Edit: Anperidot
Beta: Tui ngủ lúc 11h
Cuối tháng tư, Lại Bộ công bố kết quả khảo thí.
Ba người đứng đầu trong bảng đều được phong quan.
Chu Thuật An được bổ nhiệm làm bát phẩm Giám Sát Ngự Sử, Trình Gia Dung nhậm chức cửu phẩm Điển Khách Thự Chưởng Khách, Tùy Ngọc nhậm chức bát phẩm Lại Bộ Chủ Sự.
Gió thổi, mây bay, mặt trời chói chang lơ lửng giữa bầu trời.
Toàn bộ Trường An đều bận bịu. Phòng Y cục gấp gáp may quan phục cho quan lại mới nhậm chức. Phủ Kinh Triệu thì vội vàng chuẩn bị cho xuân sưu(*); Hồng Lư Tự bận rộn tiếp đãi sứ thần, cũng là Nhị vương tử Ô Lợi của dân tộc Hồi Hột.
(*) Dịp săn bắn vào mùa xuân.
Trưa ngày 30 tháng 4.
Hứa Tam Nương Hứa Ý Ninh và tiểu muội Hứa Ý Thanh cùng tới phủ Vân Dương hầu.
Sau khi vào phòng, Hứa Ý Ninh nói với ba tỷ muội Thẩm gia: “Qua mấy hôm nữa là xuân sưu rồi, tỷ tỷ, Dao Dao với Tam muội muội có đi không? Hoàng hậu nương nương sợ chúng ta không có hứng thú săn bắn nên còn tìm gánh hát đến đó.”
Thẩm Dao nói: “Ta và Chân Nhi sẽ đi, nhưng Đại tỷ sợ là không đi được.”
Hứa Ý Ninh “A” một tiếng rồi cười nói: “Tỷ tỷ đang nghị thân sao?”
Nhắc tới chuyện này, Thẩm Nhiễm lại không kìm được đỡ trán.
Bởi vì Chu Thuật An không còn người thân nên việc hôn sự cũng giản lược rất nhiều. Dưới “sự thúc đẩy tích cực” rất có ý tứ không trâu bắt chó đi cày(*) của Vân Dương hầu, Thẩm Nhiễm chỉ đành nói một câu “sẽ xem xét lại.” Nhưng Chu Thuật An thế mà ngay lập tức mời bà mối tới cửa lớn của phủ Vân Dương hầu.
(*) Ý là buộc người làm việc không hợp khả năng, gây khó dễ.
Nếu hỏi nàng có vui mừng hay không… thì thực lòng là không có bao nhiêu.
Nhưng nếu hỏi nàng có kháng cự hay không… thì cũng không tới mức ấy.
Dù sao, tiểu cô nương đều xem trọng bề ngoài. Nếu hôn sự chấm theo thang điểm mười, Thẩm Nhiễm sẽ cho Chu Thuật An bảy điểm, nhưng e là bốn điểm đều đến từ khuôn mặt kia. Dù không thừa nhận nhưng nàng vẫn hiểu rõ trong lòng.
Thẩm Nhiễm thở ra một hơi: “Đừng nói bậy.”
“Tỷ tỷ yên tâm, muội sẽ không nói gì đâu.” Hứa Ý Ninh chậm rãi nói: “Bất luận kết quả có thế nào, chuyện lần trước chung quy vẫn phải trách muội. Mẫu thân đã phạt muội quỳ ở từ đường ba ngày, nghĩ lại mà thấy sợ.”
Thẩm Dao hừ một tiếng, nói: “Mới quỳ có ba ngày thôi sao? Đại bá mẫu nên để ngươi quỳ thêm mấy ngày mới phải.”
Hứa Ý Ninh nói: “Chuyện này, ngươi nói thế nào ta cũng đều chấp nhận.”
Sắc mặt Thẩm Dao khá hơn một chút, “Thế còn tạm được.”
Hứa Ý Ninh nói: “Biết Dao Dao sẽ không dễ dàng tha thứ cho ta nên hôm nay ta mới mang theo vài thứ tới nhận lỗi đây.”
Dứt lời, tỳ nữ bên người Hứa Ý Ninh lấy ra ba bộ xiêm y, đều là phong cách thịnh hành nhất trong kinh lúc này, tất cả đều là Hồ phục(*).
(*) Trang phục của các dân tộc phía tây và phía bắc của các dân tộc, tương đối khác với trang phục của người Hán.
“Xuân sưu lần này được tổ chức tại Li Sơn. Li Sơn dốc đứng, nên ta nghĩ những chiếc váy dài sẽ không tiện hành động nên mới gấp gáp tìm người may ba bộ xiêm y mang tới.” Hứa Ý Ninh lấy ra một bộ xiêm y vắt lên vai Thẩm Dao, nói: “Dao Dao, ngươi mặc Hồ phục này lên nhất định sẽ rất xinh đẹp.”
Thẩm Dao đánh nhẹ nàng ta một cái: “Nha, Ý Ninh, hôm nay miệng ngươi ngọt như bôi mật vậy.”
Vẻ mặt Hứa Ý Ninh chân thành, nói: “Sao ngươi lại oan uổng ta thế chứ! Đây rõ ràng là lời từ tận đáy lòng ta mà…”
Tiếng cười đùa náo nhiệt ở phủ Vân Dương hầu vang lên không ngừng. Lúc hoàng hôn, Hứa Ý Ninh mang theo Hứa Ý Thanh rời khỏi hầu phủ, khi ra cửa lại gặp phải Chu Thuật An.
Chu Thuật An dừng bước, liếc mắt nhìn ười ta lạnh cả sống lưng, rõ ràng không phải ánh nhìn có thể xuất hiện trên người một bát phẩm Giám Sát Ngự Sử.
Hứa Ý Ninh gật nhẹ, kéo tay Hứa Ý Thanh lên xe ngựa.
Hứa Ý Thanh hỏi: “Tỷ tỷ, vừa rồi là ai vậy?”
“Quan phục màu xanh là người mới nhậm chức.” Hứa Ý Ninh đáp: “Hắn là Chu Thuật An.”
Hứa Ý Thanh nói: “Đại tỷ Thẩm gia sẽ gả cho hắn sao?”
Hứa Ý Ninh gật đầu, sau đó lại lẩm bẩm nói: “Nữ nhi Thẩm gia đúng là tốt số. Ai có thể đoán được người giúp nàng ta sẽ là Trạng Nguyên chứ.”
Chu Thuật An đi vào thư phòng của Thẩm Văn Kỳ. Thẩm Văn Kỳ lập tức ngẩng đầu, cười nói: “Đã nhận quan phục rồi sao?”
Chu Thuật An gật đầu, “Vâng.”
Thẩm Văn Kỳ vỗ vai hắn, nói: “Đừng thấy chức Giám Sát Ngự Sử này chỉ là chức quan bát phẩm. Đây tuyệt đối là chức quan dễ đắc tội với người khác nhất. Nếu có ai làm khó dễ ngươi, ngươi cứ tới nói cho ta biết.”
Nghe xong lời này, Chu Thuật An sửng sốt. Nếu nói trong lòng không cảm động thì tất nhiên là giả.
Đời trước hắn thi đỗ khoa cử cũng nhậm chức bát phẩm Giám Sát Ngự Sử.
Người đời đều nói hắn có vận khí tốt mới được thánh tâm trọng dụng, ít người sánh bằng. Nhưng hắn từng bước đi qua cạm bẫy trong chốn quan trường sóng quỷ vân quyệt(*) này thế nào, lại từng bước bò ra ra sao, chỉ có mình hắn hiểu rõ.
(*) Ý là biến ảo khôn lường, không bao giờ ngừng.
“Đa tạ hầu gia chiếu cố.” Chu Thuật An thoáng dừng một lát, lại nói: “Hôm nay vãn bối đến còn vì một chuyện khác.”
Thầm Văn Kỳ cầm khăn lau vết mực trên tay, ngẩng đầu hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Chu Thuật An bắt đầu bịa chuyện: “Người tên Lý Đệ kia hầu gia còn nhớ không?”
Thẩm Văn Kỳ cau mày gật đầu, “Nhớ rõ.”
Chu Thuật An nói: “Gần đây vãn bối phát hiện hắn có quan hệ với Hứa gia.”
Thẩm Văn Kỳ sửng sốt: “Hứa gia?”
Chu Thuật An đáp: “Đúng vậy.”
Ánh mắt Thẩm Văn Kỳ trầm xuống, “Chuyện hắn làm giả hộ tịch ta vẫn luôn cho người theo dõi nhưng chưa phát hiện ra điểm đáng nghi nào. Dung Cảnh, lời này không thể nói bừa.”
Chu Thuật An nói: “Thật ra Lý Đệ không tiếp xúc trực tiếp với Hứa gia, mà là thông qua một người khác.”
“Là người nào?”
“Phạm Dương Lư thị, Lư Thập Nhất Lang, người này có quan hệ rất tốt với Lý Đệ, cũng có hôn ước với Hứa gia.” Chu Thuật An gằn từng chữ: “Hứa gia có không ít nữ nhi, Hứa Tam Nương lại cố tình hẹn Thẩm Nhiễm đến dự tiệc một mình, nếu những cô nương đó… không biết chuyện phía sau thì cũng thôi. Nhưng Lư Thập Nhất Lang cũng đưa Lý Đệ đến Hồ Mộ Lan, hộ tịch của Lý Đệ còn âm thầm bị người động tay động chân. Hầu gia, trên đời thật sự có nhiều chuyện trùng hợp như vậy sao?”
Nghe xong lời này, Thẩm Văn Kỳ mới bắt đầu kinh hãi, lẩm bẩm: “Hứa gia sao?”
Trầm mặc một lúc lâu, Thẩm Văn Kỳ ngẩng đầu nói: “Thế gia giống như Hứa gia khẽ chạm một cái nhất định sẽ rút dây động rừng. Nếu việc này thật sự có quan hệ với bọn họ, vậy hẳn là Tả tướng bày mưu tính kế, có thể lắm… Tam hoàng tử thế lớn, đã nhiều lần chèn ép thái tử, nhưng thật ra ở giữa đều là Tả tướng khuấy vũng nước đục.”
Ngẫm lại những chuyện đời trước, giờ phút này Chu Thuật An không thể không cảm thán kế sách thả cần câu dài câu con cá lớn của Hứa hoàng hậu. Thủ đoạn tinh vi như thế, người thường khó mà sánh được.
Vì mở đường cho Lục hoàng tử, không biết bà ta tiêu tốn mất bao nhiêu năm?
Chu Thuật An nói: “Hầu gia, hiện tại không có ai, vãn bối muốn nói một câu lớn mật.”
Thẩm Văn Kỳ gật đầu.
“Lục hoàng tử tuy trầm mê làm thơ, vẽ tranh, không để tâm quyền thế nhưng cũng có thể là người cuối cùng. Dù sao, giấu tài, tránh đi mũi nhọn cùng là một kế sách.” Chu Thuật An tiếp tục nói: “Hầu gia, nếu ngày đó Thẩm Nhiễm không rơi xuống nước, bây giờ nàng sẽ nghị thân với ai?”
Sẽ là nhi tử nhà Binh Bộ thượng thư.
Chu Thuật An nói: “Đây đều là suy đoán của vãn bối, nhưng hộ tịch kia chính là chứng cớ.”
Thẩm Văn Kỳ yên lặng hồi lâu mới đáp, “Đúng vậy, có thể khiến quan lại Kinh Châu và Hộ Bộ ngậm miệng, ngoài Hứa gia liệu có ai có được năng lực này đây?”
Chu Thuật An chuyển sang chuyện khác: “Hầu gia có biết Nhị vương tử của dân tộc Hồi Hột sắp tới kinh không?”
Thẩm Văn Kỳ gật đầu, “Tất nhiên là biết.”
Chu Thuật An trầm giọng nói: “Ngày xuân sưu sắp tới, hầu gia hãy nói Nhị cô nương cáo ốm ở lại phủ.”
Tiếng nói vừa dứt giống như một tiếng sấm giáng xuống đầu Thẩm Văn Kỳ.
“Dung Cảnh, chờ ta một lát.” Thẩm Văn Kỳ vỗ bờ vai của hắn, xoay người ra ngoài, hỏi lão quản gia: “Nữ nhi Hứa gia đi chưa?”
“Bẩm hầu gia, vừa rồi lão nô đã tự mình tiễn hai vị cô nương ra phủ rồi ạ.”
Thẩm Văn Kỳ nói: “Dao Dao đâu?”
Lão quản gia đáp: “Vẫn đang ở trong sân viện ạ.”
Thẩm Văn Kỳ sải bước lớn đến viện Lan Di, đám tỳ nữ vội vàng cúi đầu: “Hầu gia.”
Phu nhân Vân Dương hầu, Thẩm Nhiễm, Thẩm Dao, Thẩm Chân đều ở đây.
Nghe thấy tiếng, Thẩm Dao đang mặc một thân Hồ phục chậm rãi xoay người, mỉm cười hỏi Thẩm Văn Kỳ: “Cha thấy có đẹp không ạ?”
Đẹp, đương nhiên là đẹp.
Mái tóc mây dày, mày đẹp răng trắng, mặt xinh tươi sáng, cảnh đẹp ý vui.
Sắc mặt Thẩm Văn Kỳ trầm xuống, hỏi: “Ai đưa cho con bộ Hồ phục này?”
Thẩm Dao cười nói: “Hứa Tam Nương đó cha. Nàng ấy nói xuân sưu lần này sẽ diễn ra ở Li Sơn, mà Li Sơn dốc đứng, nữ nhi cũng thích tới đó thăm thú… nhưng vạt váy bình thường thì dài, đi lại bất tiện nên mới tặng bộ này cho con.”
Thẩm Văn Kỳ giơ tay xoa huyệt Thái Dương, nói: “Xuân sưu lần này con ở lại phủ đi.”
Thẩm Dao chớp mắt hỏi: “Tại sao vậy ạ? Con nghe nói hoàng hậu nương nương còn mời gánh hát tới.”
Việc trên triều Thẩm Văn Kỳ không tiện nói kĩ càng với các nàng, vì thế đáp: “Tuyên Bình hầu nói với ta cuối tháng sẽ tới phủ cầu hôn, con và tỷ tỷ con đều ở phủ đi.”
Hai má Thẩm Dao khẽ hiện lên một màu đỏ ửng, đáp: “Con biết rồi.”
Thẩm Văn Kỳ lại nhìn thoáng qua Thẩm Chân: “Hai tỷ tỷ đều không đi, con cũng ở nhà đi.”
Thẩm Chân cũng gật đầu: “Dạ.”
Lúc chạng vạng, Chu Thuật An rời khỏi thư phòng Thẩm Văn Kỳ.
Trong khi nói chuyện hai người uống không ít rượu. Tửu lượng của Thẩm Văn Kỳ không tốt, mới đầu còn nói chuyện đứng đắn, sau đó say rồi thì bắt đầu nói những chuyện viển vông gì đó. Chu Thuật An dựng lỗ tai nghe mà cũng chẳng hiểu ông nói gì.
Đại khái có mấy câu có thể nghe rõ như này:
“Ngươi tuổi còn trẻ nhưng so với ta lại càng hiểu được cách làm quan hơn.”
“Phải đối xử tốt với con bé đấy.”. Ngôn Tình Hài
Chu Thuật An ngồi ở giữa đình thủy tạ nghỉ ngơi hóng gió cho tỉnh rượu.
Hắn xoa nhẹ đôi mắt, đến lúc về rồi.
Mới vừa đứng dậy, Thẩm Nhiễm đã chậm rãi đi tới, đưa cho hắn một chén canh nói: “Canh giải rượu.”
Thẩm Nhiễm lại nói thêm: “Mẫu thân bảo ta đưa tới.”
Tay Chu Thuật An nắm thành quyền đặt lên môi, khụ một tiếng nói: “Đa tạ.”
Hắn nhận lấy, uống một hơi cạn sạch.
Thấy hắn uống rồi, Thẩm Nhiễm chuẩn bị rời đi, Chu Thuật An lại bắt lấy cánh tay của nàng, níu người ở lại.
Tay bị hắn nắm, Thẩm Nhiễm lập tức ngơ ngẩn.
Thẩm Nhiễm giật tay về, nhắc nhở hắn: “Chàng… làm gì vậy?”
Mượn men say trong người, Chu Thuật An chẳng những không buông tay mà còn kéo người lại gần hơn.
Mùi hương tùng trúc thanh mát xen lẫn mùi rượu trên người nam nhân xông vào mũi nàng.
Chu Thuật An không chớp mắt nhìn nàng. Bị ánh mắt có tính công kích như vậy nhìn chằm chằm, gò má Thẩm Nhiễm dần dần nóng bừng.
Từng rặng mây đỏ lững lỡ trôi hiện rõ cả trong đôi mắt xinh đẹp của nàng. Hắn không khống chế được hôn xuống mí mắt ấy, thật lâu sau mới thấp giọng nói: “Thẩm Nhiễm, tin ta một lần, nàng sẽ không phải hối hận.”
Trái tim của cô nương gia như có làn gió nhẹ thổi qua, dao động, kiên định, rồi lại dao động…
Sau khi về phòng, Thẩm Nhiễm ngồi xuống ghế.
Thẩm Dao hỏi nàng: “Sao mặt tỷ đỏ thế?”
Thẩm Nhiễm lườm nàng một cái.
Thẩm Dao chế nhạo nói: “Tỷ nhanh như vậy đã khuất phục rồi sao, muội còn tưởng tỷ phải náo loạn với cha một hồi cơ đấy.”
Thẩm Nhiễm đáp: “Muốn gây sự đúng không?”
Thẩm Dao vội vàng xua tay: “Không dám không dám.”
Thẩm Dao ghé sát vào Thẩm Nhiễm thì thầm vài câu.
Thẩm Nhiễm chuyên tâm ăn dưa vẫn không hề để tâm.
Hai mắt nàng trong veo… như nước dưa.
Vào lúc này, cả Thẩm Dao và Thẩm Nhiễm đều đang nghĩ, Tam muội muội của các nàng cuối cùng sẽ gả cho ai đây?