Mục lục
Truyện Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé Lạc Thanh Du Chiến Hàn Quân Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1655: Linh sẽ là người nắm quyền của nhà họ Chiến

Thân hình của ông cụ Nghiêm run lên, đột nhiên gõ mạnh cây gậy ba-toong xuống đất rồi ngửa mặt lên trời hét lớn: “Trời ơi, Linh Trang nhà tôi rốt cuộc đã phải chịu bao nhiêu tội rồi nên mới có thể khiến cho một đứa trẻ mạnh mẽ trở nên như vậy?”

Hai mắt Nghiêm Chính đỏ lên nhìn chằm chằm người nhà họ Dự, hai tay nắm chặt lại tức giận nói: “Đám người họ Dư kia, sao các người còn mặt mũi đi đến nhà họ Nghiêm cơ chứ? Mau cút hết đi cho tôi”

Khách khứa cũng bắt đầu chỉ trỏ thì thầm bàn tán Dư Thiên An: “Thì ra bà ta chính là mẹ chồng của Linh Trang, thật độc ác, bà ta vậy mà lại ép một Linh Trang hoạt bát vui vẻ trở thành như thế”

“Còn không phải sao, mấy người xem bà †a trông cũng không có vẻ tốt lành gì. Số của Linh Trang sao có thể tệ đến mức gặp phải bà mẹ chồng ác độc như thế kia chứ”

“Cũng là vì mẹ Nghiêm dịu dàng tốt bụng nên mới dạy ra được đứa con gái ngoan hiền như vậy, nếu đổi là là đứa con dâu trẻ khác thì ai mà chịu nổi một bà mẹ chồng ác độc như thế kia chứ. Nếu là con gái của tôi thì sớm đã đánh nhau với bà ta rồi.”

Dư Thiên An từ nhỏ đến giờ chưa từng bị sỉ nhục như vậy, bà ta tức giận đến đỏ cả mắt, hung dữ nhìn mẹ Nghiêm: “Chị tưởng rắng con gái của chị sẽ nhẫn nhục chịu đựng sao?

Gô ta cũng đánh tôi rồi, một đứa con dâu ác độc như thế ai mà thích cho được…”

“Bốp…” Trên mặt Dư Thiên An hãn lên nắm dấu tay, người đánh bà ta không ai khác mà chính là ông cụ Niên. Dư Thiên An ôm lấy khuôn mặt nóng bừng của mình nhìn người bố bất kể ở đâu khi nào cũng đều luôn chiều chuộng mình: “Bố, bố vậy mà lại đánh con à?”

Ông cụ Niên đau lòng nói: “Đủ rồi Thiên An, Linh Trang đã trở thành như vậy rồi con nên dừng tay lại rồi”

Ông cụ Niên run rấy đi đến trước mặt ông cụ Nghiêm rồi quỳ xuống chân thành hối lỗi nói: “Nghiêm Trực, là do tôi không biết cách dạy con để nó làm hại đến Linh Trang, nêu ông có tức giận thì cứ trút lên người tôi”

Ông cụ Nghiêm nhìn ông cụ Niên, đáy mắt tràn ngập sự kinh ngạc. Trong mắt ông, ông cụ Niên là một người tính tình vô cùng ngạo mạn, vô cùng sĩ diện không bao giờ nhận thua nhưng ông ấy lại quỳ xuống rồi, có nghĩa là ông ấy thật sự nhận ra rắng mình đã sai.

Ông cụ Chiến đi ra giảng hòa nhưng lại khí thế lại vô cùng mạnh mẽ: “Tôi nhìn Linh Trang lớn lên từng ngày, con bé tốt bụng, biết rằn biết mềm, là đứa con dâu tốt nhất của nhà họ Chiến chúng tôi. Bây giờ con bé đang bị bệnh, tôi cảm thấy vô cùng đau buồn, tôi cũng muốn đòi lại công bằng cho Linh Trang. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, mọi người đều là người một nhà cả, người nhà cãi qua cãi lại cũng đều thua cả thôi, vây nên chuyện đã qua rồi cứ để nó qua đi. Sau này nếu ai dám nói gì không tốt về Linh Trang thì Chiến Bá Vũ tôi là người đầu tiên không bỏ qua cho người đó. Sau này Linh Trang sẽ là người nắm quyền của nhà họ Chiến, nếu ai dám cứng đầu thì đối ớ con bé để biết được hậu quả đi” Lời này của ông cụ Chiến đều là đang nói tốt cho Linh Trang. Gì mà Linh Trang là đứa con dâu tốt nhất nhà họ Chiến? Ý của câu nói này chính là trong cuộc đấu đá mẹ chồng con dâu của Dư Thiên An với Linh Trang thì Dư Thiên An sai nhiều hơn.

Dư Thiên An dường như đã bị xử thua một cách công khai, đối với một người yêu thể diện như bà mà nói đột nhiên cảm thấy vô cùng mất mặt. Ông cụ Chiến để cho Linh Trang trở thành người nằm quyền của nhà họ Chiến không khác gì đang nói với người nhà họ.

Nghiêm rằng sau này Linh Trang có thể yên tâm quản lý bà mẹ chồng độc ác này, cô sẽ không bị mẹ chồng chèn ép nữa. Cách này của ông cụ Chiến quả thật đã làm tan được cơn giận trong lòng người nhà họ Nghiêm.

Nhưng Dư Thiên An cực kỳ không thoải mái, bà ta lạnh mặt nói với Chu Mã: “Chúng ta đi thôi”

Dư Sinh và Dư Nhân dìu ông cụ Niên đứng dậy, ông cụ Niên chào tạm biệt ông cụ Nghiêm: “Nghiêm Trực, chúng tôi đi trước đây”

Nghiêm Trực cũng không giữ bọn họ lại Sau khi ông cụ Niên lên xe liên nghe thấy giọng nói tức giận của Dư Thiên An: “Bố, chúng ta trở về trại nhà họ Dư đi, Hà Nội này không còn chỗ cho chúng ta nữa, sao chúng ta phải ở đây để chịu khinh bỉ chứ?”

Ông cụ Niên cười giễu cợt nói: “Bố chồng con hôm nay bênh vực Nghiêm Linh Trang rõ ràng như vậy có phải con rất tức giận đúng không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK