“Em sẽ may mắn nếu có được một người thợ làm đèn cầy, còn nếu không em phải thuê người và như thế gây tốn kém cho chồng em, thay vì thế em có thể hướng dẫn người hầu làm có hay hơn không? Còn nữa, nếu người của em chỉ biết cách làm ra xà bông giặt, trong khi những người lái buôn bán giá cao, liệu em sẽ có được mùi hương yêu thích không? Em có thể tự làm được không?”
Emma đỏ mặt như thường lệ mỗi khi cô hỏi những câu ngớ ngẩn. ‘Em hi vọng Richard hài lòng với những gì em sẽ làm cho anh ấy.’
‘Cậu ấy nhất định cảm kích khi nhà cửa yên ấm. Cậu ấy có thể không để ý củi lửa thế nào, bò sút dây ra sao hoặc lái buôn ép giá bao nhiêu, nhưng Richard sẽ vui vẻ nhận ra ngay bữa ăn đã sẵn sàng và cậu ấy sẽ vui vẻ và sẵn sàng chia sẻ với em về một ngày của mình. Cậu ấy sẽ tự hào với bạn bè khi có một người vợ đảm đang, một người vợ không càm ràm và chẳng làm cậu ta bận tâm những chuyện vụn vặt mà lại còn biết quản lý tài sản của chồng.’
Emma cười khúc khích. ‘Người vợ có cần hoàn hảo như tiên không?’
‘Chắc chắn là không’, Rowena trả lời khi dẫn đường tránh xa mùi hương khó chịu của thịt mỡ đang sôi. ‘Nếu như chị xui xẻo đang làm vợ lão già dâm ô Lyons, chị chắc chẳng thèm mặc cả mà mua đồ thật mắc và nấu ăn thật tệ. Chị chỉ nói với em những gì chung chung mà mẹ chị đã dạy, nhưng em sẽ tự tìm ra cách của mình khi về sống với Richard, không phải sợ sệt gì cả. Giờ đi tìm Edith thôi, không cần thiết bắt em làm đèn cầy theo từng bước một khi Edith có thể làm thay chị. Mà nè, em đừng yêu cầu lần nữa là chỉ cần nghe lý thuyết thôi nha vì trăm hay không bằng tay quen đâu.’
Rowena quay lại đại sảnh và tiếp tục may vá. Nàng đang may cho Warrick chiếc áo gấm đỏ với những đường thêu cầu kỳ cần phải thật chăm chút.
Trong phòng gã ánh sáng chan hòa hơn, nhưng nàng chưa quen xem nó như phòng mình, dù trước khi đi gã đã kêu nàng ở đó và nàng cũng đã ngủ nơi đó mỗi đêm.
Rương quần áo của nàng cũng hiện diện trong phòng gã hôm đó. Gã không nói tiếng nào về nó cũng như về chiếc áo màu tím viền vàng sang trọng mà nàng mặc trong buổi tối cùng ngày. Khi gã đi rồi nàng mới biết nhiệm vụ hàng ngày của nàng đã được thay đổi hoàn toàn.
Đầu tiên, Emma kể nàng nghe về đám cưới của cô ấy nếu như có thể nắm bắt hết vai trò của một phu nhân, và cô ấy được cha cho phép nhờ Rowena giúp đỡ. Rowena hối hận vì lỡ hỏi cha Emma là ai và nàng đã tức Warrick đến cả một tuần vì gã đã không nói trước với nàng. Cũng trong ngày hôm đó, Mary Blouet thông báo nàng được miễn hết các công việc khác nếu như đồng ý hướng dẫn Emma, nhiệm vụ nàng đã thực sự bắt tay vào rồi.
Rowena hào hứng giúp Emma vì nàng ngày càng thích cô gái này, và như thế nàng sẽ rất nhớ khi Emma kết hôn với Richard. Nhưng chuyện đó chỉ xảy ra sau khi Warrick trở về và không thể đoán chính xác thời điểm.
Hiện tại cũng có những chuyện đã thay đổi. Beatrix đã bị đưa đến sống với gia đình tương lai sau cái ngày nó bị phạt và điều đó dường như làm cả lâu đài dễ thở hơn rất nhiều. Khi Warrick đi khỏi, con gái nhỏ nhất cả gã dần bớt nhút nhát hơn trong sự khuyến khích của Rowena, vì nàng nhận thấy Melisant chỉ bị ảnh hưởng xấu bởi người chị lớn.
Tình thế Rowena thay đổi đã tác động đến người khác, nhưng nàng nghĩ chỗ nàng ngủ có ảnh hưởng nhất. Mary giờ tham khảo ý kiến nàng thường hơn, chồng của bà ấy thì dành cho nàng phần thức ăn ngon nhất. Thậm chí, quản gia của Warrick còn hỏi ý nàng trước khi cử John Giffard đưa hàng tiếp tế đến thị trấn kế bên. Còn John, khi rảnh rỗi thì luôn dùng bữa cùng nàng và Mildred. Dù Melisant mời Rowena ngồi cùng bàn lớn chung với gia sư Roberta, người duy nhất vẫn còn giữ thái độ khinh miệt nàng, vì thế Rowena cương quyết từ chối. Warrick có thể đã làm mọi chuyện dễ dàng hơn cho nàng trước khi lên đường, nhưng gã không nói nàng không còn bị coi là người hầu nữa. Và một người hầu, dù cho có khoác áo vương giả đi nữa cũng không thể ngồi ăn ở bàn lớn.
Suốt ngày bận rộn với Emma nhưng nàng vẫn thấy mình có quá nhiều thời gian nghĩ đến Warrick. Và nàng cũng nhận ra những cảm xúc mãnh liệt đó vượt quá tầm kiểm soát khi nỗi nhớ làm nàng đau đớn. Nhưng vì gã không ở đây để nhìn nàng qua ánh mắt lấp lánh khát khao, nàng đánh mất sự tự tin tích lũy được trong những ngày cuối bên cạnh gã. Gã ham muốn và nhượng bộ làm nàng không ngờ đến. Thế nhưng, sau cùng, nàng cũng chẳng hơn những gì gã đã biến đổi nàng – là tình nhân, người hầu và tù nhân. Nàng không thể mong đợi nhiều hơn những điều đó. Nàng thậm chí không dám nghĩ đến cảnh gã trở về, khi thời gian đã xóa mờ kỉ niệm, gã có thể tìm thấy hứng thú nơi một người nào đó khác.
“Mời cô theo tôi”
Nàng ngước lên nhận ra Thomas - người đầy bụi đường, đang đứng trước mặt nàng. Anh ta đã lên đường cùng Warrick một tháng trước. Nàng khấp khởi hi vọng nhìn sau lưng anh ta. “Warrick đã về ư?”
“Không, thưa cô, đức ngài vẫn ở pháo đài Ambray.”
“Vậy anh sẽ đưa tôi đến đó à?”
“Phải thật nhanh.”
Mặt nàng biến sắc. “Anh ấy bị thương sao?”
“Làm sao được chứ,”
“Anh nói như thể đó là câu hỏi ngớ ngẩn vậy.’ nàng lên giọng. ‘Tôi có thể nghĩ gì được khi anh kêu chúng ta phải nhanh lên?”
“Là lệnh của lãnh chúa.” Anh ta giải thích. ‘Nhưng chúng ta sẽ không đi nhanh được nếu như cô không ngừng nhìn một cách phán xét vẻ nhếch nhác và mệt mỏi của tôi. Tôi đã phi ngựa suốt đêm và chỉ có một ngày rưỡi để đưa cô an toàn đến Ambray. Nếu cô nhanh chóng thu dọn vài bộ đồ cần thiết thì chúng ta có thể thong thả chút trên đường.
Rowena nhíu mày tò mò. “Anh có biết vì sao tôi phải đi không?”
“Không, thưa cô”
Nàng nín thở trước một khả năng vừa ập đến. “Đã chiếm được Ambray chưa?”
“Vẫn còn trong vòng vây, nhưng đủ an toàn để mạo hiểm đưa cô đến đó.’
Như vậy, lệnh triệu tập vẫn còn nghi vấn.