Chương 43: Giải cứu thành công gần trong gang tấc
Ngay trong khoảnh khắc một phần một nghìn của giây, khi con quái vật “Nấm đầu người” sắp chồm lên cơ thể bà mẹ trẻ thì lưỡi rìu của Tân chuẩn xác bay tới đập vào đầu nó.
“Phập!!!”
Ngay lập tức, lưỡi rìu sắc bén đâm xuyên ngập gần hết vào trán con quái vật. Lực đạo cực mạnh khiến đầu con quái nảy về đằng sau hơi chững lại một chút. Nhưng theo quán tính, nó vẫn thành công vồ lấy bà mẹ. Vết thương thế này chưa là gì, rống lên một tiếng giận dữ, con quái há to cái miệng bị xé rách rộng đến mang tai của mình táp xuống.
“GRAOOO!!!”
Chứng kiến việc này, hai mắt Tân trợn lớn như muốn nứt. Còn vài mét nữa thôi là con Lu chạy tới nơi rồi, hắn không thể trơ mắt nhìn thảm kịch xảy ra được.
Nhìn chiếc xe ô tô con trước mặt, hắn lập tức tung người bật nhảy lên rồi đạp hai chân vào mui xe. Trùng gối, hắn hạ thấp trọng tâm, đồng thời cơ thể hơi nghiêng về phía sau, thành công hãm lại khẩn cấp. Sau đó, hắn vội đưa tay trái nắm chặt lấy cổ tay phải rồi vận sức. Gồng mình, hắn dậm chân bật ngược về đằng sau, đồng thời hai tay giật mạnh một nhát, rồi thu sợi tơ trong lòng bàn tay phải về.
“Phực!”
Ở đằng xa, con quái vật “Nấm đầu người” vừa mới cúi đầu xuống chưa kịp cắn miếng nào thì bất ngờ bị một lực kéo cực mạnh tác động. Ngay lập tức, nó bị kéo vuột khỏi cơ thể bà mẹ, bay về đằng trước một đoạn rồi rớt xuống lòng đường.
“Uỳnh....”
“GRUUU!!!” – Rú lên đau đớn, con quái vật vẫn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì nó lại thấy cơ thể mình bị lôi về đằng trước.
“XOẠT... XOẠT... XOẸT...”
“Graooo... Gruuu...” – Vô cùng hoảng sợ, con quái ra sức vùng vẫy kêu gào, nhưng không có một chút tác dụng. Nó vẫn bị kéo rê đi trên mặt đường với một tốc độ ngày một nhanh.
Vài giây sau, khi khoảng cách thu ngắn chỉ còn hai mét, Tân cắn răng, gồng mình giật mạnh một lần nữa.
“Pặc!”
Lưỡi rìu ghim vào đầu con quái rất chặt nên nó lập tức bị hắn kéo bay lên không trung. Đợi cho con quái bay đến khoảng cách thích hợp, hắn liền vung chân phải đạp thẳng vào khuôn mặt tởm lợm của nó.
“BỐP... Crắc...” – Âm thanh xương gãy vang lên, cú đá với lực rất mạnh lại ngược chiều chuyển động nên đầu con quái bị bật ngửa ra sau giống như gãy cổ.
“Phụt!” – Lúc này, cái rìu cũng không còn ghim trên trán con quái vật được nữa mà tuột ra khỏi đầu nó bay về lòng bàn tay phải của Tân.
Không để con quái vật kịp trở mình phản ứng, vũ khí đã về tay hắn liền chủ động tấn công.
Lao tới, hắn áp sát con quái vật, khi nó vẫn còn đang trở mình chuẩn bị dựng người đứng lên. Khóa chặt mục tiêu là cái cổ, hắn nắm chặt cán rìu bằng hai tay rồi chém một nhát cực mạnh vào đó.
“VÚT!”
“PHẶC!” - Nhát chém với tất cả sức lực nhanh như chớp cắt đứt cổ con quái vật, khiến cái đầu mọc chi chít nấm của nó văng ra xa rồi rơi xuống lòng đường.
“Bịch!”
“GÂU... GỪ....” - Khi hắn vừa mới kết liễu con quái vật xong thì ở phía trước cũng vang lên tiếng sủa của con Lu.
Vội ngẩng đầu lên nhìn, hắn vui mừng thấy con Lu đã kịp thời đến nơi cứu viện. Lúc này, nó đang đè lên một con quái vật “Nấm đầu người” rồi ra sức đay nghiến muốn vặn đứt cổ con quái.
Ở gần đó, sau khi con quái vật đầu tiên tấn công bị hắn lôi đi thì hai mẹ con kia cũng kịp phản ứng. Cố gắng dựng người đứng lên, bà mẹ vội bế đứa con loạng choạng chạy gần tới chỗ của hắn. Ngay sát phía sau họ là ba con quái vật còn lại vẫn đang điên cuồng đuổi theo.
Thấy vậy, Tân không chút chậm trễ, lập tức xông lên tiếp ứng. Hắn ngắm chuẩn một con quái vật “Nấm đầu người” theo sát hai mẹ con gần nhất rồi quăng rìu tấn công. Vì đối tượng đang di chuyển, để tránh cho mình ném hụt, hắn chọn mục tiêu là phần ngực con quái.
“Vù... Vù... Phập...” – Với khoảng cách chỉ còn vài mét, không có bất cứ sai sót nào, hắn thành công ném rìu trúng đích.
Ngay sau đó, hắn nhanh chóng thu sợi tơ lại, đồng thời giật mạnh tay phải.
“Uỳnh...!” - Con quái vật dính đòn bất ngờ bị lực tác động nhỡ đà ngã xuống lòng đường.
“GÂU... GỪ...” - Ở phía sau, con Lu sau khi kết liễu xong con quái vật đầu tiên liền lập tức chồm tới, đè lên cắn cổ con quái xấu số bị kéo ngã này.
Còn hai con quái khác không bị ngăn cản thì vẫn điên cuồng đuổi theo. Khoảng cách ngày một rút ngắn, bỗng một con trong số đó đột ngột tung người chồm tới tấn công. Trong ánh mắt mờ đục của nó, hình ảnh con mồi đã hiện ra ngày một rõ ràng. Chỉ cần vồ được thôi, cắn một nhát là nó có thể hưởng thụ dòng máu nóng ngọt ngào rồi. Nó thích nhất là con mồi nhỏ bé đang được con mồi lớn hơn bao bọc kia, thịt vừa non vừa mềm còn có thể ăn cả xương. Mở rộng cái miệng hôi thối, bị xé toạc đến tận mang tai của mình ra. Nó chìa hàm răng nhọn hoắt, chuẩn bị táp vào cái cổ mềm yếu của con mồi.
Được bế trước ngực, bé gái ôm cổ mẹ đang ngoái đầu về đằng sau thì chứng kiến hình ảnh kinh dị khủng khiếp này. Quá sợ hãi, bé không chịu được, phải nhắm mắt lại rồi buột miệng hét lên:
“Á Á Á!!!”
“PHẶC!” – Tiếng lưỡi rìu đâm sâu vào xương thịt vang lên rợn người. May mắn, ngay trong tích tắc ngàn cân treo sợi tóc đó Tân đã kịp thời tới nơi. Xiết chặt cán rìu trong tay đến mức gân xanh nổi lên, hắn vung tay bổ chéo thẳng vào cái đầu chìa ra lộ liễu của con quái vật.
“Rầm...!” - Nhát chém với lực rất mạnh khiến con quái lập tức bị khựng lại rồi rơi thẳng xuống lòng đường.
“GRAOOO!!!” – Cũng trong lúc đó, con quái cuối cùng bỗng cuồng rú lên một tiếng rồi nhảy bổ vào tấn công hắn.
Với tinh thần tập trung cao độ, hắn lập tức phản ứng. Theo đà lao tới, hắn dùng chân phải làm trụ, dậm mạnh xuống đường rồi đưa chân trái lên tung cú đá thẳng vào ngực con quái vật.
“RẦM... Rắc...” – Âm thanh va chạm vang lên trầm thấp, còn kèm theo cả tiếng xương ngực đứt gãy bên trong.
Sau va chạm, con quái vật lập tức bị đá văng về đằng sau, còn Tân thì khựng lại rồi bước lùi mấy bước. Vừa mới đứng vững xong, hắn vội quăng rìu tấn công ngay. Mục tiêu là con quái bị bổ vào đầu lúc nãy, nó giờ đây đã chuyển mình đứng dậy và chuẩn bị đuổi theo hai mẹ con kia tiếp.
“Vù... Vù... Phập...” – Lưỡi rìu xoay tròn rồi chuẩn xác bổ thẳng vào đầu con quái vật một lần nữa.
“Phực...” – Giống như lúc trước, khi lưỡi rìu xuyên sâu và ghim vào hộp sọ xong hắn liền thu sợi tơ và giật lại.
“Rầm!” – Con quái vật không cam lòng lại phải ngã xuống lòng đường.
“GRUUU!!!” – Rống lên một tiếng giận dữ, nó tạm thời bỏ qua hai con mồi ngon ăn kia mà quay lại tấn công kẻ ngăn chặn đáng ghét này.
Đồng thời phía trước Tân, con quái bị hắn đạp ngã cũng đã vùng dậy lao tới cùng lúc. Nhưng nó vừa mới tung người lên thì từ đằng sau bỗng vang lên tiếng sủa:
“GÂU! GÂU!”
Sau một khoảng thời gian, cuối cùng con Lu cũng xử lý xong con quái vật thứ hai. Vừa ngoái đầu quay lại, nó vô cùng giận dữ khi nhìn thấy chủ nhân của mình bị bao vây. Sủa lên một tiếng thị uy, nó nhe răng gầm gừ xông tới tiếp ứng.
“GRỪ...” – Chồm tới, con Lu nhanh chóng vồ lấy con quái trước mặt Tân rồi cắn cổ giằng xé.
Còn lại một con quái duy nhất thì làm sao gây nguy hiểm cho hắn được. Rất nhanh, sau vài nhát chém nó bị hắn vung rìu chặt đứt đầu rơi xuống đất. Tạm thời kết liễu con quái vật xong, hắn vội ngẩng đầu lên nhìn con Lu xem thế nào.
Không có bất ngờ nào xảy ra, con Lu sau khi biến đổi đã nhanh chóng cắn đứt cổ, vặt đầu con quái vật cuối cùng.
“Hộc... Hộc... Hộc...” - Thở ra hồng hộc, lúc này hắn mới thả lòng tinh thần, hướng ánh mắt tới chỗ hai người mà mình vừa cứu được.
Sau khi đám quái vật bị Tân và con Lu tiêu diệt toàn bộ, hai mẹ con không chạy trốn tiếp nữa mà dắt nhau loạng choạng lại gần chỗ hắn. Cô bé được mẹ bảo vệ nên không bị thương tích gì nhiều, còn bà mẹ thì tình trạng không được tốt lắm. Hai đầu gối bị thương khá nặng, lớp da bên ngoài bị va đập xây xát gần như bào mòn đến xương, máu vẫn đang rỉ ra, miệng vết thương không những lớn mà còn bết bẩn đất cát rất nguy hiểm. May mắn là bà mẹ vẫn còn khập khiễng đi được.
Đưa tay áo lên lau mồ hôi trán, hắn cất tiếng gọi con Lu rồi chủ động bước tới chỗ hai mẹ con:
“Lu... Lại đây....”
“Gâu!” – Nghe tiếng gọi của chủ nhân, con Lu sủa nhẹ lên một tiếng như là đáp lời rồi nhanh chóng chạy tới đi song song với hắn.
Khi cả hai tới chỗ hai mẹ con, Tân chưa kịp mở miệng thì cô bé đang dìu mẹ liền vội trốn ra sau lưng rồi nhìn chằm chằm vào con Lu.
“Đừng sợ! Nó ngoan lắm, không cắn đâu!” – Khó khăn gượng cười thân thiện, hắn cất tiếng nhẹ nhàng trấn an cô bé. Sau khi biến đổi, con Lu có vẻ bề ngoài khá dữ tợn, cô bé sợ hãi nó cũng là điều bình thường.
Ở bên cạnh, bà mẹ trẻ cũng tỏ ra khá rụt rè với con Lu. Tình trạng của cô ta có lẽ đang rất không tốt, nhưng vẫn ngẩng đầu lên nhìn hắn rồi cố gắng cất giọng cảm ơn:
“Cám... Cám... Ơn...” – Giọng nói khàn khàn run lên, còn chưa nói hết câu thì đột nhiên cô ta nghiêng người ngã xuống.
Nhìn thấy thế, hắn vội dang tay đỡ lấy bà mẹ trẻ vào trong ngực. Ở sát bên cạnh, cô bé nhìn thấy mẹ mình bất ngờ ngã xuống liền hoảng sợ tột độ bật khóc lên.
“Hu Hu... Mẹ... Mẹ ơi... Hức Hức...” – Vừa khóc, cô bé còn thều thào gọi mẹ, hai tay thì liên tục lắc lắc người bà, mong mẹ tỉnh lại.
Cau mày, hắn một tay đỡ bà mẹ, tay còn lại thì đưa lên mũi kiểm tra. Vẫn còn thở, hắn nhìn qua trên người cũng không có thương tích trí mạng, chắc là cô ta kiệt sức nên ngất xỉu thôi. Hắn bấm thử vào huyệt nhân trung dưới mũi thử nhưng không được, cô ấy vẫn ngất không tỉnh lại. Lúc trước, hắn đã trải qua việc này mấy lần rồi, trong khoảng thời gian mất ý thức thì không có cách nào làm tỉnh lại được, nhưng chắc chắn sẽ không đến nỗi tệ. Thở phào một hơi, hắn cất tiếng dỗ dành cô bé vì tiếng khóc vang lên ở chỗ này sẽ rất nguy hiểm.
“Đừng khóc nữa con! Mẹ cháu không sao đâu, chỉ mệt quá nên ngủ thôi... Cháu mà khóc to tiếng bọn quái vật lại kéo đến nữa ấy...”
“Hức hức... Vâng...” – Nghe thấy quái vật lại đến, mặt cô bé liền tái mét đi kinh hãi. Cố gắng nín khóc, cô bé gật đầu nhưng ánh mắt nhìn mẹ vẫn không vơi đi được nỗi lo lắng.
Ngẩng đầu, hắn liếc mắt nhìn khắp xung quanh một lượt. Cảnh vật vẫn vậy, chưa thấy có con quái vật nào đến thêm, nhưng hắn vẫn cảm thấy ngày một bất an. Chỗ này không thể ở lâu thêm một giây phút nào nữa, động tĩnh lúc nãy gây ra rất có thể đã thu hút bọn quái vật, hắn phải nhanh chóng kiếm chỗ trú ẩn tạm thời mới được. Nhìn cô bé, hắn cất tiếng hỏi tiếp:
“Nhà cháu có ở gần đây không?”
“Hức... Có ạ...” – Cô bé một tay nắm chặt tay mẹ, một tay dụi nước mắt gật đầu trả lời.
“Thế trong nhà cháu có an toàn không?”
Nghe hắn hỏi, cô bé lập tức quay đầu nhìn về đằng sau một tí rồi mới gật đầu rụt rè trả lời:
“Có ạ!”
Ngoái đầu theo hướng của cô bé, hắn thấy trong tầm mắt là một dãy các tòa nhà biệt thự đã vào giai đoạn hoàn thiện. Chắc nhà của cô bé nằm ở trong khu phố này. Chỉ là, chổ ở của họ an toàn thì tại sao hai mẹ con lại đi ra ngoài lang thang để rồi bị quái vật đuổi giết. Chẳng lẽ họ cũng hết lương thực nên bắt buộc phải đi tìm kiếm giống hắn.
Cảm thấy khó hiểu về điều này, hắn mở miệng tiếp tục hỏi:
“Vậy tại sao hai mẹ con cháu lại bị quái vật đuổi giết?”
“Con đói!!! Mẹ mang con ra ngoài tìm đồ ăn!” – Vừa nói đến vấn đề này, bụng cô bé liền bất ngờ cất tiếng lên như để chứng minh.
“Ục... Ọc... Ọc...”
Hắn đã đoán đúng. Có vẻ như lượng thức ăn tăng lên không chỉ riêng mỗi hắn và con Lu, mà tất cả mọi người đều gặp vấn đề tương tự. Nhìn khuôn mặt lấm lem bùn đất và cơ thể gầy gò xanh xao run lên từng đợt, hắn bỗng thấy thương cảm bùng lên trong lòng. Chắc hai mẹ con phải đói lắm rồi mới ra ngoài liều lĩnh thế này. May mà lúc trước hắn có để trong ba lô một ít đồ ăn dự phòng, giờ chia sẻ cho hai mẹ con ăn tạm cũng được, vì đằng nào lát nữa cũng phải đi thu thập thêm.
Nghĩ vậy, hắn đưa tay xoa khẽ đầu cô bé rồi nhẹ nhàng nói:
“Ừ! Vậy con dẫn chú về nhà để chú chữa cho mẹ con rồi cho con đồ ăn nhé?”
Khi lòng bàn tay của hắn chạm vào đầu, cô bé hơi hốt hoảng muốn tránh. Nhưng nhìn ánh mắt thương cảm của hắn, cô bé lại thôi. Người vẫn run lên nhè nhẹ, cô bé gật đầu đồng ý.
“Vâng ạ!” – Ngoái lại nhìn mẹ mình, cô bé ngẩng đầu ngước ánh mắt mong chờ hỏi thêm.
“Chú chia cho cả mẹ con với nhé?”
“Ừ!” – Để mẹ cô bé lên vai vác, hắn gật đầu đồng ý.
Sau đó, hắn nắm chặt cán rìu trong tay phải, ngẩng đầu lên, nhíu mày dáo dác nhìn xung quanh rồi cất tiếng thúc giục:
“Con dẫn chú đi nhanh lên, không quái vật kéo đến bây giờ đấy!”
“Vâng...” – Nói xong, cô bé chập chững dẫn đầu chạy lên phía trước.
- ------OoO-------
Viết chính: Thăng Thiên Họa
Hỗ trợ kịch bản: Lan Thi
Phụ tá: Sói Lạc Lối
Cộng tác viên biên tập: Mộc Chi