- Phập phập phập phập…
- Hự!
- Ẳng…!
Những mũi gai nhọn bắn ra vô cùng dày đặc, thế nên hoàn toàn né tránh là điều không thể. Tân cảm thấy cẳng tay phải che trên đầu của mình bị xuyên thủng, bàn tay trái chắn cạnh ngực cũng bị xuyên qua. Mũi gai nhọn hoắt đâm xuyên qua cả lòng bàn tay, đâm xuyên qua cả một lớp găng tay dệt bằng tơ nhện, đâm xuyên qua cả mấy lớp áo mặc ngoài và bấm một chút vào mạn sườn phải.
Đau!
Nhưng không trí mạng.
Thầm hô bản thân may mà kịp thời phản ứng nếu không hai mũi gai nhọn vừa rồi mà không bị cản lại thì đã có thể cướp đi mạng sống của mình rồi!
Ở đằng xa, con Lu cũng kêu một tiếng đau đớn, chắc chắn là cũng trúng đòn. Nhưng ngay sau đó, Tân lại nghe thấy tiếng sủa của nó hòa vào với tiếng lợn kêu. Con Lu đã lao vào, liều mạng vật nhau với con lợn.
Tân ngồi thụp người xuống và cấp tốc lăn vài vòng thoát ra bên ngoài. Ước chừng vài mét rồi hắn mới vùng đứng dậy, cơ thể cũng thực hiện luôn một tư thế phòng thủ sẵn sàng phản công. Thấy không bị kẻ địch đuổi theo, lúc này Tân mới thoáng thở ra một hơi.
Nhanh chóng quan sát tình hình, hắn thấy con Lu đã kịp thời quấn lấy con lợn. Để ý kĩ hơn một chút, thì ra, sau khi bắn gai xong, phần lớn gai nhọn trên người con lợn đã bay ra ngoài, điều này tạo cơ hội cho con Lu. Trước kia, nó không dám tấn công quá sát vì sợ đám gai nhọn mọc tua tủa quanh người con lợn. Mặc dù bây giờ vẫn còn nhưng chỉ toàn là những hàng gai nhỏ và thưa thớt. Ỷ vào da dày thịt béo, con Lu cũng không ngại ngùng mà trực tiếp lao vào vật lộn, quấn chặt lấy con lợn và cũng tạo khoảng trống cho Tân thoát được ra ngoài.
Thầm khen con Lu một câu “Hay lắm!”, Tân mới bắt đầu để ý đến mấy vết thương trên người mình. Bây giờ, hắn mới kịp nhận ra rằng ngoài hai tay bị gai nhọn trực tiếp xuyên thủng ra thì trên ngực, trên vai, sau lưng, trên đùi và cả trên mông của mình cũng đều bị thương. Những vết thương này do gai bắn sượt qua, cắt đứt quần áo và cứa cả vào da thịt thành những vết rách dài. Chúng không sâu, chỉ vừa đứt da và chạm một chút vào thịt thôi nhưng rất dài. Không nghiêm trọng nhưng khi chúng đồng loạt đổ máu thì nhìn hết sức là đáng sợ. Tạm không quan tâm đến những vết cắt này, Tân tập trung vào việc xử lí hai mũi gai nhọn vẫn còn cắm trên tay mình.
Hai cây gai nhọn, một xuyên qua cẳng tay phải, một xuyên qua lòng bàn tay trái và cả hai đều giắt luôn ở đó. May mắn là không chạm xương hoặc gân vì Tân cảm thấy những ngón tay của mình vẫn có thể cử động được bình thường. Những vết thương dạng này giống như là bị mũi tên bắn trúng vậy, nếu không thể trị liệu được ngay thì tốt nhất là đừng rút ra mà để nguyên mũi tên ở đó. Vì một khi rút mũi tên ra, không có thứ gì chèn vào miệng vết thương sẽ khiến cho chảy máu nghiêm trọng hơn, và nếu không được kịp thời trị liệu thì có thể mất máu đến chết.
Thường thức là vậy.
Thế nhưng hai cây gai nhọn này quá cản trở hoạt động của tay đi. Vậy nên, để có thể tiếp tục tham gia chiến đấu và nhanh chóng kết thúc cuộc săn này, Tân sẽ rút hai mũi gai này ra. Không có đám gai nhọn cản trở, con lợn sẽ bị hạ nhanh thôi, và hắn tự tin bản thân hoàn toàn có thể chịu được cho đến khi đạt được chiến thắng cuối cùng.
Nắm chặt vào một cây gai nhọn, Tân nghiến răng và…
Rút mạnh!
- Hự…!
Trong khi Tân tạm thời rút ra bên ngoài thì con Lợn Giáp Gai đã bị con Lu đè lên đánh. Không còn đám gai dài bảo vệ nữa, những hàng gai ngắn thưa thớt thì không đủ sức uy hiếp đến con Lu. Tấn công cũng không có tác dụng, tính linh hoạt thì thua quá nhiều, hình thể cũng tương đương. Thế nên, ngoài việc giáp dày nên không dễ bị thương ra thì con lợn hoàn toàn yếu thế. Nếu tình hình còn tiếp tục kéo dài, không sớm thì muộn con lợn cũng bị mài cho đến chết. Thế nên càng đánh con lợn càng có ý lùi. Cũng có một điểm có lợi cho nó, đó là có lẽ rất nhiều sợi tơ mà nó mắc phải không dính trực tiếp vào cơ thể mà dính vào những cây gai. Thế nên, sau khi bắn gai ra ngoài thì nó cũng thoát luôn khỏi cái bẫy tơ. Không còn bị trói buộc nữa, nó bắt đầu tìm đường chạy và:
- Gâu! Gừ…
- Ịt…!
Nhân cơ hội con Lu chồm lên vồ vào mông con lợn nhưng bi trượt đi do lớp giáp dày. Con lợn một cái hất mình khiến cho con Lu ngã dúi dụi vào một cái bụi cây gần đó, thế là nó lập tức quay đầu, nương theo con đường mòn trước đó mà chạy thẳng ra phía bên ngoài.
- Không được…
Vừa mới rút cây gai thứ hai ra khỏi cẳng tay, Tân liền nhìn thấy con lợn bắt đầu bỏ chạy. Hô lên một tiếng, hắn vội vã đuổi theo. Nếu để con lợn chạy thoát ra khỏi khu vực này thì sự việc sẽ vô cùng phiền toái. Với tốc độ của con lợn thì hắn đừng mong đuổi được. Con Lu có thể đuổi nhưng cũng không có cách nào mà hạ nó nhanh chóng cả. Mà để con Lu đuổi đi xa thì biến số rất lớn, hắn cũng không yên lòng. Thế nên, bằng mọi cách phải giết được con lợn ở ngay trong khoảng sân chơi này.
Ở đằng sau, con Lu đã bò dậy và nhanh chóng chạy vượt qua Tân, đuổi theo con lợn sát nút.
Chạy!
Khi gặp phải uy hiếp mà không thể chống lại được thì chạy là bản năng cơ bản nhất của mọi giống loài. Và con Lợn Giáp Gai này, dù đã tiến hóa lên vô cùng mạnh mẽ rồi nhưng cũng không hề ngoại lệ. Mặc dù chân lợn rất ngắn, nhưng khi mở hết tốc lực ra và chạy trên đường thẳng thì cũng không chậm một chút nào. Chỉ tốn vài ba giây, nó đã chạy đến mép của khu sân chơi và sắp sửa thoát ra ngoài đường lớn. Mặc dù con Lu đuổi theo đằng sau liên tục thu hẹp khoảng cách nhưng để nhanh chóng bắt kịp được cũng không phải là điều dễ dàng. Mà khi để cho con lợn chạy thoát đi quá xa thì cuộc săn cũng thất bại.
Tân vẫn kiên trì đuổi theo đằng sau, thế nhưng khi so với hai con thú vật thì tốc độ của hắn thực sự chẳng đáng chút nào. Trơ mắt nhìn con lợn càng chạy càng xa và đã sắp sửa thoát ra đường lớn, cuộc đi săn tuyên bố thất bại tới nơi thì đột nhiên, hắn sực nhớ ra cái gì đó…
Vội vã đánh mắt nhìn lên cao, và y như rằng, Tân nhìn thấy ba cô gái đang đứng trên mái hiên tầng hai của một ngôi nhà ngoài rìa khoảng sân chơi, khá gần với hướng chạy đi của con lợn. Một điểm hi vọng lập tức lóe lên trong đầu Tân, hắn nhìn thấy An Nhiên đã nhoài cả người ra khỏi cái lan can và trên tay là chiếc ná cao su đã bị kéo căng ra hết cỡ.
- Phựt…
Tiếng bật nhẹ bẫng của sợi dây cao su khi đàn hồi vang lên và một tích tắc ngay sau đó là chớp sáng lóe lên, tiếng nổ không quá lớn nhưng đanh giòn kèm theo một cụm lửa bùng lên trên đầu con lợn.
- Đoàng…
- Éc éc…!
“Bắn hay lắm!” thầm khen một câu, Tân vô cùng vui vẻ và tự thúc giục bản thân mình tăng nhanh tốc độ.
Ở đằng trước, con lợn sau khi trúng đòn cũng giật mình. Nó nghiêng hẳn người qua một bên, chạy lệch khỏi con đường mòn và đâm thẳng đầu vào mấy bụi cây gần đó. Mấy cái bụi cây xấu số lập tức bị cày cho tan nát. Thế nhưng có vẻ như, con lợn cũng chẳng chịu bao nhiêu thương tổn vì Tân thấy nó chỉ hơi giảm tốc độ đi một chút rồi lại tiếp tục chạy như điên, hoàn toàn không có dấu hiệu của việc bị thương chứ đừng nói đến khả năng bị bắn gục.
Tâm tình vừa mới được kéo lên lại lập tức bị chìm xuống, nhưng Tân biết bây giờ không phải là lúc để than vãn hay thở dài. Vẫn tiếp tục đuổi, mặc dù hi vọng càng lúc càng mong manh nhưng hắn sẽ không bao giờ bỏ cuộc.
Đuổi.
Con lợn chạy lệch khỏi đường mòn, nhưng những bụi cây thấp vào lùm cỏ không cản được nó, tốc độ không thấp một chút nào. Mặc dù hơi lệch hướng một chút nhưng cự li với con Lu vẫn còn một khoản tương đối nữa và với Tân thì càng ngày càng xa.
Đứng trên mái hiên tầng hai, An Nhiên nhíu mày, cái miệng nhỏ cũng cong lên, bĩu ra một chút khi thấy viên đạn nổ của mình không hề có một chút tác dụng gì với con lợn. Và với cái đà này thì chỉ một vài giây nữa thôi là nó sẽ chạy vượt qua chỗ này. Không vui! Cô bé cảm thấy có chút không hài lòng với con lợn quái và với cả siêu năng lực của bản thân mình. Thế là cô bé lại tạo ra một viên đạn nữa, lần này là màu xanh. Nhanh chóng nạp đạn, kéo căng rồi nhoài người ra khỏi cái lan can một cách vô cùng thuần thục và ngắm chuẩn.
Buông tay.
- Phựt…
Lại là một tiếng bật nhẹ bẫng của dây cao su và cũng gần như ngay lập tức, một cụm khói xanh bùng lên đầu con lợn quái.
- Éc!?
Con lợn vẫn kêu lên một tiếng bất ngờ, nhưng lần này không có tiếng nổ lớn, không có sóng nhiệt thiêu đốt và cũng không có cả sức ép không khí đập vào mặt như lần trước. Chỉ có một cụm khói xanh nhỏ nhỏ bao trùm lấy đầu con lợn và cũng bị thổi tan một cách rất nhanh bởi tốc độ cao của chính nó.
Không có sát thương?
Chỉ có điều, trong lúc giật mình, con lợn đã vô tình hít vào một hơi khói nhỏ. Và thế là…
- Éc… Réc…! Récccc!!!
Đôi mắt hí trắng dã của con lợn đột nhiên trợn lớn và long lên, đỏ sọng. Tiếng kêu kèm theo hơi thở hổn hển chất chứa một điều gì đó giống như là sự điên cuồng vô lí. Và tốc độ của con lợn lại không giảm xuống mà trái lại càng ngày càng nhanh, thế nhưng bất thường…
Trước đó con lợn cũng là cắm đầu chạy thẳng nhưng nó vẫn hơi điều chỉnh phương hướng tiến lên của mình. Nó sẽ tránh đi những thân cây to hay những vật cản lớn. Nhưng bây giờ thì không. Vừa kêu lớn vừa gia tăng tốc độ, lần này thì nó cắm đầu chạy thẳng thật và:
- Uỳnh…!!!
Mang theo tốc độ cực lớn, con lợn cắm đầu húc thẳng vào một gốc cây to. Gốc cây phải to bằng hai người ôm mới hết, nhưng thân cây hoa sữa gỗ mềm. Gốc cây lập tức bị húc lõm vào một mảng, vỏ cây và mạch gỗ vỡ ra tan nát, cả cái cây thì rung lên ầm ầm, ngả nghiêng, kẽo kẹt như có thể đổ xuống bất cứ lúc nào. Còn con lợn thì bị lực phản chấn bắn ngược ra ngoài cùng với nhựa cây, vụn gỗ và cả máu đỏ vung ra tung tóe.
Biến hóa bất ngờ làm cả Tân lẫn con Lu đều giật mình. Tân do nhìn thấy An Nhiên bắn đạn nên đã đoán được chút ít nhưng con Lu thì thực sự là bất ngờ. Nó sửng sốt đến mức quên cả việc đuổi theo con mồi mà đứng sững lại, trợn mắt, há mồm, đầu lưỡi rơi ra khỏi miệng. Phải mất đến vài giây sau đó, khi Tân đuổi tới nơi tiện chân đá cho nó một phát thì con Lu mới sực tỉnh và tiếp tục cắm đầu đuổi theo.
Con Lu ngu người cũng tạo ra một khoảng thời gian ngắn ngủi để con lợn kịp thời loạng choạng đứng lên. Nhưng lần này nó không bỏ chạy. Mặc kệ lớp vỏ giáp phần đầu đã hơi vỡ nát và có máu đỏ thấm ra, nó kêu lên một tiếng, giậm giậm móng chân xuống đất rồi lao thẳng về phía Tân và con Lu vừa đuổi đến.
Nhìn biểu hiện của con lợn, Tân lập tức nghĩ tới ngay, đây chính là trạng thái điên cuồng của Lợn Giáp Gai và còn bị kích thích bởi cả siêu năng lực đạn khói xanh của An Nhiên. Ở trong trạng thái này, con lợn sẽ không bỏ chạy nhưng tính nguy hiểm của nó cũng tăng lên vài lần. Thế là, vấn đề của cuộc săn này liền chuyển từ việc làm sao để cho con mồi không bỏ chạy thành việc làm sao để không bị thương thêm khi chiến đấu với con mồi.
Trong lúc Tân suy nghĩ thì con Lu đã chạy vượt qua hắn và đụng thẳng vào con lợn đang phát cuồng. Hai con vật to lớn lập tức quần lấy nhau. Con Lu ỷ vào tính linh hoạt vượt trội còn con lợn thì cậy có bộ giáp dày nên hoàn toàn không lo phòng thủ mà chỉ có điên cuồng tấn công. Tiếng gầm gừ và âm thanh va chạm truyền ra liên tiếp. Cả một góc sân chơi bị quần cho tan nát.
Không chậm trễ bao lâu, Tân cũng đã chạy đến chiến trường. Thế nhưng, nhìn hai con vật lăn lộn cắn xé nhau, hắn cũng không ngu mà trực tiếp lao vào vòng chiến. Linh hoạt di chuyển ở xung quanh, Tân vận lên [Nhất – Niệm] để tập trung tinh thần, [Dưỡng – Khí] để xoa dịu cơ bắp sau một quãng đường chạy nước rút dài và nạp thêm năng lượng để kịp thời bộc phát khi cơ hội đến. Dưới chân bước theo [Thất – Bộ] để tăng sự linh hoạt khi di chuyển trong một khoảng không gian hẹp và hai tay thì nắm nhẹ hai cây gai nhọn của con Lợn Giáp Gai vừa bắn vào người hắn khi nãy. Hai cây gai nhọn này thân to ngang thân bút máy, dài phải quá ba mươi phân, cầm nhẹ nhàng, vừa tay và lực xuyên thấu cực mạnh với phần đầu nhọn hoắt.
Linh hoạt di chuyển quanh trận chiến của hai con vật, cố gắng duy trì cự li thích hợp với đầu con quái lợn để đảm bảo có thể tiếp cận trong một lần bộc phát tốc độ duy nhất, Tân kiên nhẫn chờ đợi cơ hội của mình.
Và không phải chờ đợi bao lâu, trong một khoảnh khắc nào đó, hắn nhìn thấy một kẽ hở mở ra cho mình. Lập tức dậm chân, chuyển thế và…
Lao vào.
…MTTH…
Truyện được thực hiện bởi nhóm viết Hoa Bão
Ý tưởng và cốt truyện: Th.a Woa
Kịch bản: Sói lạc lối
Viết chính: Lan Thi
Biên tập viên: Mộc Chi