Chương 556:
“Vĩnh viễn vĩnh viễn!”
Anh đột nhiên bị Nghiêm Linh Trang bướng bỉnh làm cho buồn cười.
“Chồng à” Nghiêm Linh Trang đỏ mặt thẹn thùng gọi anh.
“Vợ à: Anh đáp lại cô.
Nhưng cuối cùng thì sao?
Bởi vì hai người lén lút đột nhập vào tầng hầm và nghe lén được bí mật này, cho nên bọn họ đã phải trả một cái giá rất đắt.
Chiến Bá Minh đã khiến anh quên đi câu chuyện kia một cách có chọn lọc.
Và Linh Trang đã mất mạng vì điều này.
Cũng may, trời xanh thương xót cho anh nên đã để Linh Trang được sống lại từ cái chết.
Thế nhưng vận may của anh đã bị dùng hết rồi.
Lần này, Linh Trang không trở lại bên cạnh anh nữa.
“Linh Trang, em đang ở đâu vậy?”
“Anh thực sự rất nhớ em”
“Rõ ràng em đã từng nói rằng sẽ không rời xa anh, nhưng hết lần này tới lần khác lại bỏ anh mà đi. Sao em có thể không nghe lời như vậy”
Cơ thể của Chiến Hàn Quân từ từ chìm xuống Khi Lâm Miên phát hiện ra sự bất thường của Chiến Hàn Quân, anh ấy đã nhảy qua hàng rào trên đường băng, vội vàng chạy đến.
“Tổng giám đốc”
Anh ấy vớt Chiến Hàn Quân lên, ấn vào lông ngực của mình, nhổ từng ngụm nước từ trong miệng Chiến Hàn Quân ra.
Chiến Hàn Quân ho sặc sụa vài tiếng, sau đó chậm rãi mở mắt ra. Khi nhìn thấy vẻ mặt vô cùng lo lắng và bất an của Lâm Miên, Chiến Hàn Quân nói: “Để cậu phải lo lắng rồi”
Lâm Miên nhìn một vài bông hoa hải đường cách đó không xa, nói: “Tổng giám đốc, ngài nhìn xem, mùa đông sắp qua, mùa xuân cũng sắp đến rồi.”
Chiến Hàn Quân nhìn theo ánh mắt của anh ấy, không hiếu sao lại thở dài một hơi: “Thế nhưng cô ấy vẫn chưa trở về”
Nước H.
Trong bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ tư nhân của Peter.
Lạc Thanh Du đang ngồi bên cạnh tấm gương, trên mặt cô quấn nhiều lớp băng bó.
Giờ phút này tâm trạng của cô vô cùng căng thẳng, một tay đang nằm thật chặt tay của Peter, ngay cả khi nói chuyện cũng không ngừng run rẩy.
“Peter, tôi nói cho anh biết, nếu sau khi tôi tháo băng bó ra mà không nhìn thấy khuôn mặt như tôi mong muốn. Vậy thì huy chương vàng thế giới về phẫu thuật thẩm mỹ của anh sẽ bị đóng cửa. Tôi sẽ không bao giờ để anh đi lừa bịp khắp nơi, gây tai họa cho quần chúng nhân dân đâu!”
Peter ở bên cạnh nói đến nỗi miệng khô khốc: “Lạc Thanh Du, cô là đồ hèn nhát, cô đang sợ hãi. Cô không dám tháo băng bó ra nhìn gương mặt của mình. Tôi cũng đã thề thốt với cô rồi, gương mặt của cô đã được thay da đổi thịt hoàn toàn, nó đã trở nên giống hệt như trong bức ảnh rồi. Tại sao cô lại không chịu tin tưởng tôi chứ?”
“Peter, tôi muốn anh thê?”
“Tôi thề”
“Dùng nhân phẩm của anh để thề ”
“Tôi, Peter, dùng nhân phẩm của mình để thề.”
“Không, không được, từ trước đến nay nhân phẩm của anh đều chẳng ra hồn gì cả.
Hay là đổi lại phương pháp thề đi, anh dùng tổ tông mười tám đời của mình để thề… Nếu như anh lừa tôi, tôi nguyền rủa tổ tông mười tám đời của anh ăn mì gói nhưng không có gói gia vị, uống sữa bò nguyên chất nhưng không có ống hút, còn có…”
Peter bị Lạc Thanh Du giày vò đến nỗi suýt thì sụp đổ mất, bèn gầm lên: “Lạc Thanh Du, chẳng phải chỉ là tháo lớp băng bó ra thôi sao? Làm gì đến nông nỗi như vậy chứ?”
Lạc Thanh Du nuốt nước miếng: “Tôi đang căng thẳng, tôi cảm thấy, Peter, tôi cân một chút sức mạnh…
Cô còn chưa kịp nói hết thì Peter đã giơ tay bắt đầu tháo lớp băng bó của cô.