Đức vua Thai Sa và Phó vương đều chỉ có dự định ở lại thành Phetchaburi hai đêm, do có khoái mã* đến báo tin tức đau ốm của Thái hoàng thái hậu Thepamat. Đêm đó Ketsurang và Praya Wisutsakorn để cho con gái là tiểu thư Kaew đến tìm gặp ở gian phòng ngủ của mình. Khi đến lúc phải xa nhau thật sự, Ketsurang liền đẫm nước mắt nên gọi con đến gần trong khi ôm chặt ngấn nước mắt.
*Ngựa chạy nhanh, ý là người đưa tin.
“Mae Kaew, ở đây cư xử chăm lo nhà cửa chăm lo gia đình của bản thân thật tốt con nhé.” Nàng giãn vòng ôm ra nhưng tay mảnh vẫn vuốt bờ vai nhỏ của con gái một cách trìu mến yêu thương. Càng nhớ lại lúc trước khi tiểu thư Kaew còn bé thì càng xót xa. Đứa con ngọt ngào khác với mẹ này của nàng trưởng thành đến mức có thể có chồng có con rồi nhưng nàng vẫn xem đối phương là đứa con nhỏ của mình như trước. Lại còn nhớ đến mẹ và bà ngoại của mình vốn đã rời đi mà không bao giờ có thể nhìn thấy mặt nàng nữa, nói ra thì chắc là còn buồn bã nhiều hơn. Vì ngay cả con gái nàng còn sống, chỉ là phải ở xa, đi đường khó khăn ngày đêm để gặp nhau, mà còn nhớ thương đến thế này thì lại thấy thắt lòng.
“Nếu như có khổ sở đau đớn ra sao thì cho người gửi thư báo. Dù cho con đã tách nhà ra rồi thì vẫn là con của cha mẹ, là em gái của anh Reuang, anh Rit, là chị gái của Mae Prang. Dù cho xảy ra chuyện gì thì con vẫn có gia đình của con để mà dựa dẫm cả đời.” Praya Wisutsakorn nói nhẹ giọng trong khi vuốt đầu của con cùng đôi mắt đỏ ửng.
“Vâng, thưa cha.”
“Hay nếu có hạnh phúc đến mức muốn bày tỏ thì cũng có thể gửi thư đến.” Ketsurang thêm vào đến mức khiến cho tiểu thư Kaew cười trong nước mắt.
“Đi ngủ thôi con, nếu còn ở lại thì không chừng nước mắt hẳn sẽ đầy phòng. Giữ lại nước mắt cho ngày mai nữa, cho đến khi cha mẹ ra khỏi thành Prippree chắc còn mất nước mắt thêm nhiều đợt.” Cô nàng nghịch ngợm vẫn có đặc tính không đổi nói với con gái trong khi gạt lau nước mắt cho con gái và cho bản thân. Khi con gái bước ra khỏi phòng thì Praya Wisutsakorn liền kéo thân thể vợ lại ôm chặt, an ủi cùng tình yêu kiên định không bao giờ nhạt phai.
* * *
Pudtan khuân mua đường thốt nốt, dừa thơm và mắm tôm vốn là thứ có tiếng kể từ hôm qua khi biết rằng phải lên đường quay về. Hôm nay cô liền ngồi dựa gác một bên tay trên thuyền bếp, uống một hớp nước dừa to.
“Sảng khoái, không được uống nước dừa ngon thế này lâu rồi, dừa chỗ nhà bà Kui thì nước không được thơm bao nhiêu. Ta vẫn không thể không nghĩ rằng sẽ thử đem muối biển đến rắc xa xa một hai cái gốc, tưới nước sáng chiều để xem sao. Muốn biết rằng nó có khiến dừa ở Ayutthaya ngon lên hay không.” Cô nói cùng nàng Eung đang ngồi quạt cho mình trong khi rướn nhìn về phía thuyền Praya Wisutsakorn cùng sự lo lắng. Việc chia xa nhất định đem đến sự đau khổ. Gia đình ấm áp của dì Ketsurang của cô cũng không tránh được quy luật tự nhiên này.
Meun Maharit chuyển đến ngồi cùng một chiếc thuyền với cha mẹ vì thuyền bếp có đồ đạc nhiều lên đến mức gần đầy cả thuyền, lại còn phải an ủi em gái như Mae Prang mà nước mắt chảy dài nhớ thương chị gái không ngừng đến mức sưng mắt và chăm sóc cha mẹ đang âu sầu một cách thấy rõ. Lúc về thì thuyền chậm lại dù cho dùng đến tận sáu tay chèo cho mỗi thuyền. Do phải ngược dòng nước nên mất thời gian ba đêm mới về đến kinh thành.
* * *
Mảnh vườn rau vốn bắt đầu phát triển to lớn được chăm sóc tốt dù cô và nàng Eung lên đường đến Phetchaburi nhiều ngày, do có nai Perm và hầu tớ nhà Praya Wisutsakorn trông coi. Hai chủ tớ vẫn nghỉ ngơi do vẫn chưa hết mệt từ việc đi đường. Nhưng sau khi ăn xong cơm trưa thì Pudtan vội giao tiền cho nàng Eung đem đi chuộc thân từ bà Kui do có đủ tiền dự trữ bên người, còn tiền nhận được từ đức vua chủ nhân lãnh thổ trong lần này thì quả thật rất nhiều nhưng vẫn chưa đủ để chuộc thân nai Perm, do là hầu nam nên giá cao hơn hầu nữ.
“Ngay cả giá nam nữ còn khác nhau, là đàn ông tốt thật đấy.” Pudtan than trong khi đưa túi tiền cho nàng Eung.
“Nam nhân được xem là nhân lực quan trọng ạ. Và nếu trong nhà có chủ chuộc là nam vốn phải vào tháng ra tháng hay ngay cả ra chiến trường, nếu có hầu nam thì có thể đưa hầu đi thay bản thân, không cần ra chiến trận để mất mạng đâu. Nên giá của Ai Perm liền nhiều hơn ta gần một nửa.”
“Hiểu rồi, chị tự đi được phải không? Ta không muốn đích thân đi vì không muốn nhìn mặt Mae Glin, sợ rằng sẽ không dằn lòng được mà đạp nàng ta ngay trước mặt bà Kui.” Pudtan nói trong khi cất tiền còn lại vào trong hòm, khi nhìn thấy tiền gom góp được thì gương mặt bất bình từ việc nhớ đến kẻ địch liền có thể mỉm cười.
“Buôn bán thuận lợi đến mức muốn ở cả đời luôn đấy tôi ơi.” Pudtan cười rạng rỡ đến khi quay sang đối ánh mắt cùng nàng Eung vốn cười mãn nguyện.
“Ơ, nhìn gì thế chị? Đi chuộc thân đi, ta sẽ chợp mắt tiếp.” Pudtan đuổi trong khi cười nhẹ thành tiếng, mắt nhìn về phía nàng Eung vốn nghe lời rời đi, rồi dựa người xuống nghỉ ngơi. Thời tiết đầu năm mát mẻ thoải mái, nếu được chợp mắt một chút rồi tỉnh dậy lúc chiều muộn, đi làm việc tưới nước cho cây, nấu nướng ăn uống, vòng cuộc sống lặp lại thế này thì đã hạnh phúc rồi.
* * *
Bà Kui nhìn túi màu đỏ trong tay mình rồi nhìn mặt nàng Eung cùng sự hoài nghi.
“Có tiền đến chuộc thân rồi sao?”
“Thưa vâng bà chủ Kui. Cô chủ Pudtan rất tốt với ta, quyết tâm kiếm sống kiếm tiền đến chuộc thân cho ta. Bảo rằng sẽ không làm giấy tờ mua bán với ta, sẽ cho ta tự do tự kiếm sống tạo dựng cho bản thân. Nàng là người con gái rất siêu phàm, xứng là người được thần thánh gửi đến…” Đôi mắt nàng Eung liếc nhìn về phía Mae Glin một chốc rồi nói tiếp.
“Dù cho phần nào xui xẻo khi có người đến phá hủy mảnh vườn rau vào hôm hạ bộ thả đèn xuống nước hơn hai tháng trước, cô chủ Pudtan vẫn không để cho ảnh hưởng tâm tình, vẫn siêng năng kiếm sống đến mức ta và nai Perm đều sung sướng cả.” Bà Kui nghe rồi chớp chớp mắt trong một lúc, nhìn theo tầm mắt của nàng Eung thì cũng đủ hiểu được. Khi nhìn thấy Mae Glin ngoảnh đi nhìn hướng khác như có sơ hở, hơn nữa tay còn kéo quạt lá cọ đến quạt cho bản thân trong khi thời tiết mát mẻ thoải mái, thì hồi tưởng lại lời kể của nàng On trong hôm đó. Sự tức giận xuất hiện trong một thoáng trong mắt người phụ nữ lớn tuổi rồi dằn nén nó.
Khi xử lý ấn dấu tay với tờ giấy chuộc thân của nàng Eung xong xuôi thì đợi cho đối phương rời đi xa, bà Kui bước đến vặn kéo tay của cháu gái cùng sự phật ý không vui.
“Phải ngươi không con Glin? Cớ gì lại đi tàn phá Mae Pudtan không ngừng, đứa cháu hư đốn.”
“Ôi! Bà, ta đau đấy, kéo tai ta làm gì?”
“Con Glin, thời gian này ngươi chưa từng nghe thấy tiếng đồn đại rằng Mae Pudtan thân thiết với bên nhà Praya Wisutsakorm đến thế nào sao? Lên bắc xuống nam cùng các ngài, ngay cả tiểu thư Prang còn xưng em gọi chị với nàng một cách thuận miệng. Ngươi chắc không xảy ra chuyện lớn thì chắc không hối lỗi. Hay định để Mae Pudtan không nhịn được phải báo án lôi ngươi giam vào trong ngục thì mới biết hối lỗi?”
“Bà nói cái gì thế? Ta đi làm cái gì từ hồi nào chứ. Đừng có mà vu khống ta.”
“Đừng nghĩ rằng ta không biết. Nếu ta hỏi con Im thì hẳn sẽ biết được sự thật, con On nói rằng cả hai biến mất cùng nhau.” Bà Kui bắt đầu tức giận nhiều hơn khi cháu gái cứng miệng. Nàng Im, nàng On đều hạ người xuống quỳ rạp cùng sự sợ hãi e ngại.
“Ôi! Nói cũng được, ta làm thật đấy. Làm rồi cũng không thể trà thù được.”
“Con Glin ơi con Glin, muốn bà ngươi ngất xỉu chết trong nhà vì hành động của ngươi hay sao?” Bà Kui nặng lòng đến mức thả người ngồi xuống sàn cùng dáng vẻ đau khổ, khi nhìn thấy như thế thì Mae Glin có thái độ dịu xuống.
“Bà, ta đã làm rồi, sai rồi, Mae Pudtan hẳn không biết ta là người làm đâu.”
“Không biết thế nào được, con Eung nói ám chỉ và nhìn về phía ngươi như thế.”
“Thế cớ gì nàng ta không tính chuyện với ta. Nếu nàng biết là ta thì đã ập đến phát tác rồi đấy. Nàng có chịu nhượng ai đâu, nào phải không có miệng lưỡi.”
“Ngươi tự đi ngẫm nhìn lại bản thân đi. Ngay cả người khác còn biết suy nghĩ lo lắng sợ ta đau lòng vì cháu mình đi làm hại người ta, nên mới không chịu đến tính chuyện. Ngươi rõ ràng là đứa cháu ta tận tay nuôi lớn, và không có ngu ngốc mà đủ biết suy nghĩ rằng Mae Pudtan là người thế nào. Lần ta đánh ngươi, khi nàng ta thấy ta đau khổ khi phải phạt cháu mình thì nàng ta còn chấp nhận tha thứ. Lần này cũng vậy, làm người đấy Mae Glin, nên có suy nghĩ, đừng để thành kiến dẫn dắt đến mức tạo rắc rối cho bản thân và người khác…” Mae Glin dần dần cúi mặt ngẫm nghĩ theo lời của bà mình, cho đến khi cả bà lẫn cháu đều im lặng.
* * *
Gió lạnh đến cùng với nghi lễ hoàng gia trang trí diều phiêu gọi gió, Meun Maharit mang dụng cụ làm diều cùng với một số phụ tá đến trải khăn ở giữa khoảng sân trước chòi dưới bóng cây to.
“Có đưa hết người ở nhà đến không vậy Khun Pi? Đem đồ gì đến mà nhiều thế?”
“Tháng chạp rồi, không mấy ngày nữa ngày gió diều to sẽ đến và đức vua hẳn sẽ cho tổ chức nghi lễ hoàng gia trang trí diều phiêu gọi gió, hay còn gọi là nghi lễ thả diều.”
“Thả diều*.” Pudtan tỏ vẻ mặt kỳ quặc khi nghe thấy từ này theo kiểu người có chút tục tĩu trong lòng.
*Nghĩa bóng của từ “thả diều” là “thủ dâm”.
“Phải, dùng gió buồm* hay gió diều** trong việc thả diều. Mùa nóng thì gọi là gió buồm, mùa lạnh như lúc này thì gọi là gió diều. Khi đến thời điểm thì trưởng phủ phó phủ, Praya Ratchanagun hay anh Thongkam sẽ là người trông gió canh chừng gió nhẹ cho đức vua, để tâu báo cho đi thả diều ở vườn nhỏ phía sau tịnh xá Phra Mongkhon Bophit và để cho diều Chula và diều cá nóc thi đua chơi đuổi bắt. Diều Chula sẽ quất guồng chỉ để cho dây diều cá nóc dính vào chăm pa***. Người nào khiến cho diều của đối phương từ trên trời rơi xuống trước thì sẽ nhận được phần thưởng ngự ban là số tiền lớn nhiều tamleung. Vào buổi tối trong ngày thi thì sẽ có thả diều gắn đèn treo lục lạc theo diều. Và vào buổi chiều thì còn có kịch ngoại**** vở Suwannahong ở chùa Mongkhon Biphot để cho xem đấy.”
*Loại gió thổi từ phía nam lên phía bắc trong mùa nóng.
**Loại gió thổi từ phía bắc xuống phía nam trong mùa lạnh.
***Tên một bộ phận của diều Chula. Để hiểu rõ thì mọi người xem clip đây nhé, chỗ 0.17 là hình diều Chula, 0.29 là chăm pa – bộ phận vũ khí của diều Chula, 0.40 là hình diều cá nóc.
****Tên một thể loại kịch múa, chỉ toàn nam diễn, đối lập với kịch nội vốn chỉ toàn nữ diễn và chỉ dành riêng cho nhà vua.
“Nghe xong thì hẳn là thú vị. À, thế Khun Pi cũng sẽ thi sao?”
“Nếu không thi thì ta sẽ tập hợp đông người đến làm diều hay sao? Ta đi tìm loại tre bảy năm tuổi đến chuẩn bị làm, lại còn dùng loại giấy trắng tốt, và còn dùng vụn thủy tinh màu của Tây trộn với lòng trắng trứng để làm dây cho sắc nữa đấy.”
“Thế tại sao lại đến đây làm mà không làm ở nhà Khun Pi?”
“Ta muốn nàng cùng vui, cùng nhau thả diều, thì phải cho làm chung từ đầu để có cảm giác đồng sở hữu trong lúc thả diều chứ.” Pudtan đến mức liếc nhìn lên trời. Cô bước về phía sau chòi tương đối vắng bóng người rồi ngoắc tay gọi Meun Maharit đi theo. Dù cho hoài nghi nhưng chàng trai quý tộc trẻ cũng tử tế đi theo.
“Khun Pi ạ, có thể gọi là chơi diều hay không?”
“Được, nhưng… khi mà người ta thả diều dù cho cũng là chơi nhưng lại gọi là chơi diều để làm gì? Thả diều là thả diều.”
“Một từ thả, hai từ cũng thả.” Pudtan thở dài thượt ra rồi quyết định dùng hai tay đỡ lấy má của Meun Maharit để nhìn thẳng vào mặt cô.
“Nhìn miệng ta nhé, chơi diều.” Bàn tay mà dù cho không mềm như tay mẹ do làm việc vườn tược ruộng rẫy nhưng vẫn gửi đến sự ấm áp như thể có ánh nắng nhẹ rọi đến tận trong tim. Ánh lấp lánh liền hiện lên trong đôi mắt sắc, Pudtan bắt đầu thấy là lạ đến mức phải thả tay ra khỏi má nhám nhám do phần gốc ngắn của râu, nhưng bị bàn tay to bắt lấy hai bàn tay lại cùng với kéo đến sát bờ ngực dẻo dai của anh.
“Dù cho nàng cần điều gì, mong muốn thế nào, ta cũng sẽ tìm kiếm đến cho, sẽ làm cho, sẽ chịu nhượng bộ theo như ý của nàng.”
“Thật không thể để hở ra được mà, đi thôi ạ, đi làm diều cùng nhau.” Pudtan mắc cỡ đến mức phải quay lưng bước tránh về phía nhóm người vốn đang châm lửa uốn khung tre làm diều nên không nhìn thấy ngài Meun trẻ tuổi mỉm cười đáng yêu chiều đến mức nào.
* * *
Vào ngày nghi lễ hoàng gia trang trí diều phiêu gọi gió, tất thảy đều thuận lợi, bầu trời xanh trong không mây che phủ. Khi đức vua gọi diều Chula cho tuần tra thành quất guồng chỉ lên cho đón gió bên trên thì liền an tọa trong đình cao để trông chờ việc thi đấu cực kỳ gắt gao tiếp theo sau. Phía dưới gần đình lễ thì người cho tổ chức đối thơ để khuyến khích nhiều người thi đấu trở nên hăng hái, lại còn có dàn Mahori rộn ràng như thể vui thú.
…Vầng dương rọi thanh thiên, Chula rực rỡ bắt lấy bầu trời
Cá nóc hòa quyện trang trí, tràn ngập khắp sân vàng
Chula vượt trội nền đất, trôi vút
Gió rung rinh chen gió trên, trợ lực
Chân ếch đảo liệng khuấy động, sượt qua diều
Dính dây nọng cá nóc, từng tránh nổi sao?
Cạnh tranh thầm ghẹo chạc, trôi đến
Rẽ dòng trên bầu trời, đấu khẽ
Quay lại ghẹo chăm pa, đâm tiếp
Kéo dây gom cá nóc, lung lay đâm đất bâng quơ…
Nhà Praya Wisutsakorn đến gần như đầy đủ cả chủ lẫn tớ, chỉ thiếu bậc trưởng bối như Khun Ying Jampa, Praya Wisutsakorn và Khun Ying Karaket vốn lắc đầu khi con gái như tiểu thư Prang rủ rê. Do đã đi nhiều lần nhiều năm rồi nên sự thú vị bắt đầu trở thành không thú vị, thân thể cũng không còn rộn ràng như thời còn trẻ, chỉ ra lệnh cho nàng Pin, nàng Yaem đi theo sát chăm sóc con gái. Và chắc chắn rằng buổi lễ này ngoài nam nữ nhà Praya Wisutsakorn thì còn có cả cái đuôi của gia đình là Pudtan, nàng Eung và nai Perm.
Các nam quý tộc già trẻ bao gồm cả các nữ nhân già trẻ đều đến buổi lễ này, bao gồm cả Meun Janpubet và em gái như tiểu thư Praejin. Cả hai đến chăm chú ngồi xem cuộc thi diều và còn rủ nhóm của Meun Maharit ngồi cùng. Tiểu thư Prang vốn vẫn chỉ là cô bé 16 tuổi thì mải thích thú đến mức má mịn phớt đỏ từ hơi nắng. Tiểu thư Praejin mỉm cười nhẹ không thấy răng theo lối cư xử được cho rằng đoan trang với chàng quý tộc trẻ, và còn gửi nụ cười đến cho cả Pudtan, da dẻ mịn màng đỏ ửng đến đáng yêu chiều. Pudtan liền đưa me dằm không hạt ba vị tự tay chế biến, được bỏ vào trong nhiều bọc lá chuối bằng cỡ nắm tay, đóng lại bằng xiên từ nhánh cây dừa. Đối phương nhận lấy mở ra bỏ vào miệng nhai ngon lành. Khi cảm nhận được vị lan khắp trên lưỡi thì mắt to bám dính lấy cô. Mae Prang lén nhìn rồi thầm cau có khi bị giành mất chị gái, nhưng nhanh chóng giãn ra khi Meun Janpubet đưa cho chiếc diều Chula nhỏ.
“Anh làm cho đấy, phòng khi muốn chơi ở nhà. Đừng thấy nhỏ hơn một nửa so với diều Chula bình thường thì sẽ chơi không được, nếu có gió trên thì sẽ có lực chống gió không kém diều Chula to đâu.”
“Cảm ơn Khun Pi In.” Pudtan liếc nhìn ánh lấp lánh trong ánh mắt mà Por In mắt hí gửi đến cho cô em nhỏ thì nghĩ thấy lợn cợn trong lòng. Nhưng nghĩ rằng Mae Prang của cô chỉ mới 16 tuổi thì cảm thấy bản thân suy nghĩ nhiều quá. Ngài Meun trẻ tuổi hẳn là cưng chiều giống như em gái do tuổi tác xêm xêm với em gái của mình chăng.
“Vũ khí của diều Chula là chăm pa, làm từ tầm vông được vút nhọn đâm lỗ gắn ở phần chỉ, sẽ có khoảng hai cái gắn ở hai đoạn khác nhau. Còn vũ khí của diều cá nóc là nọng, làm dây chỉ thành vòng thành hốc từ sợi dây thả* để tận dụng cơ hội trong việc dùng để khều đầu, cánh hay đuôi của diều Chula. Người chơi diều cá nóc phải cẩn thận đừng để cho diều Chula lại gần. Vì Chula có góc nhọn là cánh và chân ếch có độc quanh thân, gần như có thể đuổi ghim mọi phần của cá nóc. Nhưng nếu Chula không cẩn thận thì cũng có thể bị nọng của diều cá nóc móc khều lấy. Nếu so sánh giới tính thì diều Chula là nam còn diều cá nóc là nữ. Nếu như chăm pa của diều Chula móc vào dây, đuôi hay ngay cả thân của diều cá nóc được khoảng hai lần thì diều cá nóc sẽ mất thăng bằng, và nếu diều Chula bị trúng nọng của diều cá nóc thì sẵn sàng chao đảo xuống đất bất cứ lúc nào. Có thể gọi là đều yếu thế trước nhau cả, tùy theo kỹ năng của người thả, à… người chơi.” Pudtan nghe lời giải thích của Meun Maharit rồi không thể nhịn cười được, thật nghe lời quá mà.
*Thật ra chỗ này mình không biết dịch sao cho chính xác, nhưng dây thả ở đây ý là phần dây màu xanh dương như trong ảnh, cho đến phần có nút buộc chốt lại ấy.
Diều Chula của Meun Maharit được thả lên nhờ kỹ năng của nai Chom vốn trông khá nhanh nhẹn thành thạo, không bao lâu thì đã thắng đi tiếp vào vòng trong nhưng phải ngừng lại trước diều cá nóc của quan viên bộ Nakorn Ban vốn dùng người chuyên nghiệp trong việc làm diều chơi diều, tung kỹ năng đến mức hiển nhiên rõ rệt. Cuối cùng chỉ có thể đứng thứ ba, số tiền thưởng năm tamleung đến tay, ngài Meun lắm chiêu trò đưa một nửa tiền cho Pudtan.
“Hừ, cho người ta làm gì?”
“Thì từng nói rằng sẽ cho nàng có phần tham gia cùng, hồ cũng lấy từ nhà của nàng, lửa dùng uốn khung cũng châm từ củi của nàng. Phần thưởng này phải chia cho một nửa.” Pudtan không thể phản đối, sự thơm ngọt của phần tiền mà bỗng dưng giống như được cho khơi khơi, cô liền đặc biệt vui vẻ. Cho đến khi về đến nhà thì vẫn có nụ cười, đến mức hai hầu tớ thân cận quay sang nhìn nhau cười đầy vui mừng.