Đang chạy đều đều phía trước, bỗng con Lu thấy con mồi đột nhiên bị chững lại loạng choạng rồi ngã xuống đất. Ngay lập tức, nó chớp lấy cơ hội xồ tới nhanh như vũ bão. Ánh mắt khóa chặt vào cái cổ mỏng manh của con gà, con Lu há mồm táp xuống một cách cực kì hung tàn.
- KHỰC!!! – Âm thanh hai hàng răng nhọn va vào nhau vang lên ghê rợn, nhưng tiếc rằng đòn đánh của con Lu vẫn không thành công.
Có thể sống sót trong môi trường biến đổi đáng sợ, khắc nghiệt đến bây giờ, con gà trống ta này chắc chắn không phải là sinh vật bình thường như trước nữa. Đứng trước khoảnh khắc sinh tử, bản năng sinh tồn đã giúp nó lập tức bộc phát. Vỗ cánh tung người nhảy lên, nó kịp thời tránh thoát cú táp trí mạng của con Lu trong gang tấc.
Cách vài mét về đằng sau, Tân chứng kiến cảnh này ở trong mắt. Chớp lấy thời cơ con gà lơ lửng trên không trung, hắn hít sâu một hơi rồi nín thở quăng rìu tấn công.
- VÙ...VÙ... Xoẹt... Xoạt... – Lưỡi rìu xoay tròn, bay ngang tới chỗ con mồi nhanh như tia chớp. Trên đường đi, để thể hiện ra lực đạo cực mạnh của mình, nó dễ dàng xén bay vài cây cỏ dài cản đường mà tốc độ không giảm đi một chút nào.
- Phực... Phực... – Trúng đích, lưỡi rìu xoay tròn kéo theo sợi tơ lập tức bay vòng qua đôi chân con gà rồi quấn quanh đó vài vòng.
- Bịch! – Bị trói chặt đôi chân, con gà không kịp làm ra thêm bất kỳ phản ứng nào nữa mà vỗ cánh mấy nhát rồi bất lực rơi xuống đất.
- GÂU... GỪUU... NGOẰM... – Chỉ đợi có thế thôi, con Lu nhanh chóng quay lại. Nó chồm lên thân thể con gà rồi đưa mõm táp vào cái cổ của con mồi mà đay nghiến.
- Crắcccc... – Âm thanh xương gãy vang lên rợn người, ngay lập tức, con gà trống bị con Lu vặn gãy cổ, kéo theo sau là máu phụt ra thành tia từ miệng vết thương.
- Phạch... Phạch... Phạch... Khục... Khục... – Đến lúc này, con gà trống không thể làm gì được nữa rồi, nó chỉ có thể bất lực vỗ cánh giãy giụa, làm ra những đợt trống trả cuối cùng.
Và hiển nhiên, sự giãy giụa của con gà là vô ích. Nó dù đã tiến hóa trở nên to lớn, mạnh mẽ hơn, nhưng con Lu cũng biến đổi không thua kém gì nên số phận của nó bây giờ là cầm chắc cái chết.
- Phạch... Phạch... - Mấy chục giây sau, tiếng đập cánh yếu dần, cơ thể con gà co giật thêm mấy cái rồi nằm im bất động.
- Ngoằm... Gừ... – Trong khi đó, con Lu càng lúc càng điên cuồng cắn xé cái cổ mỏng manh của con gà.
- Hộc... Hộc... Hộc...
Vừa chạy vừa thở dốc, mấy giây sau tới nơi, đập vào mắt Tân là cảnh con Lu đã ngoặm cổ con mồi tới chết. Tảng đá đè nặng trước ngực được buông xuống, hắn hết sức hưng phấn và vui mừng vì cuối cùng cũng thành công. Tinh thần vừa được buông lỏng, ngay lập tức, hắn cảm thấy chân tay mệt mỏi rã rời phải ngồi bệt xuống đất. Cổ họng khô khốc, khát cháy, chút nước uống vào lúc nãy đã theo mồ hồi đi hết làm hắn khá khó chịu.
Đưa tay áo lên lau mồ hôi trán, hắn liếc sang thấy con Lu vẫn đay nghiến cổ con mồi dù nó đã chết. Bất giác, hắn cảm thấy bất nhẫn và có chút đáng thương cho con gà trống. Dù con gà này rất đáng ghét, khiến hắn, con Lu và hai mẹ con An Nhiên vất vả cực kì mới bắt được, nhưng nó làm thế là để sống sót. Nghĩ tới mấy ngày nay, hắn thấy mình có phần nào cũng giống vậy nên rất khâm phục sự ngoan cường của con gà này. Để thể hiện sự tôn trọng nhất định với con gà trống, hắn cất tiếng ngăn cản con Lu:
- Lu! Thôi... Hộc... Hộc...
- Ngoằm... Ngoằm... – Có lẽ do quá say máu nên hắn mặc dù đã cất tiếng, nhưng con Lu vẫn không nghe thấy mà hung hăng cắn cổ con mồi.
- LUUUU!!! – Nhíu mày, hắn hô to một tiếng dài.
Lần này tiếng nói của hắn đã có tác dụng, con Lu bị tiếng hét to làm cho giật mình. Sững người một tí, nó tiếc nuối nhả con gà ra khỏi mồm rồi ngẩng đầu lên tròn mắt nhìn hắn vẫy đuôi.
Tiến tới gần con Lu, hắn đưa tay khẽ xoa đầu nó mấy cái rồi cất tiếng nói tiếp:
- Mày làm tốt lắm... Tí về tao cho ăn cái đầu nhé...
Nghe chủ nhân nói sẽ được ăn, con Lu mừng hơn lè lưỡi liếm tay hắn rồi vẫy đuôi tíu tít. Sau một hồi truy đuổi điên cuồng, uống máu con gà xong, nó tỏ ra không một chút mệt nhọc và vẫn còn rất sung sức. Đến hôm nay, con Lu đã tiến hóa khác hẳn hình dáng ban đầu rồi. Cơ thể nó to lớn đồ sộ với các bó cơ săn chắc đầy tính bộc phá, lớp lông mới ngắn đi, nhưng bóng mịn đầy sức sống, bộ móng vuốt thì chuyển sang sắc nhọn đáng sợ. Ghê gớm nhất, vẫn là bộ hàm dữ tợn với những cái răng nanh to lớn càng khiến nó nhìn giống như một con thú hoang săn mồi chứ không phải là chó nhà như trước.
Động viên con Lu xong, hắn quay đầu lại nhìn xác con gà trống. Nhíu mày, hắn hít sâu một hơi rồi khẽ nói:
- Mày rất dũng cảm... Hôm nay tao hóa kiếp cho mày, mong kiếp sau mày có thể được làm người... – Giọng nói trầm thấp với tinh thần tôn trọng, hắn hi vọng những câu dân gian mà mình vẫn nói mỗi khi thịt gà sẽ an ủi được linh hồn của nó.
- Hộc... Hộc... Hộc...
Đang chìm đắm trong cảm xúc hỗn loạn, bỗng bên cạnh Tân vang lên tiếng thở dốc khiến hắn hồi thần trở lại. Ngoái đầu nhìn sang, hắn thấy Huyền Linh bế theo An Nhiên ngồi bệt xuống đất gần sát bên hắn. Em ấy có vẻ cực kì mệt mỏi sau khi vừa chạy hết sức. Khuôn mặt đỏ rực thấm đẫm mồ hôi, cái miệng nhỏ nhắn thì há ra liên tục thở dốc, em ấy quay sang nhìn hắn muốn nói cái gì đó, nhưng mệt quá không nói được lên lời. Chỉ có An Nhiên là sung sức nhất, cũng đúng thôi, cô bé được mẹ bế suốt quãng đường thì làm sao mà mệt được chứ.
Vừa mới đặt chân xuống mặt đất xong, cô bé hào hứng vội chạy vòng quanh con gà trống nhìn một vòng, miệng thỉnh thoảng lại thốt lên kinh ngạc. Mấy giây sau, như là nhớ ra cái gì đó, cô bé chạy ùa vào lòng hắn nghển cổ giương cằm lên kiêu ngạo nói:
- Con bắn giỏi không nè?
- Con giỏi lắm... Cực kì xuất sắc luôn... Tương lai, con chắc chắn sẽ là siêu xạ thủ... – Thấy hành động của cô bé quá đáng yêu, hắn không nhịn được đưa tay bẹo má rồi hết lời khen ngợi.
Có thể nói, để thành công hạ gục được con mồi ngoan cường đó, phát bắn trí mạng của An Nhiên là điểm mấu chốt. Mặc dù việc kết liễu con gà là hắn và con Lu phối hợp cùng nhau, nhưng nếu không có nhát bắn của cô bé thì cả hai không thể làm được điều đấy. Để bắn được vào đầu con gà lúc đang di chuyển là cực kì khó, hắn đã làm mọi cách mà không thể, mà cô bé chỉ cần một viên đạn một lần bắn là xong. Việc này cho thấy cô bé không phải là bắn giỏi, mà là có khả năng thiên bẩm về bắn súng, những người bình thường như hắn dù có rèn luyện nhiều bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng không sánh được.
An Nhiên bắn giỏi như vậy thì hắn giữ khẩu súng cao su cũng chẳng để làm gì, nên để động viên cô bé, hắn lên tiếng nói tiếp luôn:
- Chú tặng cho con khẩu súng cao su này nhé... Con thích không...
- Thật hả!? – Thốt lên kinh ngạc, An Nhiên ôm khẩu súng cao su vào trước ngực rồi cười tít mắt đáp.
- Thích lắm... Thích cực luôn... Giờ con có thể giúp mẹ và chú được rồi...
- ...
Đưa tay, khẽ vuốt tóc trên đầu An Nhiên, câu nói ngây thơ của cô bé đã làm hắn khá xúc động. Thật không ngờ, trong tâm hồn bé bỏng của cô bé luôn khao khát được giúp đỡ người lớn như vậy. Có lẽ, hoàn cảnh đã khiến cho cô bé trưởng thành sớm, đối với hiện thực bây giờ thì đây là điều rất tốt.
Sau một hồi nghỉ ngơi, sực khỏe của Huyền Linh đã hồi phục được khá nhiều. Cô không còn cảm thấy chân tay mệt mỏi rã rời như trước, nhưng cổ họng khô khốc thì lại ngày càng khát. Khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, cô quay sang nhìn hắn cất tiếng hỏi:
- Còn nước không anh?
Nghe câu hỏi của Huyền Linh, hắn lập tức tháo ba lô ra kéo khóa rồi lục lọi bên trong khắp một lượt. Mấy giây sau, hắn ngẩng đầu lên nhìn cô với ánh mắt thất vọng đáp:
- Hết rồi em ạ... – Thấy sắc mặt của Huyền Linh có vẻ không tốt, hắn lên tiếng an ủi luôn.
- Em cố chịu một tí, lát nữa anh tìm nước cho...
Nói dứt lời xong, hắn đeo ba lô lên trước ngực, đứng dậy rồi nhanh chóng tiến tới chỗ con gà. Quan sát một tí xong, hắn cắt sợi tơ thu hồi cái rìu quấn quanh hai chân nó. Lấy một cái áo quấn quanh cổ con gà, nơi miệng vết thương bị con Lu cắn, hắn dùng sợi tơ buộc kín lại để máu không chảy ra nữa. Hít sâu một hơi, hắn vận lực xách chân con gà vác lên lưng. Sắp xếp làm sao cho thoải mái nhất, hắn liếc sang nhìn Huyền Linh rồi cất tiếng nói:
- Em dùng sợi tơ này buộc chặt con gà giúp anh với!
- ------OoO-------
Viết chính: Thăng Thiên Họa
Hỗ trợ kịch bản: Lan Thi
Phụ tá: Sói Lạc Lối
Cộng tác viên biên tập: Mộc Chi