“Hét cái gì mà hét, im lặng một chút cho tôi, bây giờ anh có giảo biện thế nào cũng không có ý nghĩa gì đâu. Những bức ảnh và tài liệu trước mặt đầu đã chứng thực tội danh của anh rồi, hơn nữa còn có một số tài liệu mà chúng tôi phải đi điều. Bắt anh chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi. Hiện tại anh chỉ có duy nhất một con đường chính là dốc sức phối hợp với cảnh sát mà thôi.”
“Trước khi tôi gặp được luật sư của mình, tôi sẽ không trả lời các anh dù chỉ là một chữ.” Tinh thần của Đàm Quân lúc này đã có chút kích động rồi, thế nhưng vẫn còn cách lớp phòng tuyến của hắn ta một chút nữa. Lúc này mà có thêm chút gì đó kích vào, lớp phòng tuyến cuối cùng đó của Đàm Quân nhất định sẽ bị phá vỡ, từ đó tất cả những thứ mà hắn ta biết sẽ được đào ra ngoài.
Nhưng chính là vì vừa đúng thiếu chỉ một chút như thế, trên tay bọn họ đã không còn chứng cứ xác thực hơn nữa rồi, Phùng Hạo Vũ không tránh khỏi có chút lo lắng.
Trong tình huống Đàm Quân còn là chuyên gia trong lĩnh vực tâm lý học, hắn ta lập tức đã nhìn ra trong tay Phùng Hạo Vũ đã không còn chứng cứ nào xác thực hơn nữa rồi. Hắn ta ép bản thân mình phải bình tĩnh lại, “Các người không còn bằng chứng nào xác thực hơn nữa rồi đi, vì vậy các người không có biện pháp định tội cho tôi, bây giờ tốt nhất là các người mau gọi luật sư của tôi tới đây, bằng không tôi sẽ ở trước mặt tòa án kiện tội các người.”
Bầu không khí nhất thời liền trở nên cực kì căng thẳng, “Hì hì, bác sĩ Đàm không cần khẩn trương như vậy đâu, chúng tôi bất quá chỉ là muốn biết bệnh tình của Đồng Cẩm Tâm mà thôi, càng huống hồ gì anh cũng đã nói rồi, người không phải do anh gϊếŧ thì những thứ này khẳng định không có liên quan tới anh rồi đúng không? Hà cớ gì lại giúp người khác gánh vác chứ? Đến lúc đó anh lại nhiều thêm một tội bao che, quá lỗ vốn rồi đấy.” Ngô Du lấy một điếu thuốc lá ở trong túi áo ra đưa cho Đàm Quân.
Đàm Quân sau khi cự tuyệt nhìn thấy dáng vẻ nịnh hót của Ngô Du, trong lòng ít nhiều cũng tìm về được chút thăng bằng, “Cho dù các người bắt được Đồng Cẩm Tâm, cũng không có cách nào định tội đâu. Cô ta là một bệnh nhân tâm thần mắc chứng tâm thần phân liệt, cũng chính là nói lúc cô ta gϊếŧ người là do một người khác đến gϊếŧ, tình trạng của cô ta thuộc vào diện không có ý thức
Ngô Du đã nghĩ rất nhiều kết cục, tuyệt chưa từng nghĩ đến Đông Cẩm Tâm là bệnh nhân tâm thần mắc chứng tâm thần phân liệt, “Vậy nhất định là anh biết cách làm thế nào để gọi nhân cách khác của Đồng Cẩm Tâm nhỉ.”
Đàm Quân cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, suy nghĩ gần 5 phút, trong lúc anh ta suy nghĩ, Ngô Du cũng không hề thúc giục Đàm Quân, “Không ngừng khiến cô ta bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, sau khi chạm đến phòng tuyến bảo hộ của cô ta, nhân cách khác của cô ta liền sẽ xuất hiện.”
Mà ở buồng thẩm vấn khác, tinh thần của Đồng Cẩm Tâm vẫn còn vô cùng không ổn định, lúc nhìn thấy Ngô Du tiến vào, cô ta liền đứng dậy muốn đi đến chỗ Ngô Du, “Thám tử Ngô, người thật sự không phải do tôi gϊếŧ đâu, tôi yêu anh ấy như vậy, làm sao tôi có thể gϊếŧ anh ấy chứ? Tôi cầu xin anh nhất định phải giúp tôi bắt được hung thủ thật sự.”
Ngô Du lúc này đã cởi bỏ bộ dạng lơ mơ, từng câu đều căng thẳng bức ép hỏi cô, “Đàm Quân nói, chính hắn tận mắt nhìn thấy cô gϊếŧ người, hơn thử thủ pháp gϊếŧ người cực kì nhẫn tâm, cô cắm một chiếc kim tiêm vào trong người Tô Thanh Phong, rút máu của anh ta từng chút từng chút một cho đến khi cạn sạch, khiến anh ta trong tình trạng vẫn còn ý thức thể nghiệm cảm giác sinh mạng của chính mình dần dần biến mất.”
“Không, không phải tôi, Đàm Quân hắn đang nói láo.” Đồng Cẩm Tâm như thế nào cũng không muốn thừa nhận chính mình đã gϊếŧ Tô Thanh Phong.
“Hắn không có lí do để hãm hại cô, trước khi cô đi tìm hắn, chúng tôi đã từng tiến hành một lần nói chuyện với hắn rồi. Đối với chuyện cô đã gϊếŧ người này hắn đã câm như hến vậy, hắn không cần thiết phải phản bội cô vào lúc này.”
“Hắn... hắn có lí do của hắn, hắn chính là một tên tiểu nhân gian trá.” Đồng Cẩm Tâm cuống cuồng, lời nói ra đều có chút không mạch lạc, “Đúng, tôi nhớ ra rồi, tôi và hăn cùng nhau điều hành một doanh nghiệp ngầm chuyên buôn bán nội tạng người. Sau khi tôi theo dõi Tô Thanh Phong, tôi phát hiện tôi đã thật sự yêu anh ấy rồi, hơn nữa bây giơ, tiền của tôi cũng đủ để cho tôi và anh ấy cùng nhau sống hết đời rồi. Tôi muốn rửa tay gác kiếm làm lại cuộc đời, thế nhưng Đàm Quân không đồng ý, hắn cứ luôn miệng nói với tôi rằng Tô Thanh Phong không yêu tôi, anh ta chỉ vì tiền của tôi thôi, Đàm Quân không ngừng nói với tôi rằng Tô Thanh Phòng là một tên ngụy quân tử. Tôi không tin, Đàm Quân nhất định là đang sợ, nếu như không có tôi giúp đỡ, cái bệnh viện ngầm kia liền không thể kinh doanh tiếp được nữa. Hắn chính là vì tiền, các người phải tin tôi, tôi có thể cung cấp cho các người bất cứ tài liệu gì.”
Ngô Du nhìn thấy Đồng Cẩm Tâm hoang mang lo sợ, không khỏi cảm khái hỡi thế gian tình yêu là chi, một người phụ nữ thông minh lanh lợi thế này, lại có thể vì một người đàn ông mà hủy hoại hết thảy nỗ lực của chính mình.
Câu trả lời của Đồng Cẩm Tâm này cũng tính là thu hoạch ngoài ý muốn, “Các người phải tin tôi, thật sự không phải tôi, càng huống hồ tôi đã mang thai rồi, tôi làm sao có thể để đứa con chưa chào đời của tôi không có cha được chứ?”
Đồng Cẩm Tâm lúc này căn bản không để ý chính mình sẽ phải ngồi tù hay không mà là đang bối rối phải chăng bản thân thật sự đã gϊếŧ Tô Thanh Phong, cô ấy không có cách nào tiếp nhận chuyện chính mình đã gϊếŧ chết người đàn ông mà mình yêu nhất.
“Nhưng cô có nhân cách phân liệt.”
Đồng Cẩm Tâm nhất thời á khẩu không nói nên lời, thực ra trong lòng cô cũng rõ ràng, có lẽ thật sự là cô đã gϊếŧ Tô Thanh Phong, thế nhưng vì sao cô phải gϊếŧ Tô Thanh Phong chứ?
“Thật sự không phải tôi, thật sự không phải tôi, thật sự không phải tôi.” Tinh thần của Đồng Cẩm Tâm có chút điên cuồng, cô kéo mạnh tóc của bản thân, giống như là muốn tìm một chỗ phát tiết.
Đột nhiên giây tiếp theo cô không còn giật tóc của chính mình nữa, cả ánh mắt cũng trở nên ác liệt hơn không ít, cô từ từ chỉnh gọn mái tóc bị kéo cho rối loạn của mình, “Nhìn dáng vẻ của anh tựa hồ đợi tôi rất lâu rồi.”
“Nói với tôi về động cơ gϊếŧ người của cô trước đi.”
“Loại đàn ông cặn bã chỉ có thể lừa dối phụ nữ ngu ngốc, chết cũng chẳng tiếc.”
“Cô là vì không có được cho nên muốn phá hủy sao?”
“Hừ, loại đàn ông này có tặng tôi tôi cũng không thèm. Loại đàn ông này cực kì sợ chết, lúc tôi gϊếŧ anh ta, khiến hắn ta từ từ cảm nhận sinh mệnh của chính mình dần mất đi, đối với tôi mà nói, đó là chuyện vui vẻ nhất mà tôi đã từng ở trên đời. Tôi nhìn thấy vẻ sợ hãi trên gương mặt của anh ta còn đặc biệt chụp lại một bức ảnh và lưu vào điện thoại đây.” Đồng Cẩm Tâm cười dương dương tự đắc, “Kho máu ở bệnh viện ngầm vốn dĩ có chút hơi thiếu, vì vậy tôi liền đưa toàn bộ chỗ máu đó của anh ta đến bệnh viện. Nhưng mà đi được nửa đường thì tôi lại nghĩ lại, máu của loại đàn ông này quá mức buồn nôn. Sau đó... anh đoán xem sau đó tôi đã làm thế nào đi. Hahaha. Sau đó tôi đổ toàn bộ máu của anh ta vào bồn cầu xả nước xối đi, loại máu dơ bẩn như vậy chỉ hợp với những nơi ô uế mà thôi.”
“Sau khi cô gϊếŧ người xong, có nhìn thấy còn có người nào khác tiến vào hiện trường không?” Trong cả cái vụ án này, cái Ngô Du quan tâm nhất chính là điểm này, bởi vì cậu vô cùng tin chắc rằng cái dấu ‘x’ kia hoàn toàn chính là nét bút của người kia.
“Anh cầu xin tôi đi, cầu xin tôi tôi sẽ nói cho anh biết đáp án.”
“Đồng Cẩm Tâm cô đừng được đằng chân lên đằng đầu.”
“Tôi có cái gì mà được đằng chân lên đằng đầu đây, lại nói nữa là, tôi đều đã thừa nhận rồi, tất cả mọi chuyện là do tôi làm đấy. Nếu như anh muốn có đáp án mà anh muốn, cũng không phải là không được, chỉ cần tôi được tại ngoại trong thời gian xét xử.”