nói: "Lần cuối cùng cô nhìn thấy huynh trưởng cô là ở đâu, khi nào?"
Phù Mạn cắn môi dưới, nói, "Tháng trước là ở một trại nuôi ngựa ngoài ngoại ô phía đông, nhưng, tháng trước nữa lại là ở trong một quán trà."
Nói cách khác, hành tung của Bạch Đạo Niên nàng cũng không quá rõ ràng.
***
Sau khi Phù Mạn nói hết những tin tức bản thân biết ra, hai người cứ như thế ngồi yên một đêm.
Lục Yến nhìn đồng hồ nước, sắp đến giờ Mẹo bảy khắc, hắn xoa giữa mày, chậm rãi đứng dậy, "Lát nữa, chờ bà tử kia tiến vào, cô biết nên nói thế nào chứ?"
Phù Mạn gật đầu, "Ta biết."
Lục Yến cố ý vò nát xiêm y, hơi nới rộng cổ áo, đẩy cửa ra ngoài.
***
Đêm qua, tin tức Lục Yến ngủ lại trong phòng Phù Mạn đã truyền tới tai Triệu Xung.
Triệu Xung vô cùng vui sướng, lúc này mới hoàn toàn coi Lục Yến thành người một nhà.
Lục Yến vốn tưởng rằng Triệu Xung sẽ dẫn hắn đi gặp vị tổng đốc kia, nhưng thực không nghĩ tới, hắn thế nhưng lại trực tiếp mở miệng muốn hắn đầu cơ bán muối lậu.
Muối, sắt -- buôn bán hai thứ này chính là đạt lợi nhuận lớn nhất.
Nhưng tư nhân lại không được phép bán, từ trước đến nay đều là do quan phủ thống nhất quản lý, trực tiếp ra lệnh.
Đầu cơ tư muối trục lợi, một khi bị phát hiện, chính là tử tội.
Lục Yến lúc này mới minh bạch, Triệu Xung vì sao phải trăm phương nghìn kế mượn sức hắn.
Bởi Vệ gia có trạm dịch, có đoàn xe, có nhân thủ, còn có vải vóc cùng sinh ý rượu che lấp.
Thật sự thích hợp với cụm từ "Coi tiền như rác".
Sau khi rời khỏi phủ thứ sử, hắn liền tới tửu phường.
Lục Yến ngồi xuống, bưng chén rượu lên nhấp một ngụm, nói với Dương Tông: "Chuyện ta bảo ngươi tra, tra thế nào rồi?"
Dương Tông nói: "Thuộc hạ đã thông báo cho thủ vệ bí mật đi tìm tung tích của Bạch công tử, đoán chừng hai ngày nữa sẽ có tin tức."
Lục Yến gật đầu, chậm rãi nói: "Tìm được hắn xong, ngươi hãy phái người thay phiên nhìn chằm chằm.
Đợi tới thời điểm chúng ta động thủ, nhất định phải bảo đảm an toàn cho hắn."
"Dạ." Dương Tông nói.
Một lát sau, Dương Tông lấy sổ ra, báo cáo về nhân lực vận chuyển muối, chưa nói được mấy câu, đã nhìn thấy vẻ mặt xuất thần của Lục Yến.
Dương Tông thấp giọng gọi: "Chủ tử."
Lục Yến có chút bối rối, cũng không biết có phải quá mệt mỏi hay không, trước mắt hắn đột nhiên loé lên một khuôn mặt mang theo nụ cười xinh đẹp, mơ hồ, rồi đột ngột biến mất.
Hắn lấy lại biểu cảm bình thường, không hề bối rối nói với Dương Tông, vừa rồi hắn không tập trung.
Dương Tông thở dài, "Chủ tử, ngài đã hai ngày không ngủ rồi, dù là thân thể có làm bằng sắt cũng không chịu nổi nữa, ngài vẫn nên hồi phủ nghỉ ngơi đi."
Lục Yến cũng biết bản thân nên nghỉ ngơi, suy nghĩ một lát, hắn liền lên xe ngựa, trở về phủ.
Xe ngựa lộc cộc tiến về phía trước.
Lục Yến vén rèm che nhìn ra bên ngoài, lúc này, một trận gió đêm thổi tới, thổi bay mồ hôi trên người hắn.
Suốt hai ngày nay, trong đầu hắn vẫn luôn quanh quẩn thanh âm trong mộng kia --- "Nếu như trong lòng nàng, vốn là một người khác."
Hắn nghĩ, nếu đời này cùng đời trước giống nhau.
Vậy, nàng của đời trước, rốt cuộc gả cho ai?
Lục Yến nhìn cảnh đêm đen đặc cùng sao trời Dương Châu, cong khóe miệng, cười khổ một tiếng.
Hắn rốt cuộc vẫn là tự hỏi bản thân những lời này.
Cho dù hắn thập phần khắc chế không nghĩ tới, cho dù hắn tự cho rằng che giấu vô cùng tốt, nhưng chính mình chung quy vẫn không lừa được chính mình.
Cuối cùng, quả nhiên ứng với câu nói kia của Tôn Húc: chuyện phong nguyệt, từ trước đến nay là khó có thể chu toàn nhất.
***
Bởi vì Thẩm Chân bị đau chân, cho nên những việc giao tiếp kia nàng cũng không cần tiếp tục nữa.
Trước mắt, nàng đang ở trong phòng thêu khăn, dáng vẻ vô cùng buồn chán nhưng cũng hết sức yên bình.
Đường Nguyệt tự nhiên không biết quan hệ của Lục Yến cùng Phù Mạn.
Ở trong suy nghĩ của nàng, Thế tử gia cả ngày đi đến bắc uyển kia nghĩa là Thẩm cô nương đã thất sủng rồi.
Nàng không khỏi vì Thẩm Chân "Không biết tiến tới", mà phát sầu.
Thế tử gia không tới thì thôi, chẳng lẽ nàng cũng không biết ra cửa chờ sao? Nghĩ vậy, nàng nhìn thoáng qua chân của Thẩm Chân, chỉ có thể lại thở dài một hơi.
Với tình trạng trước mắt thế này, chỉ sợ cũng là có tâm mà vô lực.
Ban đêm, Xuân Hi đường đèn đuốc sáng trưng, Thẩm Chân vừa lấy kim, vừa nghĩ tới chân của mình khi nào mới khỏi.
Hôm đó hắn nói dưỡng tốt thương thế sẽ mang nàng đi gặp Hoằng Nhi.
Nàng thật sự đã rất lâu rất lâu không gặp mặt người thân.
Lúc nàng còn đang nghĩ ngợi, Lục Yến đúng lúc đẩy cửa đi vào.
Hai người đối mắt với nhau, nàng vội vàng dùng tay vịn vào bàn đứng lên, thấp giọng nói: "Đại nhân."
Lục Yến "Ừ" một tiếng, đi về phía trước hai bước, ngồi lên trên giường.
Cổ áo hắn hơi xộc xệch, ngồi ở trên giường nhìn nàng.
Hôm nay, trước khi trở về, hắn cố ý đi Đông Lệ uyển ngồi hơn một canh giờ, nhiễm mùi hương trong phòng Phù Mạn.
Lúc này, ánh mắt hắn mang theo một tia phong lưu tùy ý, như muốn nói cho nàng, hắn thật sự cùng người ở Đông Lệ uyển kia có chút gì đó.
Lục Yến vỗ nhẹ xuống giường, thấp giọng nói với Thẩm Chân: "Lại đây."
Thẩm Chân đi qua, ngồi xuống bên cạnh hắn.
Nàng hiểu hương liệu, cũng biết chế hương.
Vừa ngồi xuống bên cạnh hắn, nàng đã ngửi thấy hơi thở thuộc về người khác.
Nhưng nàng chỉ có thể làm bộ cái gì cũng không biết.
Rốt cuộc, lấy thân phận của nàng thì không quản nổi hắn.
Cho dù nàng mở miệng nói gì, đều là đi quá giới hạn.
Ánh mắt nam nhân ám trầm không rõ.
Thẩm Chân căn bản nhìn không thấu giờ phút này hắn suy nghĩ cái gì.
Chỉ là bản năng ngửi được một tia hơi thở nguy hiểm.
Lục Yến theo ánh nến cúi đầu, tiếp tục nhìn nàng, cũng không biết vì sao, nhìn đến dáng vẻ thuận theo này của nàng, đột nhiên cảm thấy thật buồn cười.
Ngoan như vậy, sẽ bỏ qua hắn, gả cho người khác sao?
Rốt cuộc là dạng nam nhân thế nào, thế nhưng có thể câu mất hồn của nàng?
Nghĩ tới đây, Lục Yến liền chế trụ gáy nàng, cúi đầu hôn lên, hôn rất sâu, không cho nàng một chút thời gian để thở dốc.
Đảo mắt, nàng đã bị hắn đè ở trên giường, đôi tay cũng bị hắn ấn lên đỉnh đầu.
Vuốt khẽ, cắn mạnh, tới tới lui lui quấn lấy môi lưỡi của nàng.
Thẩm Chân bị dáng vẻ có tính công kích này của hắn dọa tới rồi.
Trái tim không nhịn được mà nhảy bịch bịch.
Hắn cường thế thì nàng yếu thế, Thẩm Chân ở cùng hắn lâu như vậy, cái đầu tiên học được chính là đạo lý sinh tồn.
Rất nhanh, nàng liền thử đáp lại, tùy ý để hắn đùa nghịch.
Nếu như đặt ở dĩ vãng, hắn khẳng định sẽ bị dáng vẻ này của nàng làm cho mất khống chế nhưng hôm nay, trái tim hắn tựa như là bị người ta nắm chặt, rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Hắn cúi đầu nhìn bộ dáng nàng nhắm mắt thuận theo, đáy lòng cứng lại, hắn đều đã làm đến mức này......!
Hắn nhiễm hương khí của nữ tử khác rồi lại thân cận với nàng, nàng cũng không một chút kháng cự.
Tuy là hắn không đắm chìm vào chuyện phong nguyệt, không bận tâm tâm tư của những khuê tú kia...!cũng biết, nữ tử trên đời này, không có ai sẽ không ghen.
Nhìn xem, dáng vẻ nàng không hề khúc mắc.
Nghĩ như thế, quả thật chính là không để bụng.
Lục Yến bỗng dưng cười tự giễu.
Hắn chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày, chính hắn còn phí tâm tư đi thăm dò tâm ý của một cô nương.
Vì thế, đời trước, nàng căn bản cũng không hề thích hắn, cho nên mới xoay người gả cho người khác sao?
Nghĩ vậy, hắn đột nhiên buông lỏng tay.
Thẩm Chân vừa mở mắt, nhìn thấy chính là bộ dáng không giận tự uy của hắn.
"Đại nhân." Thẩm Chân nhỏ giọng gọi hắn.
Lục Yến mông lung, trong lúc nhất thời, rất khó nói rõ ràng trước mắt hắn có tư vị gì.
Nếu như không nghe được tin tức về Bạch Đạo Niên, hắn còn có thể lừa bản thân mình rằng cảnh trong mơ kia chưa chắc đã là thật sự.
Nhưng mà đi đến một bước hôm nay, dù hắn muốn lừa mình dối người cũng làm không được.
Bốn mắt nhìn nhau, hắn đột nhiên dùng giọng khàn khàn nói: "Ta đối với nàng, không tốt sao?"
Biểu tình của Thẩm Chân tràn đầy khó hiểu, không nhịn được hỏi ngược lại: "Sao đại nhân lại hỏi như vậy?"
Lục Yến không thuận theo buông tha nàng, "Làm ngoại thất của ta, theo ta, ủy khuất lắm sao?" Nói xong một chữ cuối cùng, tay hắn dừng ở trên eo nàng, không tự chủ được mà siết chặt lại.
Lực đạo này giống như muốn thông báo với nàng rằng: Thẩm Chân, nàng dám nói một câu ủy khuất thử xem!
Editor: edit tới đây tự nhiên thấy nam nữ chính đổi vai là sao??!
(# ̄▽ ̄#)
Ngoài lề tí: định đăng 2c thôi cơ mà vừa biết qua môn triết nên đăng liền 4c cho hạnh phúc.
.