“Ầy, người đàn ông đó mắc bệnh sạch sẽ phi thường nghiêm trọng, sau khi gϊếŧ người xong còn không ngừng dùng đầu ngón tay lau sạch từng kẽ giữa ngón tay. Có điều cậu đừng nói, cái tay đó còn thật sự nhìn tỉ đẹp luôn đấy.” Không thể không thừa nhận rằng Đồng Cẩm Tâm ngoại trừ những chuyện liên quan đến Tô Thanh Phong thì có chút ngu muội ra, thì trong những chuyện khác bộ não của cô ta hoạt động cực kì nhanh.
Những lời cô ta nói cũng khiến Ngô Du phải dừng bước, “Được tại ngoại là chuyện không thể, nhưng tôi có thể giúp cô làm chứng trong lúc xét xử, cố gắng giảm nhẹ tội cho cô càng nhiều càng tốt. Tôi biết cô là đang gánh tội thay cho Đồng Cẩm Tâm, bản chất của cô vốn không xấu, tôi cũng biết cô muốn bảo vệ đứa bé trong bụng mình.”
“Người đó đeo một cái khẩu trang, tôi không có nhìn thấy được anh ta trông như thế nào, nhưng là ánh mắt của anh ta vô cùng đáng sợ, ánh mắt của anh ta trống rỗng, một điểm tức giận cũng không có, cơ thê có lẽ là cao khoảng 1,8m, có điều anh ta đi đến trước mặt tôi nói một câu, bây giờ nghĩ kỹ lại thì có lẽ nói với anh rồi, nghĩ đến cũng thật buồn cười, có thể là khi đó người đàn ông kia vừa nhìn liền đã biết tôi sẽ có kết cục như ngày hôm nay rồi.”
“ ‘Hắn’ đã nói cái gì?”
“Trò chơi chính thức bắt đầu, hy vọng anh có thể đuổi kịp tốc độ gây án của anh ta.”
Ngô Du tung một quả đấm đấm mạnh vào trường, rất lâu sau còn không có hồi thần, cậu cảm thấy trong ngực mình như có một cục đá vô hình đè nặng khiến bản thân không thể thở nổi.
“Cậu ổn không?”
Ngô Du quay đầu nhìn Phùng Hạo Vũ đang đứng sau lưng mình, trên mặt lỗ rõ vẻ lo lắng hỏi thăm, “Có chỗ nào không thoải mái, để tôi đưa cậu tới bệnh viện.”
“Không có chuyện gì, khi nào chúng ta quay trở về Tân Giang?”
“Có thể còn phải đợi vài ngày, bởi vì tôi nhận được thông báo của Sở tỉnh muốn đình chỉ công tác của Lý Kiện Tư, ông ta có tình nghi đã tham ô, lại thêm cái bệnh viện ngầm của Đàm Quân cũng thu hút sự chú ý của Sở tỉnh. Vì vậy bên bọn họ cũng không phái thêm người khác tới đây, có khả năng còn phải chờ thêm ít nhất là khoảng 10 ngày nữa.” Phùng Hạo Vũ áy náy nhìn khuôn mặt tái nhợt của Ngô Du, “Hay là tôi phái người đưa cậu trở về Tân Giang trước?”
Ngô Du gật gật đầu, cậu tựa chừng như bị gì đó kích động, “Có điều, lão Phùng, tôi chỉ cảm thấy vụ án này kết thúc quá thuận lợi rồi, thuận lợi đến mức có chút kì quái.”
Phùng Hạo Vũ sớm đã đoán được Ngô Du sẽ nói như vậy, dựa vào cái sự nhạy cảm của cậu mà nói thì, không thể nào có chuyện không cảm thấy bất kì cái gì, nhưng là vào ngay lúc Ngô Du chân chính hỏi tới, trong lòng của Phùng Hạo Vũ vẫn là có chút lộp bộp, “Vụ án này cả một đường không phải tôi đều là do cậu chỉ đông chỉ tây làm việc sao? Có cái chỗ nào kì quái vậy?”
“Dẹp đi dẹp đi, không nghĩ nữa, có thể là gần đây tôi quá mệt rồi, có chút nhạy cảm, cơ thể tôi mấy ngày này nhớ Tân Giang.” Ngô Du nghĩ đi nghĩ lại cũng nghĩ không ra nguyên do sao lại như vậy, liền thẳng thắng không quan tâm nữa, trực tiếp từ bỏ luôn.
Nửa đêm ba ngày sau...
*đính đong, đính đong*
“Ai đó?” Ngô Du mới vừa tắm xong, quàng cái khăn lông liền nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
“Xin chào, phục vụ phòng ạ.”
“Ấn nhầm chuông cửa rồi, tôi không có gọi phục vụ phòng.” Ngô Du cầm lấy máy sấy sấy tóc, cho rằng đối phương chỉ là đến nhầm phòng mà thôi, hoàn toàn không hề để bụng.
“Là anh Phùng giúp anh gọi phục vụ phòng ạ.”
Ngô Du vừa mới mở cửa, tốc độ tay của nhân viên phục vụ vô cùng nhanh, cầm khăn lông trong tay lập tức che mũi và miệng của Ngô Du, Ngô Du ngọ nguậy chống cự được vài giây cũng liền ngất đi.
Đợi đến lúc cậu mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, phát hiện bản thân đang ở bên trong một cái nhà kho, xung quanh hoàn toàn trống không, hơn nữa bản thân cậu cũng đang bị treo lơ lửng trên trông trung.
Đột nhiên, bên trong nhà kho trống trải vắng vẻ này vang lên một giọng nói thô kệch, rõ ràng là đã qua xử lí âm thanh rồi, “Thám tử Ngô, hôm nay cuộc sống của cậu sẽ kết thúc tại đây rồi, có sợ không?”
“Cục trưởng Lý, ông cũng không cần phải giả thần giả quỷ nữa, tôi đã biết là ông rồi.” Ngô Du cũng không vì tình cảnh của bản thân đang thế này mà hoang mang, ngược lại là vào thời điểm này cậu càng lộ rõ sự bình tĩnh.
*Bốp bốp bốp* tiếng vỗ tay vang lên, Lý Kiện Tư cũng xuất hiện trước mặt Ngô Du, “Thám tử Ngô, giờ phút này tôi không thể không tán thưởng cậu, sự trấn tĩnh của cậu quả thật là chỗ khiến tôi rất bái phục cậu đấy. Nhưng mà lần này tôi không nghĩ đến rằng tôi mời cậu đến phá án, vậy mà lại khiến bản thân cũng bị kéo xuống đài.”
“Cục trưởng Lý, à không đúng, ông đã không còn là cục trưởng nữa rồi, bản thân ông là cảnh sát công an nhân dân, trên người gánh trách nhiệm của một cảnh sát công an nhân dân. Khi ông biết luật mà vẫn phạm luật, ông đáng lí ra phải nghĩ đến chuyện ông sẽ có ngày hôm nay. Không có một ai có thể làm chuyện phạm pháp mà sau đó còn có thể an toàn rút lui được.”
Lý Kiện Tư chẳng hề để lời nói của Ngô Du vào trong đầu, ông ta cầm lấy điện thoại di động, gọi một cuộc gọi, bên trên màn hình là số điện thoại của Phùng Hạo Vũ.
“Cục trưởng Phùng, lâu rồi không liên lạc nhỉ”(1)
“Lý Kiện Tư?”
“Mới mấy ngày không gặp thôi mà bây giờ đã bắt đầu gọi thẳng tên họ đầy đủ của tôi rồi, còn nhớ cách đây mấy ngày cậu vẫn còn gọi tôi một tiếng Cục trưởng Lý mà.” Cả trong lẫn ngoài câu nói của Lý Kiện Tư đều chứa đầy châm biếm.
“Nếu như bây giờ ông tự mình đi đầu thú, tôi còn có thể giúp ông cầu tình, suy cho cùng thì ông ở đồn cảnh sát nhiều năm như vậy không có công lao cũng có khổ lao.” Phùng Hạo Vũ hiện tại dang điều tra các quan chức quý tộc ở thành phố Giang Bắc có liên quan đến bệnh viện Nhã Ân, cơ bản thì chẳng có mấy người sạch sẽ cả, bệnh viện Nhã Ân hôm qua cũng đã bị niêm phong lại để kiểm tra. Lý Kiện Tư bây giờ cũng đã trở thành một tội phạm bỏ trốn.
“Tôi sẽ không tin lời mà cậu nói đâu, không bằng bây giờ chúng ta đến bàn một cuộc giao dịch thì thế nào? Thám tử Ngô hiện tại đang nằm trong tay tôi, cậu cảm thấy cậu có thể dùng cái gì khiến tôi cảm động để đến chuộc được cậu ta về đây?” Lý Kiện Tư lúc này đã chẳng còn gì để mất nữa rồi, lúc đó ở đồn cảnh sát bộ dáng quang phong là thế, bây giờ râu ria lởm chởm, quần áo mặc trên người cũng bình thường đến mức không thể bình thường hơn. Bộ dáng lịch lãm đẹp đẽ trước kia đã hoàn toàn biến mất. “Có lẽ cậu cho rằng người như tôi không xứng làm cảnh sát, thế nhưng thói đời này chính là như thế đấy. Dù cho tôi không làm loại chuyện này, thì cũng có người khác đi làm mà thôi, “người chết vì tiền, chi chết vì đồ ăn”(2), câu nói này tôi tin cậu không thể không hiểu.”
“Nhưng chúng ta là cảnh sát.” Ở trong lòng Phùng Hạo Vũ, cảnh sát là một nghề nghiệp không thể bị khinh nhờn, trên người anh cũng tràn đầy chính nghĩa, tràn đầy sự tín nhiệm của nhân dân đối với anh, “Ông muốn như thế nào mới chịu thả Ngô Du ra?”
“Giúp tôi chuẩn bị một con thuyền, tôi muốn ra nước ngoài, còn nữa, chuẩn bị cho tôi 100 vạn tiền mặt (~3 tỷ 610 triệu VNĐ), tôi liền sẽ thả cậu ta ra.”
“Không thể được, bây giờ cả nước đều đang truy nã ông, tôi làm thế nào có thể có năng lực giúp ông sắp xếp một con tàu đi nước ngoài đó được, càng huống hồ tôi làm sao mà có 100 vạn tệ tiền mặt mà đưa ông được chứ.”
“Cái đó tôi không quan tâm, cho cậu thời gian ba ngày, ba ngày sau tôi sẽ gửi thi thể của thám tử Ngô đến trước của đồn cảnh sát của các người.” Lý Kiện Tư cúp điện thoại, trái lại thêm chút hưng thú nhìn Ngô Du, “Thám tử Ngô, cậu đoán xem, cái mạng này của cậu có đáng giá bằng 100 vạn không?”
“Tôi đoán không đến đâu. Lão Phùng ấy à, là một cảnh sát chính trực, mới không giống các người chỉ thích tham ô hối lộ, chỉ với chút ít tiền lương cảnh sát cỏn con kia của anh ta làm sao có thể đủ 100 vạn tệ để đưa ông chứ. Không bằng như thế này đi, dù sao thì tôi bây giờ cũng đã thế này rồi, chúng ta đến nói chuyện một lát đi?”
Lý Kiện Tư xoay xoay khẩu súng trong tay, *cạch* một tiếng, mở nòng súng và nạp đạn vào, “Thám tử Ngô muốn từ trong miệng tôi biết được cái gì đây?”
- ------------
CHÚ THÍCH:
(1) Chỗ này từ gốc là:别来无恙 /Biéláiwúyàng/ biệt lai vô dạng/ nghĩa gốc là “hi vọng bạn vẫn khỏe kể từ lúc chúng ta tạm biệt nhau”, tuy nhiên câu này trong tiếng Trung là thường được dùng như một câu chào hỏi đại ý giống như “rất vui khi gặp lại bạn”.
(2) Ý nghĩa ban đầu của câu này là “con người kiếm tiền mà không cần cả mạng sống, chim thà chết để có thể tranh được thức ăn”, nghĩa rộng ra chính là để cuộc sống của mình tốt hơn, xa hoa hơn, theo đuổi danh lợi, người ta có thể làm bất cứ chuyện gì.