- PHẶC!!! – Âm thanh va chạm vang lên to lớn chát chúa trong màn đêm yên tĩnh. Lưỡi rìu bay đi rất nhanh, nhưng không trúng mục tiêu, mà trúng vào cánh cửa gỗ to dày vừa được đóng lại bởi quái vật kia.
Còn hắn, theo quán tính, vừa tiếp xúc với mặt đất liền lập tức ngã xuống rồi lăn vài vòng cùng với con Lu trên lưng. Vội ngẩng đầu lên nhìn vào cánh cửa đóng chặt, hắn phát lực kéo cái rìu bay trở về trong tay. Lòng chùng xuống, hắn vô cùng lo lắng cho an nguy của hai mẹ con An Nhiên. Cái cánh tay xương xuất hiện bất ngờ tấn công hắn, chắc chắn là của một loại quái vật mới nào đó. Hắn chỉ không biết nó vào trong nhà bằng cách nào, và hơi lạ là nó biết cầm dao tấn công, nhưng với thế giới đã biến đổi thì cái gì cũng có thể xảy ra. Quái vật đột nhập thành công, hắn không dám tưởng tượng đến hậu quả mà nó sẽ gây ra với hai mẹ con An Nhiên.
Liệu họ có còn sống không hay đã bị quái vật kia làm thịt rồi?
Nỗi lo lắng dâng lên cuồn cuộn, hắn hoang mang tự hỏi trong lòng mà không biết phải làm sao. Ở phía sau, con Lu bị tác động đã thức dậy rồi khẽ kêu lên ư ử. Vội ra hiệu cho đồng bạn của mình yên tĩnh lại, hắn quay đầu hướng ánh mắt nhìn chăm chú vào cánh cửa đóng kín rồi suy nghĩ tiếp theo nên làm gì.
Khoảng vài giây trôi qua, sau một hồi đấu tranh tâm lý, hắn quyết định sẽ bỏ đi, rời khỏi nơi đây về phòng trọ. Dù rất khó chịu với lựa chọn này, nhưng nó là đúng đắn nhất với tình thế bây giờ. Hai mẹ con An Nhiên khả năng rất lớn là lành ít dữ nhiều rồi, hắn có cố gắng phá cửa đâm đầu vào trong nhà đi nữa cũng chẳng giải quyết được chuyện gì. Hắn không tin con quái vật lạ mặt kia sẽ để yên giam giữ hai mẹ con An Nhiên rồi chờ hắn đến giải cứu, bởi đây là hiện thực chứ không phải trong phim. Nhất là, trên lưng hắn bây giờ đang cõng theo con Lu, đồng bạn của mình đang bị thương nên càng không thể liều lĩnh được. Hắn đã cố gắng hết sức, bất chấp nguy hiểm quay lại để giữ lời hứa của mình, nhưng có vẻ là đã quá muộn.
Nhíu mày, hắn thở dài một hơi rồi khom người mang con Lu chậm rãi lui lại đằng sau, trong khi ánh mắt vẫn khóa chặt lấy cánh cửa chính đóng kín, im lìm. Mấy giây sau, chạm vào cánh cổng, hắn quay lại mở khóa một cách cẩn thận, nhẹ nhàng nhất có thể để không phát ra động tĩnh. Nhưng khi hắn vừa tra chìa vào ổ khóa xong thì ở bên trong căn nhà bỗng vang lên tiếng nói, và trong màn đêm yên tĩnh thì nó thật to và rõ ràng:
- Mẹ ơi! Chú Tân trở lại... Ư... – Giọng nói lanh lảnh của một cô bé chưa nói hết câu thì bị chặn lại rồi im bặt.
Tiếng của An Nhiên.
Hắn chắc chắn mình vừa nghe thấy tiếng của cô bé cất lên trong căn nhà. Cô bé vẫn sống, hắn hết sức vui mừng khi biết được điều này. Nhưng bên trong căn nhà có quái vật, vậy cô bé vẫn còn đang trong mối nguy hiểm. Nhớ lại nội dung cô bé vừa nói thì mẹ của cô bé khả năng rất lớn cũng vẫn còn sống và đang ở ngay bên cạnh. Tại sao con quái vật kia buông tha chưa làm gì họ, hắn phân vân tự hỏi và muốn tìm ra đáp án ngay tức thì.
Rút chìa khóa ra cất vào trong túi, Tân khom người chậm rãi áp sát cánh cửa gỗ to lớn của căn nhà biệt thự. Cẩn thận để không cho động tĩnh phát ra dù là nhỏ nhất, hắn nhón chân chỉ đi bằng mũi. Mấy giây sau, tới nơi, hắn hít sâu một hơi, xiết chặt cái rìu trong tay rồi nghển cổ nhòm qua ô kính trên cửa. Nhưng rất nhanh, hắn phải thất vọng vì không nhìn được gì cả, bởi phía sau cửa đã bị tấm rèm che kín.
Chẳng lẽ phải bất chấp tất cả phá cửa rồi xông vào?
Hắn tự hỏi trong đầu rồi nhanh chóng bác bỏ ý định này vì điều đó quá không hợp lý. Nhưng không thể cứ đứng yên bên ngoài mãi được, hắn phải làm một cái gì đó. Biết được việc hai mẹ con An Nhiên vẫn sống, hắn phải tìm cách giải cứu họ ngay.
Phải làm gì bây giờ?
Hắn cau mày suy nghĩ, đại não điên cuồng vận động tìm phương án. Bỗng hắn sực nhớ ra điều gì đó mẩu chốt nên ánh mắt sáng lên rồi quay đầu nhìn vào cánh cửa một lần nữa. Cảm thấy khả năng này rất lớn có thể xảy ra, hắn cắn răng quyết định thực hiện.
Hít sâu một hơi, hắn lùi lại đằng sau, cách cửa chính căn nhà khoảng vài mét. Nhìn ngó trước sau một tí, khi chắc rằng ở vị trí này có thể làm ra phản ứng khi có bất ngờ xảy ra, hắn nuốt một ngụm nước bọt rồi há mồm cất tiếng gọi:
- An Nhiên... An Nhiên... Chú Tân đây...
Gọi ba tiếng to dõng dạc xong, hắn lập tức xiết chặt cái rìu trong tay vào tư thế sẵn sàng đối phó với việc bị tấn công bất ngờ.
Không phải đợi lâu, chỉ ba giây sau khi Tân cất tiếng gọi thì ở bên trong căn nhà có tiếng trả lời.
- Ư ư... Cháu đây! Chú đợi tí để cháu mở cửa cho chú... – Nghe thấy tiếng hắn gọi, ở bên trong nhà cô bé giống như vùng vẫy thoát khỏi tay mẹ rồi cất tiếng đáp lời với giọng mừng rỡ.
- Mẹ làm gì đấy? Bỏ con ra để con mở cửa cho chú... Ư ư... – Có vẻ như mẹ An Nhiên vẫn chưa thực sự tin tưởng người bên ngoài nên ngăn cản cô bé hành động.
Ở bên ngoài, Tân nghe thấy tiếng cô bé đáp lời ngay thì tảng đá lớn đè nặng trong lòng cũng được buông xuống. Xem ra phán đoán của hắn có khả năng rất lớn là đúng. Người mà hắn nghĩ là con quái vật chính là mẹ của cô bé, chắc chắn cô ta sau khi hôn mê đã biến đổi cái gì đó nên cánh tay mới thành như vậy. Hắn lặng lẽ mở cửa, xông vào trong nhà họ trong đêm, cô ta phản ứng như vậy cũng là bình thường. Cũng may, hắn đã làm điều chính xác nhất để hiểu lầm không trở nên sâu sắc. Ở bên trong, An Nhiên đã nhận ra hắn thì chắc chắn cô bé sẽ giải thích cho mẹ mở cửa. Bây giờ, hắn chỉ việc đợi thôi. Nhưng một lát sau, hắn đợi mãi mà bên trong không có động tĩnh gì thêm. Cô bé lại bị mẹ ngăn cản rồi thì phải, chẳng lẽ hắn phải cất tiếng một lần nữa sao. Trong đêm tối yên tĩnh đầy rẫy quái vật rình rập thế này thì việc gây nên động tĩnh liên tục không phải là việc làm sáng suốt.
Hắn đang lưỡng lự xem có nên mở mồm tiếp không thì vài giây sau, ở bên trong nhà sau một hồi yên tĩnh lại có tiếng hỏi tiếp:
- Ở bên ngoài là người... Là người cứu hai mẹ con tôi lúc sáng đúng không?
Câu hỏi ngập ngừng của một người khác không phải An Nhiên bất ngờ vang lên. Nghe chất giọng thanh thanh, ấm áp như tiếng nói nhân viên tổng đài, hắn đoán rằng người vừa nói khả năng là mẹ của An Nhiên rồi. Đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy tiếng cô ta kể từ lúc cứu được nên không ngờ chất giọng của cô ấy tốt thế. Nhưng bây giờ không phải là lúc để ý việc này, hắn lên tiếng đáp lời ngay:
- Đúng vậy! – Để kết thúc nhanh vấn đề, ngay sau đó hắn tiếp tục lên tiếng thúc giục:
- Chị mở cửa giúp tôi nhanh... Nói chuyện to tiếng thế này nguy hiểm lắm...
- ...
Không thấy có tiếng trả lời, hắn đang nghĩ xem có nên giục nữa không thì cánh cửa to dày của tòa biệt thự lách cách mở ra. Xuất hiện trước mặt hắn là một cô gái trẻ một tay cầm cây nến, một tay thì nắm chặt con dao làm bếp. Nhíu mày nhìn vào con dao kia, hắn chắc rằng đây là thứ vừa tấn công mình, nhưng cánh tay cầm nó không phải là xương như lúc trước. Cái này, tí nữa hắn chắc chắn phải hỏi mẹ An Nhiên xem chuyện gì xảy ra mới được.
- Oa! Chú Tân.... – Đang thẫn thờ nhìn chằm chằm vào cánh tay cầm dao của mẹ An Nhiên, bỗng cô bé thốt lên làm hắn giật mình tỉnh lại.
Liếc mắt sang bên cạnh, hắn thấy ở phía sau mẹ, An Nhiên đang ló đầu ra bên ngoài nhìn hắn với vẻ hết sức mừng rỡ. Thấy vậy, hắn hiểu bây giờ không phải là lúc ngẩn người trước cửa thế này, mà nhanh chóng mang theo con Lu bước vào trong.
- Lạch... Cạch... - Đợi hắn và con Lu đi vào trong xong, mẹ của An Nhiên liền nhanh chóng đóng cửa chốt lại rồi kéo rèm phủ kín mấy ô kính tránh cho ánh sáng lọt được ra ngoài.
Vừa bước vào trong nhà, cô bé An Nhiên liền lao đến ôm chầm lấy hắn. Nhìn thấy tình trạng không tốt con Lu trên lưng, cô bé lo lắng vừa muốn cất tiếng hỏi thì hắn ra hiệu im lặng. Sau đó, hắn dùng rìu cắt sợi tơ rồi đặt con Lu xuống ghế sofa. Tháo ba lô đặt xuống nền nhà, hắn mở ra lấy chai nước rồi ngửa cổ tu ừng ực một hơi hết sạch. Ngẩng đầu lên, thấy cô bé nhìn hắn uống nước với vẻ thèm muốn, hắn liền móc một chai nữa đưa cho cô bé rồi ngoái sang nhìn mẹ An Nhiên đã quay trở lại ngồi ở ghế sofa đối diện.
- ------OoO-------
Viết chính: Thăng Thiên Họa
Hỗ trợ kịch bản: Lan Thi
Phụ tá: Sói Lạc Lối
Cộng tác viên biên tập: Mộc Chi