Nhưng Ngô Du chỉ phát hiện ra là có người mô phỏng cách thức gây án, cảm giác hụt hẫng ngay lập tức hiện rõ trên khuôn mặt anh.
Phùng Hạo Vũ dường như nhận ra được sự bất ổn của Ngô Du, liền bước lên phía trước một bước, vừa lúc chắn ở giữa Ngô Du và Lý Kiện Tư, "Lý cục, nếu đã không phải là cùng một người gây án, chúng tôi liền xem như là đến giúp đỡ đi, ở một bên đưa ra một chút ý kiến, đợi các vị bắt được người rồi, chúng tôi sẽ rời đi."
Lý Kiện Tư tất nhiên rất hài lòng với đáp án này, ngay lập tức vui vẻ vỗ vai Phùng Hạo Vũ mấy cái, "Vầy đành làm phiền Phùng lão đệ rồi."
"Nên làm mà."
Đợi đến khi ba người đều đã rời khỏi nhà xác, tâm trạng nhỏ nhoi của Ngô Du mới bắt đầu bùng nổ, "Ầy, có mấy người, làm cục trưởng rồi liền không như trước, ngay cả kỹ năng nịnh hót cũng càng ngày càng tốt."
"Cậu vẫn cứ giữ bộ dạng chết dẫm này mãi, tôi cảm thấy cả đời này cậu cũng không thể phá được vụ án đó đâu" Phùng Hạo Vũ biết lúc đó tâm tình Ngô Du không tốt, nhưng cứ nghĩ đến hắn chỉ vì một vụ án mà rất lâu rất lâu không thể nào thoát ra được, ít nhiều cũng có chút tức giận.
"Phùng Hạo Vũ!" Ngô Du thấp giọng hét tên của Phùng Hạo Vũ, "Đừng quên hiện tại là anh có viêc cầu tôi, nếu như tôi không vui thì sẽ lập tức rời đi."
"Chả sao cả, nếu như cậu cảm thấy hiện tại trên người cậu có tiền, tôi có thể để cậu rời đi." Phùng Hạo Vũ chính là muốn thịt chết Ngô Du.
Đừng nhìn lúc bình thường làm việc Ngô Du có khả năng quan sát lợi hại và tư duy logic siêu quần mà nhầm, trong cuộc sống thế nhưng cậu ấy chính là một thằng ngốc.
Trong thời đại Internet phổ biến như hiện nay, Ngô đại thần thám trước mặt này, ngoài việc đem tiền mặt trên người, hễ là những việc cần dùng internet là cậu ta dốt đặc cán mai luôn.
Rất rõ ràng là sáng sớm hôm nay xuất phát quá mức vội vàng, trên người Ngô Du hoàn toàn không đem theo tiền.
Ngô Du hiện tại cũng ý thức được vấn đề này, cúi đầu nhìn đôi dép của chính mình, bất mãn lấy một cây tăm từ trong túi ra và ngậm trong miệng.
"Vụ án này được trả công 5.000 tệ (~17,7 triệu), bằng không thì cả hai chúng ta đều dây dưa ở Giang Bắc đi vậy."
Ngô Du đương nhiên rất tức giận, nhưng Phùng Hạo Vũ đã đem cậu thịt đến thảm như vầy, vì vậy trực tiếp thẳng thắn ngồi xuống đất trả giá.
Khóe miệng Phùng Hạo Vũ không nhịn được co rút vài cái, nhưng hắn biết Ngô Du đã tưởng là thật rồi, "Nhiều nhất 1.500, cậu cũng không nghĩ lại xem một tháng lương của tôi có bao nhiêu."
"Ê, làm gì có ai ra giá như anh chứ! Anh đây là trả còn thấp hơn cả một nửa nữa, không được." Ngô Du từ bên cạnh Phùng Hạo Vũ đi ngang qua, thuận tiện lấy luôn chìa khóa xe trong túi của Phùng Hạo Vũ.
Phùng Hạo Vũ xoa xoa hai bên huyệt thái dương, "3.000, cộng thêm một tháng miễn phí tiền thuê nhà."
Ngô Du đã sắp đi đến trước xe, lập tức quay đầu trở lại, "Thành giao!"
Hai người liền cứ vậy cẩu cẩu thả thả tiến vào phòng họp cục cảnh sát, tất cả mọi người đều nhìn Ngô Du bằng ánh mắt kỳ lạ y nhau, nhưng Ngô Du trước nay đều không để tâm chút nào.
"Tiểu Phùng à, quả thật giống như cậu nói, kết quả xét nghiệm DNA không phát hiện ra cái gì cả." Lý Kiện Tư ngay khi vừa bước vào liền nói về bản báo cáo mới nhận được từ chỗ pháp y.
"Đây không phải rất bình thường sao, không có bất kì một phần tử tội phạm nào trước khi phạm tội liền muốn bản thân sẽ bị bắt cả, vì vậy hắn ta khẳng định sẽ làm tốt việc chuẩn bị hết mức, càng huống hồ chi làm một người bị thương thân dưới." Ngô Du đối với kết quả này không hề có gì bất ngờ.
"Tiếp sau đây tôi sẽ nói một chút về đặc điểm nhân vật của vụ án này.
Nam, khoảng 30 - 38 tuổi.
Vóc dáng hơi gầy, tính cách vô cùng lầm lì, sống một mình, chưa kết hôn, cao từ 1m72 đến 1m76.
Có lẽ là một người kinh doanh hải sản, bởi vì trên thi thể nạn nhân có mùi tanh hải sản nồng nặc, chỉ có một người đã làm công việc này suốt nhiều năm, trên người mới sẽ có loại mùi này."Ngô Du nói xong câu này Ngô Du liền cúi đầu bắt đầu vẽ vẽ, mọi người đều biết cậu ấy đang vẽ hình ảnh minh họa hung thủ, cũng không ai làm phiền cậu, chỉ đến khi Ngô Du đưa bức chân dung mà mình đã vẽ ra cho mọi người xem, một nữ cảnh sát mới chỉ vào nó và nói, "Đây không phải là tiểu Trương bán cá ở phố Đông sao?"
"Quen biết?" Phùng Hạo Vũ hiển nhiên cũng muốn nhanh chóng khép lại vụ án, lấy sự hiểu biết của anh đối với Ngô Du, nếu cậu ta ở lại Giang Bắc hơn hai ngày, tính tình của cậu ta sẽ trở nên càng hung bạo."Ừm, lúc tôi tan làm trở về thường sẽ đi mua đồ ăn về nhà tự nấu cơm ăn, cá của nhà anh ta lần nào cũng rất rẻ và tươi."
"Nếu đã như vậy, nhiệm vụ của tôi coi như đã hoàn thành rồi, phần nhiệm vụ bắt giữ còn lại liền giao cho mọi người." Ngô Du đặt bức vẽ minh họa xuống rồi lập tức rời khỏi phòng họp.
Vốn dĩ cho rằng buổi chiều liền có thể rời khỏi đây, thế nhưng đợi đến khi cậu tỉnh dậy sau ngủ một giấc ngủ ngắn, sắc mặt của Phùng Hạo Vũ vô cùng cực kì khó coi, "Làm sao? Mặt gướm thế."
"Người chết rồi."
"Cái gì??" Câu trả lời này có chút nằm ngoài dự đoán của Ngô Du, "Chết như thế nào?"
"Mưu sát, hơn nữa cậu phải chuẩn bị tâm lý kĩ càng." Trong lòng Phùng Hạo Vũ vẫn luôn đang đấu tranh chuyện này, không biết có nên nói cho Ngô Du biết hay không.
"Chết cũng chết rồi, bất quá chỉ là một tên hung thủ, liên quan gì đến tôi?" Ngô Du cảm thấy Phùng Hạo Vũ chính là đang nghiêm trọng hóa vấn đề, trực tiếp hạ ghế xe nằm thẳng xuống, chuẩn bị đánh tiếp một giấc nữa, "Hơn nữa mức giá 5.000 tệ chỉ là dành cho vụ án này, anh bây giờ thuộc về một vụ án khác rồi, tôi từ chối tiếp tục cùng anh xử lý vụ án."
" "Hắn" t xuất hiện rồi."Phùng Hạo Vũ giữ chặt vai của Ngô Du, sợ rằng cậu sẽ làm ra phản ứng kích động gì đấy.
Ngô Du trầm mặc suốt 3 phút, "Lão Phùng, anh đừng lúc nào cũng lôi "hắn" ta ra để ầm ĩ với tôi, hơn nữa tôi cũng đã nói rồi, cái này là mô phỏng gây án, căn bản không phải "hắn"."
Phùng Hạo Vũ lấy từ trong túi ra một tờ giấy bạc màu trắng, được giữ gìn vô cùng tốt, ngay cả bốn góc cũng không có một nếp nhăn nào, " "Hắn" gửi cho cậu đó." Ngô Du nhận lấy mảnh giấy, bên trên viêt, "Chào mừng, Du, sản phẩm thất bại này xem như là món quà gặp mặt mà tôi tặng cho cậu." Từng từ từng chữ đều gọn gàng trật tự giống hệt như phong cách của người đó.
Hai mắt Ngô Du lập tức đỏ ngầu, bàn tay đang cầm tờ giấy cũng không ngừng siết chặt, đến mức tờ giấy trong tay cũng bị vò thành một cục giấy tròn.
"Đi, bây giờ lập tức quay về Tân Giang." Cả người Ngô Du đều run lên, cảm xúc hoàn toàn không kiểm soát được.
Phùng Hạo Vũ ôm lấy vai của cậu, vỗ nhẹ vào lưng Ngô Du, "Chúng ta lập tức liền đi, cậu hít thở sâu, bình ổn lại cảm xúc trước đi đã."
Sự xuất hiện của "hắn" là đã kích cực lớn đối với Ngô Du. Phải nửa tiếng sau, cảm xúc của Ngô Du mới dần dần bình ổn trở lại.
Hai người đều biết, vụ án phát triển đến bước này, liền không cần ở lại phá nữa. Đang chuẩn bị gọi điện thoại cáo biệt với Lý Kiện Tư, thì trước mắt có mấy người cảnh sát chạy đến trước mặt bọn họ.
"Phùng cục, hai vị có khả năng tạm thời không thể rời đi rồi, vụ án Merlin này lại xuất hiện nạn nhân mới rồi. Hơn nữa theo kết luận sơ bộ của chúng tôi, chính là bút tích của "Sát"."
Hai người quay đầu lại nhìn vào mắt của đối phương, "Đưa tôi đến hiện trường."
Mấy người rất nhanh hùng hùng hổ hổ đến hiện trường. Hiện trường lần này tác phong thay đổi một chút so với trước đó. Nạn nhân lần này là một người đàn ông chứ không phải phụ nữ. Người đàn ông nằm ngửa trên mặt đất, thậm chí trên người còn mặc tây trang cực đắt tiền. Hai tay hai chân đều bị trói bằng dây thừng, hai tay bị trói trước ngực. Điều quan trọng nhất là sợi dây thừng đã bị máu nhuộm biến thành một màu khác.