Bộ dạng khách sáo của cậu khiến Phùng Hạo Vũ ở bên cạnh không thể hiểu nỗi, tên gia hỏa này từ lúc nào trở nên khách khí như vậy rồi?
Trương Uyển Du cũng lập tức bắt tay lại, "Đừng khách sáo, đây đều là việc nên làm." Tuy nhiên khi nói xong câu này, cô phát hiện Ngô Du đang nhìn cổ tay cô, lập tức kéo tay áo của chính mình xuống.
"Cục cảnh sát bên kia đã đến công ty của Tô Thanh Phong điều tra, người quay lại nói rằng những gì Trương Uyển Du nói cũng không khác mấy với những gì bọn họ điều tra được. Vợ chồng bọn họ quan hệ đều vô cùng tốt. Hơn nữa tính cách của Tô Thanh Phong quả thực có chút hướng nội, nhưng xử lý công việc lại cẩn thận tỉ mỉ, làm việc vô cùng nghiêm túc. Cũng chính bởi vì điểm này nên mới có thể có được vị trí của ngày hôm nay." Phùng Hạo Vũ nhìn Ngô Du đang mãi trầm tư, "Tôi cảm thấy có phải phương hướng điều tra của cậu sai rồi hay không?"
"Được rồi, đi ăn cơm trước đã, sắp đói chết tôi rồi." Ngô Du xoa xoa bụng mình, bộ dạng trông như một con quỷ chế đói đầu thai.
Hai người đến căn tin, tùy tiện gọi mấy món ăn, "Ngô Du, cậu vẫn chưa nói tại sao cho rằng tình cảm vợ chồng bọn họ không tốt."
"Đợi sau khi tôi xác nhận xong một chuyện khác, tôi lại nói với anh." Ngô Du vừa ăn một miếng cơm lớn vừa trả lời.
"Tướng ăn của cậu có thể dễ nhìn hơn chút không, giống hệt như con quỷ đói đầu thai vậy. Người không biết còn tưởng rằng tôi ngược đãi cậu đó." Phùng Hạo Vũ thật dự không có mặt mũi nhìn tướng ăn của Ngô Du. Hắn đoán nếu không phải trên người mình đang mặc cảnh phục, người khác đều sẽ cho rằng hắn là kẻ buôn người.
Ngô Du còn chưa nuốt hết cơm trong miệng, "Nếu anh cảm thấy mất mặt, chúng ta ăn xong liền quay về Tân Giang, tôi còn không tình nguyện theo đâu!!"
Phùng Hạo Vũ bất lực nhìn Ngô Du, cúi đầu lặng lẽ ăn cơm.
Chỉ đến khi đồ ăn và cơm trên bàn được giải quyết sạch sẽ, Ngô Du mới hài lòng thỏa dạ buông đôi đũa trong tay xuống, còn thuận tiện ợ hơi một cái.
"Đến bệnh viện Nhã Ân một chuyến."
"Gì cơ?"
"Tôi thấy anh tuổi tác cũng không lớn, sao chưa gì đã bắt đầu lãng tai rồi?"
Nếu không phải Phùng Hạo Vũ đã quen biết Ngô Du nhiều năm như vậy rồi, hắn khẳng định sẽ cho rằng Ngô Du đang chơi mình, suy cho cùng thì mấy việc mà Ngô Du làm đều trông không đầu không đuôi.
"Xin chào, cho hỏi chủ nhiệm Đàm Quân có ở đây không?"
Bệnh viện Nhã Ân này cũng được xem như là một bệnh viện tư nhân cao cấp ở Giang Bắc. Những người đến đây không phú cũng quý, mỗi người đều ăn mặc cực kì đẳng cấp, thế nhưng cũng vì cách ăn mặc như váy dài luộm thuộm của mình khiến Ngô Du trông có chút lạc quẻ.
Ngô Du cũng phát hiện chính mình thu hút không ít ánh nhìn từ xung quanh, cúi đầu nhìn quần áo của bản thân, ngẩng đầu ngờ vực hỏi, "Thế nào? Bệnh viện của các người có yêu cầu về cách ăn mặc sao?"
Y tá ở bàn tư vấn cũng không cảm thấy ngượng ngùng, suy cho cùng quả thực là cách ăn mặc của Ngô Du quá kì dị, "Chủ nhiệm Đàm có ở đây ạ, chỉ là anh có hẹn trước không ạ?"
"Không có."
"Vậy thì thật ngại quá, hôm nay chủ nhiệm Đàm đã hẹn kín số, không thể tiếp nhận thêm lịch hẹn nữa." Y tá nói xong liền cúi đầu sắp xếp văn kiện trong tay mình.
Khi Phùng Hạo Vũ vừa vội vàng chạy tới, chưa kịp mở miệng nói chuyện đã bị Ngô Du hung hăng ghét bỏ một phen, "Sao cứ đến lúc quan trọng là lại mất tăm mất tích vậy?"
Phùng Hạo Vũ trực tiếp rút thẻ ngành ra, "Cảnh sát."
"Cảnh sát thì giỏi lắm sao? Không có hẹn trước thì chủ nhiệm Đàm vẫn sẽ không gặp." Y tá hoàn toàn không có vì Phùng Hạo Vũ lấy thẻ ngành ra mà ngoại lệ cho qua, ngược lại thái độ trở nên càng thêm ác liệt, "Nếu như các người không có lệnh khám sét thì không thể tiến vào bệnh viện, bằng không chúng tôi có thể kiện ngược lại anh. Nếu như không có chuyện gì, bây giờ các người có thể rời khỏi đây rồi."
"Vậy cho hỏi làm thế nào mới có thể đặt lịch hẹn với chủ nhiệm Đàm?"
Y tá nhìn nhìn bảng biểu, "Nếu như bây giờ các người hẹn lịch, thì nhanh nhất là nửa tháng sau mới có lịch trống để hẹn."
"Cô!" Phùng Hạo Vũ hơn một năm nay đều là kiểu muốn gió được gió muốn mưa được mưa, nào có như hiện tại bị một y tá chặn họng ngã ngửa.
Ngô Du khó có được cơ hội nhìn thấy bộ dạng tức xì khói của Phùng Hạo Vũ, trực tiếp cười ra tiếng, "Hahaha, không ngờ rằng cục trưởng Phùng cũng có ngày hôm nay đấy." Nói xong còn không quên vỗ mấy cái lên người Phùng Hạo Vũ, "Xem ra thời điểm thiết yếu, cảnh sát cũng sẽ vẫn bất lực nhỉ."
Mặc dù ăn phải canh bế môn(1), nhưng tâm trạng của Ngô Du vẫn rất là hớn hở.
"Trong vụ án này vị chủ nhiệm Đàm kia có gì quan trọng vậy?" Phùng Hạo Vũ lên xe liền nhìn thấy Ngô Du cúi đầu không biết đang vật lộn với máy tính của mình làm cái gì? Các đầu ngón tay gõ tanh tách trên bàn phím.
"Anh xem." Sau chốc lát không nói lời nào, chiếc laptop chuyển hướng quay màn hình về phía trước mặt Phùng Hạo Vũ, "Cái bệnh viện này là bệnh viện tư nhân cao cấp ở thành phố này, các loại phòng khoa đều có đủ, nhưng nổi tiếng nhất chính là khoa phụ sản và khoa thần kinh. Hơn nữa chủ nhiệm của khoa thần kinh này cũng chính là bác sĩ nổi tiếng nhất toàn bệnh viện của bọn họ, Đàm Quân."
"Có thể đừng thừa nước đục thả câu không? Nói trọng điểm!" Phùng Hạo Vụ tự nhận thấy bản thân bình thường không phải là một người nóng nảy. Thế nhưng mỗi lần đều bị Ngô Du làm cho mơ mơ hồ hồ, khó trách sẽ có chút sốt ruột."Trọng điểm chính là người này là nhân tố then chốt của bản án, nếu như không có cách nào gặp được hắn ta, vụ án này sẽ trở thành một câu đố không có lời giải, chúng ta tối nay có thể lập tức lên đường rồi. Cái này có thể tính là điều bất ngờ mà tôi dành cho anh không nha?" Không biết từ lúc nào trong miệng Ngô Du đã ngậm một cây tăm điệu bộ bất cần gác chân lên trước phó lái, thoải thả người dựa cả ra đằng đằng sau.
"Không phải cậu nói vụ án này có liên quan tới "hắn" sao? Lẽ nào cậu cứ như vậy từ bỏ à?" Phùng Hạo Vũ cảm thấy nếu như không phải lúc này bản thân đang lái xe, anh nhất định sẽ đấm cho cậu ta một đấm. Cái tên này làm sao có thể khiến người khác thời thời khắc khắc muốn bốc hỏa như vậy chứ?
"Vụ án này có liên quan tới "hắn", nhưng "hắn" tuyệt đối không phải là chủ mưu. Vì vậy, đối với tôi vụ án này tra cũng được không tra cũng được, càng huống hồ cái tôi muốn tra là hang ổ của "hắn", chứ không phải là "hắn"." Nói tới đây Ngô Du đột nhiên thu chân của mình lại, vô cùng nghiêm túc nhìn Phùng Hạo Vũ, "Người giống như anh khẳng định không phải là đang quan tâm tôi, con chồn chúc Tết con gà. Anh lúc này chắc chắn là đang lo lắng cho vụ án này, nếu như không phải, tôi bên này khẳng định là phá không nổi, không ảnh hưởng đến việc thăng quan phát tài của anh." *KÍTT!!!!* Tiếng phanh xe chói tai vang lên trong bầu không khí quỷ dị.
"Ngô Du, cậu đủ rồi. Trong mắt cậu thật sự cảm thấy tôi là loại người như vậy sao?"
"Đương nhiên, bằng không một năm trước anh sao có thể sẽ ngăn cản tôi phá án chứ, còn không phải là sợ tôi bỏ mạng chín suối, sau này không còn ai hỗ trợ cậu phá án, cậu không còn cách nào để thăng quan tiến chức nữa à." Ngô Du đối với gương mặt lạnh băng của Phùng Hạo Vũ trước giờ đều chưa từng sợ hãi.
"Xuống xe." Hai bàn tay nắm lấy vô lăng của Phùng Hạo Vũ đã nổi đầy gân xanh, có thể tưởng tượng, hiện tại anh vẫn luôn đang kiềm chế.
"Xuống thì xuống, ai sợ ai." Lúc Ngô Du xuống xe không quên đóng mạnh cửa một cái rầm, giống như sợ Phùng Hạo Vũ không nghe thấy vậy.
Ngô Du vừa xuống xe, Phùng Hạo Vũ liền đạp ga đi thẳng, chỉ để lại một đám khói xe bụi bặm cho Ngô Du.
- -------------
CHÚ THÍCH:
(1) Canh bế môn 闭门羹/bìméngēng/ hồi xưa khi muốn từ chối không cho người khác vào nhà chủ nhà sẽ mời người đó ăn một món canh gọi là canh bế môn, sau này từ này được dùng để chỉ ý cự tuyệt gặp mặt hoặc tiếp khách.