Nàng không ngần ngại quan sát khắp đại sảnh khi được dẫn xuyên qua nó. Giờ mới là giữa trưa nên không có quá nhiều người, chỉ có những người hầu bận rộn với việc của mình, mấy người lính và vài hiệp sĩ chức vụ không cao.
Nàng bị dẫn đến phòng của lãnh chúa, một căn phòng rộng lớn nằm kế bên kia đại sảnh. Ánh nắng mặt trời rọi sáng căn phòng qua 2 hốc cửa sổ cao, bên dưới là lò sưởi. Một chiếc giường 4 trụ được che phủ thẳng thớm. Nó được đặt sát bức tường đá nối đại sảnh, do đó vào mùa đông có thể nhận thêm hơi ấm từ lò sưởi lớn trong sảnh, hun nóng những hòn đá phía sau.
Vẫn còn nhiều thứ để chú ý, nhưng Rowena đã bị nhốt tầm nhìn vào khối sắt giống như xiềng xích ngay chính giữa giường, nàng đã không nhận ra gã đàn ông đứng phía bên kia giường cho đến khi hắn đi vòng qua nó. Chiều cao quá khổ xác nhận hắn, nếu chiếc áo màu đen và chiếc quần bó không thể, còn miệng của hắn, đúng, rất mảnh, khép một lằn hung tợn. Nàng mất hơn một giây mới nhìn đến mái tóc vàng hoe, không hề phớt nâu trong ánh vàng rực rỡ, còn đôi mắt màu bạc chất chứa cảm xúc.
Mắt nàng căng to hết cỡ, một từ duy nhất “Ngươi” hình thành trên môi nàng không cần phải thốt lên và rồi sau đó bóng tối của lòng khoan dung dâng cao nhấn chìm nàng xuống vực thẳm.
“Đến rồi”, John càu nhàu khi ông chụp lấy nàng trước khi nàng khụy xuống sàn nhà.
Warrick nhảy tới gần như giật nàng khỏi tay người cai ngục già. Gã mang nàng tới giường rồi đặt nàng nằm lên. Một bàn tay nhỏ của nàng nằm trên đống xiềng xích kế bên, nàng sẽ cảm nhận được nó khi tỉnh dậy. Gã mỉm cười.
“Tôi không thể tưởng tượng ra điều gì làm cô ấy như thế, thưa lãnh chúa.” John nói một cách lo lắng sau lưng gã. “Cô ấy đã ăn uống tốt”
Warrick không rời mắt khỏi ả tóc vàng. “Vậy ông đã chăm sóc ả quá tốt phải không? Sao ả không có vết chuột cắn nào làm sẹo trên da cả?”
Câu trả lời của John là tiếng khịt mũi lớn. Warrick biết rõ ông, John nổi tiếng với trái tim nhân hậu và dịu dàng với tất cả mọi người.
Warrick đã tự trách mình sau khi ra lệnh chỉ một mình John Giffard canh giữ nàng, nhưng gã không cử thêm người để sửa lại mệnh lệnh. Gã không muốn nàng bị hành hạ cho đến khi chính gã ra tay. Và gã cũng không muốn cơ thể nhỏ bé và mảnh khảnh của nàng bị thóp lại, đó không phải là dự định của gã. Nhưng trên hết, gã không muốn bất kỳ tên đàn ông nào chạm vào nàng, ít nhất cho đến khi gã biết được nàng đã ăn cắp thành công. Theo lời của John thì đúng như thế.
“Cô ấy là một phu nhân rất đáng yêu và dịu dàng, thưa ngài. Cô ấy đã làm gì đến nỗi phải vào tù, thưa ngài?”
“Tội của ả là dám chống lại ta, quá lớn, nhưng ta không muốn nói về nó.”
“Chắc là không phải thế chứ.”
“Ông đừng để gương mặt xinh đẹp đó đánh lừa, John. Ả ta không có gì ngoài lòng tham, sẵn sàng bấp chấp thủ đoạn để đạt mục đích. Ả ta sở hữu tính cứng đầu thích hợp với một người đàn ông hơn. Ả…” Gã dừng lại khi nhận thấy đã nói nhiều hơn cần thiết. Gã không cần phải giải thích lí do với bất cứ người nào.
“Ta đã tước bỏ thanh danh mà ả giành lấy từ hôn sự với Godwine Lyons, nên đừng gọi ả là phu nhân nữa. Và ngươi cũng không cần bận tâm đến ả nữa. Từ giờ ả sẽ không trở lại nhà giam nữa.”
Warrick cảm thấy John muốn phản đối dù gã không quay lại nhìn. Ông ta khôn ngoan không vượt quá giới hạn lần này, John phải biết rõ điều đó khi ông lẳng lặng rời khỏi phòng lãnh chúa mà không nói thêm lời nào. Warrick tiếp tục nhìn chăm chăm vào tù nhân của mình, thậm chí không để ý đến sự bất tỉnh của nàng đang che lấp lòng căm thù. Bây giờ gã có thể nhẫn nại khi thời gian cuối cùng cũng trong tay gã dù trước đó gã rất nóng lòng. Gã đã phải đi vắng vì có việc và biết rõ không thể ở lại mà không bắt đầu kế hoạch trả thù. Chỉ một điều là nó chưa thích hợp. Trước tiên, gã muốn biết chắc là nàng có thành công trong mưu đồ tham lam của mình không.
Giờ thì gã đã biết, và điều đó nhân đôi tội lỗi của nàng với gã. Nếu gã nghĩ đến chuyện tha thứ cho nàng dù chỉ một chút là việc nàng đang mang thai, nhưng đó là điều gã sẽ không làm mà thậm chí nó còn khơi lại lòng báo thù trong gã. Nàng đang mang thai đứa con của gã, nhưng nàng không có quyền đó. Gã nhớ rõ từng khoảnh khắc khi nàng nhận ra gã, cả sự khiếp sợ đã làm nàng ngất xỉu. Gã tự hào trong sự kinh hãi đó. Warrick đã không chắc nàng nhận ra gã trong bộ giáp mượn tạm của Robert tại sân trong lâu đài Kirkburough. Bây giờ thì gã biết nàng chỉ mới nhận ra. Và có thể từ lúc này nàng sẽ biết gã là người thế nào và điều làm nên thanh danh của gã về khả năng hủy diệt hòan tòan những ai dại dột xâm chiếm những gì thuộc quyền sở hữu của gã. Gã chưa bao giờ phải trả thù đối với phụ nữ., nhưng gã chỉ cần quyết định nên áp dụng hình thức trừng phạt nào xứng đáng với nàng và gã có khá nhiều thời gian để suy nghĩ trong khi tìm kiếm Isabella.
Đó là sự cố gắng vô ích. Khi một trong những liên lạc viên cấp báo cô dâu tương lai của gã không đến Fulkhurst, gã thấy mừng vì có lí do trì hoãn việc về nhà. Tuy nhiên, việc tìm kiếm Isabella là nỗ lực vô vọng, bởi có khá nhiều tuyến đường khác nhau để cô ta đi đến Fulkhurst. Cuối cùng, gã quyết định để việc tìm người lại cho cha Isabella, ông ta chắc hẳn phải đau lòng nhiều hơn trước sự mất tích của con gái. Nhưng vẫn còn điều làm gã bực bội khi quá nhiều suy nghĩ về ả đàn bà đang ở đây quấy rầy gã suốt, trong khi lẽ ra gã chỉ nên tập trung vào việc mất tích của vị hôn thê.
Nàng rùng mình làm Warrick nín thở, chờ đợi, quan sát nàng mở đôi mắt màu xanh ngọc. Môi nàng khẽ hé. Gã nhớ rõ sức căng cũng như độ nóng của nó thế nào trên da gã khi nàng phải vất vả dỗ dành cơ thể gã hưởng ứng. Mái tóc vàng của nàng được bện thành 2 bím tóc dài, một sợi dưới lưng còn một sợi cong vòng quanh ngực. Gã nhớ đôi ngực đó, căng tròn và hấp dẫn, nhưng chưa bao giờ là của gã để chạm đến cũng như nếm thử, nó như châm lửa các giác quan của gã, làm gã bị đánh bại. Giờ gã đã có nó, nhưng tất cả những gì gã có thể làm là không xé toạc váy áo nàng ra. Còn chưa đến lúc, vẫn chưa. Nàng phải nhận biết đầy đủ mọi điều gã sẽ làm với nàng, cũng giống như gã đã khổ sở cảm nhận hết từng điều nàng làm với gã.
Nàng duỗi người và phát ra một âm thanh yếu ớt qua cổ họng rồi bất động, ngoại trừ bàn tay nàng. Gã nhìn thấy những ngón tay dựa trên đống xiềng xích đã cảm nhận sự lãnh lẽo của sắt thép, gã cũng thấy cái nhíu mày khi nàng tự hỏi đó là cái gì.
“Một kỉ vật”, gã giải thích, “từ Kirkburough”
Mắt nàng vụt mở, đôi mắt to lấn lướt trên khuôn mặt oval nhỏ. Thêm một âm thanh nữa như thể nàng đang bị bóp cổ. Sự sợ hãi của nàng hiển hiện nhưng quá nhiều, hoàn toàn giống như kinh hoàng. Gã sẽ tức điên lên nếu nàng ngất xỉu lần nữa.
Rowena ước gì nàng có thể. Chúa lòng lành, không có gì lạ khi nàng phải sống 3 tuần trong tù. Nó không phải vì tài sản của nàng. Nàng sẽ chết, nhưng không phải bởi sự tước đoạt như nàng đã nghĩ. Nàng nhớ lòng căm thù của gã và cũng biết gã có thể tra tấn nàng đến chết. Giờ nàng biết vì sao gã chống lại nàng mạnh bạo khi nàng cưỡng hiếp gã. Gã không phải nông nô để kính sợ nàng, nhưng là một kẻ hiếu chiến quyền lực, một tên đàn ông dám hành động như họ đã làm. Còn Gilbert, thật dại dột, đã không biết từng bắt giữ kẻ thù số 1 của mình. Cũng như Fulkhurst không biết nàng là ai, đồng thời không biết luôn chuyện đã bị kẻ thù bắt giữ.
Một tiếng cười nổi lên trong họng nàng. Nàng không thể cản nó. Nếu nàng chưa bị mất trí, thì cũng sớm thôi. Còn gã chỉ đứng bên cạnh giường, nhíu mày nhìn xuống. Nàng từng nghĩ gã đẹp trai ư? Một ảo giác. Cái miệng cùng đôi mắt lạnh lẽo đó là cơn ác mộng sống, ác mộng của nàng, từng đường nét trên gương mặt gã hằn lên sự hung ác.
Nàng bắt đầu run rẩy phản ứng. Gã chửi thề độc địa rồi đặt tay vào cổ họng nàng với sức ép mạnh mẽ. Đôi mắt nàng mở rộng hơn.
‘Cô xỉu lần nữa thì ta sẽ đánh cô đấy’ gã gầm gừ.
Lời đe dọa để khẳng định lại suy đoán của nàng ư? Tuy nhiên, gã thả tay rồi bước ra khỏi giường. Với chút sinh khí còn lại, nàng nhìn theo gã, nhưng gã chỉ đi đến lò sưởi lạnh lẽo và đứng đó nhìn xuống.
Từ phía sau, gã không là một con quái vật, mà chỉ là một người đàn ông. Mái tóc vàng đậm của gã không quăn hết, chỉ cong ngay cổ. Nó thật mềm mại dù nàng không bao giờ dám chạm tay vào mặt gã để sờ nó. Thân hình gã vẫn còn in trong mắt nàng, nàng nhớ gã rất cao, nhưng không vạm vỡ thế này. Còn gã đang tự mình căng thẳng với cảm xúc, chiếc áo bị kéo căng trên tấm lưng và bờ vai rộng.
Vài phút đã trôi qua, rồi thêm mấy phút nữa, nhưng gã không quay lại nhìn nàng. Rowena đã ngừng run rẩy và hít thở sâu nhiều lần. màn hành hạ nàng còn chưa bắt đầu, không phải ở đây, trong phòng gã. Gã đưa nàng đến đây chỉ để làm khiếp sợ nàng và hả hê. Người bị giam giữ giờ thành kẻ bắt giữ.
“Cô đã lấy lại bình tĩnh chưa, nha đầu?”
Bình tĩnh? liệu nàng biết được trạng thái đó lần nữa chăng? Nhưng nàng gật đầu rồi sau đó nhận ra gã không thấy được vì vẫn chưa quay lại nhìn nàng.
“Rồi”
“Dù đó là quyền của ta, nhưng ta không có ý định giết cô.”
Rowena không nhận ra mình đã nín thở bất động như gã cho đến khi nàng thả lỏng người trên nệm nhẹ nhõm. Trong trường hợp nàng, nàng không bao giờ tin được mình may mắn, cũng như nàng cũng không nghĩ gã đủ
Trong hoàn cảnh này, nàng không bao giờ tin được mình quá may mắn cũng không nghĩ rằng gã đủ nhân từ để nói cho nàng biết. Gã có thể đã bỏ mặc nàng với sự khiếp sợ. Gã có thể đã…
“Cô sẽ bị trừng phạt, không nghi ngờ gì cả. Nhưng sự trả thù của ta sẽ được đáp lại giống thật giống.
Gã quay lại khi vừa dứt lời để xem phản ứng của nàng, nhưng chỉ thấy sự mơ hồ, nên gã phải giải thích.
“Cô và anh trai mình đã dự định lấy mạng của ta nếu ta không trốn thoát, giờ số phận của cô trong tay ta, và ta thấy nó có chút giá trị. Những gì ta được tiếp đãi, cô cũng sẽ được như thế. Nó đã được trì hoãn chỉ vì trước tiên ta muốn xác định mức độ phạm tội của cô khi vụ trộm thành công. Cả 2 ta đều biết kết quả. Vì cô cướp đứa bé từ máu thịt của ta, nên khi chào đời ta sẽ tước nó khỏi cô.
“Không”, nàng nói khẽ.
“Không?”, gã lớn tiếng một cách nghi ngờ.
“Sự sở hữu là một 9 một 10.”
“Chúng ta không nói về tài sản! Đây là phần máu thịt của ta mà cô đã cướp đi.”
Chúa lòng lành, sao nàng dám phản đối và khiêu khích gã đến mức này chứ? Gã giận tím người từng inch một và chỉ muốn xé xác nàng làm đôi, nhưng nàng không thể để gã lôi kéo đứa bé vào kế hoạch trả thù.
Nàng tiếp tục một cách nhẹ nhàng, thầm cầu nguyện gã sẽ nhìn thấy lí do.
‘Tôi bảo bọc và sẽ sinh ra nó, tôi muốn nó vì chính bản thân nó, không vì lí do nào khác hơn là nó sẽ thuộc về tôi.’
‘Đứa bé sẽ không bao giờ là của cô. Cô không hơn một người hầu trợ giúp cho đến khi nó ra đời.”
Gã không hét to mà chỉ nói lạnh lùng.
‘Tại sao ngươi muốn nó?’, nàng kêu lên. ‘nó sẽ chỉ là đứa con hoang của ngươi thôi. Chẳng lẽ ngươi chưa có đủ để thỏa mãn sao?’
‘Những gì của ta phải thuộc về ta, cũng như cô bây giờ thuộc quyền sở hữu của ta, ta muốn làm gì cũng được. Đừng chống đối lại nữa, nha đầu, nếu không cô sẽ phải ngay lập tức hối hận đấy.’
Đó là lời hứa hẹn nàng không thể phớt lờ. Nàng đã đẩy gã đi quá xa, đã quá liều lĩnh hơn là khôn ngoan trong chuyện này. Nàng có thể biết rõ gã, nhưng vẫn chưa hết. Tuy nhiên, thời gian sẽ rõ mà nàng thì đang có nó. Hắn đã cho phép nàng sống. Vấn đề này nhất định sẽ được bàn nữa, vì nó rất quan trọng đối với nàng. Nhưng nàng có thể đợi cho đến khi có nhiều hi vọng chiến thắng hơn. Nàng bước xuống giường và đứng bên cạnh. Nàng ngạc nhiên sao mình được nằm đó trong khi bị khinh miệt như thế này. Gã có từng quyền để khinh bỉ nàng. Nàng ước mình không thể nhìn thấy vị trí của hắn, nhưng nàng đã có. Nàng ước gã có thể nhìn ra hoàn cảnh của nàng, nhưng gã đã không. Sẽ không là gì với gã nếu nàng xin lỗi cho những gì đã làm dù nàng không muốn. Nàng vẫn làm đó thôi. Thực sự, nàng xứng đáng nhận bất cứ đòn trừng phạt nào của gã. Còn để được công bằng, nàng không đáng có đứa bé, không đáng như cách gã coi nàng như kẻ cướp, như gã đã nói nàng chỉ không thể được công bằng nơi đứa trẻ có liên quan. Nàng bắt đầu căng thẳng lại trong cái nhìn lạnh lùng của gã, nhưng cuối cùng gã nói với giọng điệu coi thường nhạo báng. ‘Ta không nên ngạc nhiên rằng ngươi kém thông minh khi nhìn lại kế hoạch ngươi bày ra để chiếm Kirkburough’
‘Đó là kế hoạch của Gilbert, không phải của tôi. Hắn muốn nó, không phải tôi.”
‘Cô vẫn cố thể hiện sự ngu ngốc. Không bao giờ được cắt lời ta lần nữa, nha đầu. Và đừng bao giờ ngụy biện cho những gì các người đã làm. Gilbert của cô không phải là người đã đến ép buộc ta.’
Gã quá tức giận để kết thúc. Rowena được báo động một lần nữa khi da gã sẫm màu.
‘Tôi xin lỗi’, nàng thốt lên, biết rằng không tương xứng nhưng không biết nói điều gì khác.
‘Xin lỗi ư? Cô sẽ phải thấy tiếc nhiều hơn. Ta hứa chắc, nhưng bây giờ cô có thể bắt đầu làm dịu sự tức giận của ta. Khó lòng nhận ra cô trong quần áo, nha đầu. Cởi nó ra.’