Mục lục
Truyện Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé Lạc Thanh Du Chiến Hàn Quân Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1493: Không hổ là chắt nội của tôi

“Bé Tùng, con phải diễn với bố một vở kịch. Mở đầu của vở kịch này thì ai cũng biết, nhưng mà kết cục, chỉ có con và bố biết “Bố muốn con thay bố đến nhà thờ tổ để lấy lệnh bài thượng tướng của Mạt Thế. Đến lúc đó con dẫn đầu đội Hổ Lang rời khỏi Núi Châu Phong mà chạy đến Điện Quân Tình.

Con cũng đã rất quen thuộc Điện Quân Tình rồi, này phải dùng cả sự ăn ý với Quốc Việt, nội ứng ngoại hợp, làm xáo trộn tai mắt, đương nhiên có thể làm loạn cả Điện Quân Tình lên. Còn bố sẽ ở lại Núi Châu Phong, bảo vệ sự an toàn của một trăm ngàn người của nhà họ Dư. Nếu như Điện Quân Tình vẫn luôn không chú ý…’ “Bé Tùng, chuyện này mà có sự sơ hở, thì chúng ta đều phải chôn thân ở nơi đất khách quê người. Bố mong các con có thể bình an quay về, cả nhà chúng ta sẽ quay về Thủ đô.”

Giọng nói Chiến Hàn Quân mang theo vẻ vô cùng nghiêm túc. Nhưng mà lúc nói đến tương lai, đôi mắt hấp dẫn của anh lại tràn đầy khát khao như trước.

Bé Tùng nghiêm túc gật đầu: “Bố, bố cứ yên tâm. Chắc chắn con sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà bố giao cho.”

Đôi mắt đen láy của Bé Tùng đầy tập trung, lúc sợi vải trắng quấn quanh tay cậu, cậu rút một cây dao găm từ trong ống tay áo ra, nhanh nhẹn cắt đứt sợi vải trắng. Giải phóng cho hai tay.

Tấm vải trắng còn lại, bị cậu ấy dùng nội công dồn khí đan điền làm đứt đoạn.

“Ây da, đứa trẻ này lại có nội công mạnh như vậy. Thực sự là nhân tài võ thuật mà”

Trong đám người có tiếng cảm thán phát ra Ông cụ cứ như sợ người khác không biết đây là đứa chất cưng của mình, quay đầu mà khoe khoang với mọi người xung quanh: “Quốc Việt nhà tôi là một đứa bé thiên tài đấy..”

Dư Nhân đứng bên cạnh, lúc ông cụ nhìn thấy Dư Nhân, nụ cười liền cứng lại. Nghiêm khắc mà nói: “Không như cháu, cả ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng, làm phí cả một thân công phu.”

Dư Nhân nằm không cũng trúng đạn, vô cùng khó chịu.

Ngay lúc mà mọi người liên tục khen thực lực của Bé Tùng, này cũng không phải là có trong chốc lát này. Lúc Bé Tùng rời nhà bốn năm, cũng không nghe nói là cậu đã nắm vững được khí công.

Không nghĩ cũng biết được trong thời gian bốn năm, chắc Bé Tùng đã trải qua huấn luyện khốc liệu mới học được thành công như vậy.

Chiến Hàn Quân đau lòng cho con trai, đau lòng cho thời gian thơ ấu của cậu đã mất đi sự ngây ngô trong sáng thời thơ ấu.

Trên dây xích sắt, các vị trưởng lão cố gắng dùng cách để ngăn Bé Tùng vượt qua, nhưng mà tấm vải trắng bị Bé Tùng làm đứt đoạn, bọn họ chỉ có thể dùng tay trần mà đánh, Bé Tùng cứ linh hoạt giống hệt như là cá chạch, xuyên qua kẽ hở của bọn họ.

Cậu chỉ muốn thẳng, vì vậy cũng không cần quyết đấu trực diện với các vị trưởng lão, cậu chỉ dùng phòng ngự để đi về phía trước là chính. Như thế thì rõ ràng là mức độ khiêu chiến đối với cậu đã giảm đi rất nhiều.

Rất nhanh, các vị trưởng lão đã phát hiện bọn họ lại bị Bé Tùng làm cho lui về phía sau một đoạn dài.

Trưởng lão cũng không muốn thua quá khó coi, lần lượt thể hiện bản lĩnh của mình.

Nhưng mà thân thể của Bé Tùng cứ như là gặp mạnh thì lại càng mạnh hơn, hơn nữa động tác võ thuật của cậu hoàn toàn khác lạ, làm cho người khác không thể đoán trước được.

Cậu cứ giống như là trời sinh để luyện võ, từng bộ phận của cơ thể đều sinh ra vì võ thuật. Chưởng pháp của cậu thay đổi liên tục, quyền cước mạnh mẽ toát ra gió, động tác nhanh nhẹn, tốc độ nhanh như điện Rất nhanh đã ép cho các trưởng lão phải mở thiên quan.

Trong đám người phát ra một giọng nói: “Lợi hại quá đi”

Ông cụ kích động đến nỗi nắm lấy tay Dư Sinh, hỏi: “Dư Sinh, Dư Sinh, nó xông vào cửa mất bao nhiêu thời gian vậy? Có phải là nhanh hơn chị con không?”

Ông cụ Niên cười ha ha, vô cùng tự hào mà nói: “Không hổ là chắt nội của tôi.”

Sau đó hẳng giọng mà cổ vũ: “Hét lớn tiếng lên cho ông, chưa ăn cơm à, tiếng nhỏ thết”

Sau khi Bé Tùng quay về, ông cụ kích động mà ôm lấy Bé Tùng trong vòng tay: “Ha ha, thằng nhóc, giỏi lắm, cháu thực sự rất lợi hại.”

Bé Tùng bị khen có chút xấu hổ, mắt cười thành vòng cung. Nhìn qua long lanh ấm áp, như là một thiếu niên trong sáng.

“Cậu Quốc Việt, chúng ta muốn hỏi thăm cậu một chút. Xin hỏi tuổi cậu còn nhỏ như vậy, thời gian học võ thì cũng tầm mấy năm, sao cậu lại đạt được thành quả xuất sắc như vậy?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK