“Kinh sắp đến chưa ạ?” Nàng Pin thầm hỏi như một người thành thạo.
“Kinh? À, đến tháng, chắc là hai ba ngày nữa ạ.” Pudtan nhìn hàng than mà cô gạch đếm mỗi ngày ở phía tường gỗ tre thì thấy rằng cô đến sống ở đây được gần một tháng rồi, nhưng lại quen thuộc như thể sống cả đời.
Cô nhìn ba người hầu đang phụ nhau may áo lót mà cô quyết tâm có được thì thấy hơi hổ thẹn một chút. Nhưng lần nào bản thân cô thử cầm lên làm thì kết quả trông ra đều không ra hình ra dạng. Một trong số các người hầu phải cầm đi tháo ra sửa khiến cho mất thời gian nhiều hơn. Điều làm lúc này là nằm sấp ngửa mặt với gối Khit* ủng hộ tinh thần cho nhóm phụ nữ lớn tuổi nhỏ tuổi mà tay chân đều bận bịu.
*Từng giải thích ở nửa đầu chương 14.
Áo lót mà cô cố gắng thiết kế là việc may cho thành dây ruột gà dài rồi dần dần uốn cong thành vòng tròn lỏng một chút, cùng với chỉ đạo cho cắt miếng vải bằng với bầu ngực đến may kín bên trong mà mở lỗ hổng ở bên trên. Rồi còn cho nàng Eung đi hái bông đến vò hạt và sợi cho tách ra, rồi dùng thêm hai miếng vải có kích cỡ bằng bầu ngực nữa để kết lại, nhét bông vào tương đối rồi may đóng hai miếng đó lại đủ để nhét vào lỗ hổng bên trên. Nhằm tạo hình ảnh gạt mắt người khác rằng cô cũng có ngực không thua ai. Mặc áo lót thì dùng cách cột vì dù thế nào thì khi ăn mặc nàng Eung cũng phải đến chăm lo nên để cho việc cột đằng sau là trách nhiệm của nàng Eung luôn.
“Chiều nay Khun Ying Karaket cho Mae Pudtan đến nhà ăn cơm và viện cớ nhận là người thân đấy ạ.” Nàng Pin vội nói trong khi tay vẫn đang xử lý đồ đạc như guồng chỉ cùng với nàng Yaem và nàng Eung.
“Ơ, thế còn chuyện phải giấu ngài Meun Rit thì sao ạ?”
“Hôm qua ngài Meun Rit đã kể chuyện Mae Pudtan cho Khun Ying rồi ạ.” Nàng Yaem đáp.
“Ơ… Vậy thế nào thì thế ấy. Mặt giống nhau đến thế này, không chừng là người thân thật sự cũng nên, nhưng hẳn là xa mấy đời.” Nghe rồi thì ba người hầu rúm cổ lùi trốn, nhất là nàng Pin và nàng Yaem mà vốn gặp phải rất nhiều lời nói lạ tai thì vẫn khó mà dằn lòng cho quen. Món đồ nhân tạo mà kiên trì cố gắng làm thì dường như đã ra hình ra dạng mà ngay cả người may cũng nhìn đến cùng sự hoài nghi. Cả ba người hầu nhìn áo lót của Pudtan rồi quay sang nhìn mặt nhau.
“Sẽ bọc ngực như thế nào ạ?” Nàng Pin hỏi, Pudtan chỉ có thể mỉm cười trên mặt không chịu đáp. Ngay cả quần lót mà Ketsurang gửi cho xem ra cũng là thứ đáng quan tâm không ít đối với nàng Eung. Khi thấy Pudtan thờ ơ thì nàng Pin và nàng Yam liền bắt đầu may ba miếng thấm kinh cho Pudtan cùng với minh hoạ cách dùng, tạo sự háo hức cực kỳ với Pudtan.
“Nếu không dùng xơ dừa thì dùng bông dày thay cho có được không? Dùng xong thì cũng đem giục.”
“Máu thấm qua thì sẽ dây ra đấy ạ.”
“Ờ thật, không có plastic ngăn lại. Nhưng dùng kiểu này thì cũng dây ra thôi, nên thử một chút.”
“Sẽ phí đấy ạ. Nếu làm thế thì xem ra phải hái nhiều rọ bông phòng khi bông không ra quả.”
“Để rồi sẽ thử nhé chị Eung.”
“À… vâng.” Khi công việc được giao cho đã xong xuôi thì nàng Pin nàng Yaem thầm nhìn góc mặt mềm mại của Pudtan mà càng nhìn thì càng quen mắt, rồi cùng nhau ngồi đợi Pudtan chuẩn bị đi cùng bọn họ.
Khi đến nhà Praya Wisutsakorn thì nàng Yaem vội rút đi báo cáo cho cô chủ của mình đang ngồi chờ trên phảng, để cho nàng Yaem đưa Pudtan và nàng Eung đến chờ ở đình ven sông. Ketsurang liếc nhìn mẹ chồng đang ngồi khen ngợi vòng hoa nhài vái Phật được chuẩn bị sẵn ở xa xa thì hạ giọng hỏi nhè nhẹ.
“Cho đi quan sát tình hình thì thế nào rồi? Nàng ở dưới nhà cùng chị Yaem sao chị?”
“Thưa vâng, và hẳn không phải cô chủ Karaket cũ đâu ạ. Nàng ta tốt bụng, lời nói không thô tục với hầu. Lại còn có sự thương xót với con Eung, người hầu của nàng, dù cho ánh mắt thản nhiên tương tự cô chủ Karaket cũ nhưng tính tình thì tương đối khác nhau ạ.” Nàng Pin vội báo cáo.
“Và có sự tương tự ở chỗ thích dựa nằm, ta thầm hỏi con Eung, nó bảo cô chủ Pudtan cứ hễ không có việc trong vườn hoặc việc bếp núc thì thích ngủ ạ.”
“Ừ… có thể là không phải Karaket cũ tái sinh, nhưng cũng có thể là phải. Con người ta khi tái sinh thì vài phần tính cách có thể thay đổi tùy thuộc theo môi trường, nhưng vài phần tính cách thì hẳn vẫn như cũ. Vừa nãy Khun Pi quay về, mới đây thôi còn nói với mẹ về chuyện Mae Pudtan, đi gọi Mae Pudtan vào chào lạy mẹ thôi chị.” Ketsurang nói khẽ trước khi bày ra vẻ mặt khiêm nhường tiếp tục chẻ cau trong tay. Buồng cau này Khun Ying Jampa quyết định mang đi dâng lên cho nhà sư ni cô trong lần tiếp theo mà bà đi thực hiện phật pháp ở chùa Dusidaram. Càng ngày bà càng yếu sức do tuổi tác già đi, nên càng suy nghĩ muốn đi theo con đường phật pháp nhiều hơn trước. Và bắt đầu thường hay đi thực hiện giới luật ở chùa, ngủ qua đêm tại chùa thường xuyên hơn, lại còn buông bỏ chuyện bếp chuyện nhà cho nàng phụ trách hết.
* * *
Pudtan nhìn căn nhà to trước mặt rồi phải nhắm mắt lắc đầu nhẹ, trong não dường như nhìn thấy câu chuyện nhạt nhòa nào đó.
“Quen mắt quá, nói rằng từng thấy thì hẳn là không phải.” Pudtan lẩm bẩm nhẹ rồi vội ngậm miệng mình lại khi thấy nàng Yaem liếc nhìn đến. Ánh mắt cảnh giác của cô dời nhìn sang hướng khác, khi nàng Yaem rướn nhìn về phía nhà lớn thì cô mới liếc nhìn về phía nàng Yaem một cách ngẫm nghĩ. Không biết cô nghĩ sai hay đúng khi chấp nhận đi theo hai người hầu của dì Karaket. Dù cho tương đối yêu thích con người của dì vốn có gương mặt tựa như mình, nhưng với người khác thì dù chịu đến giúp việc gần bên thì cô vẫn giữ kín miệng kiệm lời không thân thiết dễ dàng vì cô có thành kiến rằng biết mặt không biết lòng. Miệng tuy nói năng tử tế nhưng nếu bảo tin tưởng hoàn toàn thì hẳn không đời nào. Càng là người hầu trong nhà Meun Maharit, người nhiều chiêu lắm trò trong đầu, thì lại càng không tin tưởng được. Nếu không hy vọng dựa dẫm anh ta chuyện quyển sổ duối thì cô còn nghĩ rằng nên đưa bản thân mình cách xa nhất có thể.
Nàng Yaem nhìn thấy nàng Pin ngoắc tay giật giật gọi thì liền vội nói cho Pudtan đi theo mình, nhưng phải khựng lại khi có thuyền mái chèo tấp sát vào bến cùng người quen mặt.
“Ơ, Mae Pudtan đến rồi sao?” Meun Maharit chào hỏi trong khi mỉm cười trên mặt.
“Hôm qua ta đã nói với cha mẹ về chuyện của ngươi rồi, mẹ bảo sẽ để cho ngươi nhận làm người thân rồi đến lạy bà nội hôm nay. Cùng lên nhà thôi.” Pudtan nhìn nàng Yaem đang gật gù cho cô đi theo Meun Maharit thì quay sang gật đầu với nàng Eung người hầu của cô đi theo cùng. Ít nhất cô cũng có đồng minh… một người.
* * *
Praya Wisutsakorn đi ra khỏi gian phòng ngủ thì ngó nhìn về phía lối lên nhà mà lúc này có nhóm người đang đi lên. Khi ánh mắt nhìn thấy một thân hình thì đến mức ngây ra một lát, khuôn mặt dịu dàng trẻ tuổi nhìn lướt qua rồi thì không khác Mae Karaket của chàng bao nhiêu, nhưng ánh mắt nhìn chăm chăm đến thì lại đanh cứng không trong trẻo như dòng nước giống như người mà chàng trân quý như trái tim. Chàng dịch người đến ngồi cạnh Ketsurang trong khi nhìn chăm chú người con gái đáng tuổi con bước đến hạ người ngồi xuống cùng con trai. Phía Ketsurang lúc nhìn thấy sợi dây chuyền mặt trái tim trên cổ Pudtan thì quay sang nghía nhìn con trai trong khi mỉm cười nhẹ.
Pudtan cúi lạy cả hai xong thì không thể nhịn không nhìn về phía người đàn ông trung niên vốn cũng đang nhìn đến. Chỉ một chốc thì đã cảm thấy tim run lên đến mức phải tránh ánh mắt, ánh mắt đó như thể quen thuộc nhưng dường như cũng xa cách. Cô chớp mắt rồi ngẩng mặt nhìn lần nữa, không biết có bị hoa mắt hay không, cô nhìn thấy như thể có người đàn ông mặc cà sa đè lên thân hình tráng kiện của người đàn ông đó. Và dù cho không ai giới thiệu thì cô cũng đủ đoán được rằng người dượng này đây nhất định là cha của Meun Maharit. Do sự giống nhau thấy rõ dù cho không giống y nguyên, nhưng nếu cạo râu xóa vết chân chim lún xuống và nhuộm tóc mọc bên thái dương thì có thể tính là anh em bò theo nhau ra.
“Đây là ngài Praya Wisutsakorn, chồng của dì.”
“Nghe bảo dựng nhà ở chỗ khúc sông cong nhà bà Kui sao? Nơi đó tương đối khuất tai khuất mắt người khác, để sẽ cho người đến kiểm tra thường xuyên. Nếu có chuyện cực khổ khó khăn gì thì cứ đến báo, ta sẽ giúp đỡ theo như thích hợp.” Praya Wisutsakorn nói trước khi nhấc tách trà lên nhấp, mắt chiếu nhìn người con gái đáng tuổi con trước mặt có ánh ngẫm nghĩ lẫn với thắc mắc không ít.
“Mae Karaket cho Mae Pudtan đi chào lạy mẹ đi, ta vào phòng kinh một lát, đức vua cần chép sách vị trí thuyền bè, hẳn phải đi lục kiếm một lúc lâu.”
“Vâng, Khun Pi. Cháu Tan theo dì đi lối này, đi lạy Khun Ying Jampa, bà nội của Por Rit trước.” Pudtan cười nhẹ nhàng khi nghe thấy giọng nói tươi sáng của Ketsurang. Khi đến nơi thì Khun Ying Jampa cũng chăm chăm mắt nhìn thân hình mỏng manh đang ngồi xếp chân sang một bên rạp người lạy rồi thì không thể không cất lời.
“Ban nãy nhìn một thoáng thì quả thật giống Mae Karaket, đâu ngẩng mặt lên cho bà nhìn rõ ràng một chút xem.” Pudtan ngẩng mặt lên trong khi gửi nụ cười đến cho Khun Ying Jampa một cách dễ bảo.
“À, mắt hơi dữ một chút, có nốt ruồi dưới mắt thì người xưa bảo không được tốt cho lắm. Dù cho là nốt ruồi thu hút nhưng cũng có thể có chuyện đau khổ để phải khóc, họ bảo là nốt ruồi nhận nước mắt.”
“Lấy ra có tốt không ạ?”
“Ôi! Kẻo thành vết sẹo sẽ không đẹp, ngươi sẽ vui lòng sao?”
“Không muốn khóc ạ.”
“Mae Karaket nói là tên Pudtan, là họ hàng đến từ thành Song Kwae. Gương mặt tương tự thế này không cần nói cũng biết rằng nhất định là họ hàng rồi, nghe nói cha mẹ đã mất hết rồi sao?”
“Thưa vâng.”
“Cớ gì lại dựng nhà xa ở tận khúc sông cong nhà bà Kui thế? Đến sống luôn trong nhà này thì có làm sao, là nữ nhân ở một mình không ngại nguy hiểm sao?”
“Ở đó thuận tiện ạ, thích hợp với việc kiếm sống.”
“Làm rẫy làm vườn thì tốt nhưng sẽ mệt không ít. Nếu không nổi thì đến sống cùng nhau, không cần ái ngại đâu, dù cho là họ hàng xa với Mae Karaket nhưng cũng coi như là họ hàng.”
“Quả thật là mang ơn quá ạ. Nếu thật sự không nổi thì sẽ đến xin sống cùng ạ.”
“Đến sống luôn cũng được, đến giờ thì ra xem vườn tược ruộng rẫy.” Meun Maharit vội nói dù cho luôn cố gắng duy trì cử chỉ và miệng vốn luôn cười nhưng lại không nghe lời. Khun Ying Jampa nhìn thấy rồi thì suy nghĩ biết ý cháu trai phần nào, nên im lặng không thuyết phục Pudtan đến ở trong nhà này nữa. Ánh mắt quắc nhìn của người lớn tuổi khiến cho Pudtan cảm thấy lạnh lạnh nóng nóng kỳ lạ.
“Tối nay ăn cơm cùng nhau nhé Mae Pudtan.” Khun Ying Jampa nói kết luận trước khi vẫy tay đuổi con dâu.
“Đi đi Mae Karaket, đi làm chuyện dang dở. Mẹ sẽ ngả lưng một chút.” Khun Ying Jampa nhìn theo nhóm người rời đi. Khi thấy cháu trai mình lon ton đi theo thì ánh mắt sắc bén của người kỷ luật liền phát ra ánh sắc sảo.
“Xem ra người của chúng ta đã mê người ta mất rồi.”
“Gương mặt tương tự Khun Ying Karaket quá, nhưng tính tình thì vẫn chưa biết thế nào Khun Ying ạ.”
“Hẳn không tệ đâu, cử chỉ phép tắc dù cho có hơi chật vật nhưng trông cũng khéo, giống như quen thuộc với bậc người lớn vậy.” Nàng Juang phản bác nhẹ.
“Nhưng ánh mắt cứng như đá vậy. Và trông không thể xem thường được, hẳn là trải qua không ít chuyện, tách nhà đi thật xa để sống một mình. Ta nghĩ hẳn sẽ không khiêm nhường như tiểu thư bình thường đâu.”
Nàng Prik nêu ra điều quan sát, không biết vì cớ gì mà nàng cảm thấy không thích người con gái có gương mặt giống Khun Ying Karaket này.
“Nếu Por Rit thích thì đừng ngăn cản. Người cháu này không mấy khi lắng nghe ai và lại còn không mấy khi lướt nhìn người con gái nào cả. Thôi nào, dù cho không phải con cái Praya thì cũng có thể đón về làm vợ được. Por Rit hẳn sẽ được đức vua chỉ hôn về sau, cho Mae Pudtan làm vợ nhỏ đi. Mae Karaket nói là họ hàng phía nào nhỉ, ta còn gần như không nhớ được, tính họ hàng xa xôi quá.”
“Cháu của con của người chú mà sinh ra cùng bà nội nhỏ của mẹ Praya Ramnarong ạ.” Nàng Juang vội nói vì bản thân nhớ được chuẩn xác.
“Họ hàng bên bà nội của Khun Ying Karaket ạ.” Nàng Prik kết luận lần nữa về việc tính người thân mà thật là phức tạp và cùng nhau chớp chớp mắt cả chủ lẫn tớ.