‘Cậu bé lẽ ra là cô bé’
Rowena làu bàu, nhưng nàng không thể giữ gương mặt khó chịu khi nhìn xuống tạo vật quý báu của mình, em bé tóc vàng.
‘Mildred cười khúc khích. ‘Em không thể vẫn giữ mối hiềm khích đó. Hãy nhìn lại bao nhiêu tháng qua em làm cậu ấy đau khổ thế nào. Chị thấy tội cậu ấy quá.’
‘Chị chẳng nói với em’ Rowena phản đối. ‘Chị là người duy nhất không thử làm em thay đổi.’
‘Vì chỉ có chị mới biết tính bướng bỉnh của em sẽ càng tăng nếu ép em. Cũng chẳnng thể nào can thiệp. Em phải tự khám phá cậu ấy yêu em mới được. nhưng em chẳng phải đã bắt cậu ấy đợi đến phút cuối mới chịu kết hôn sao?’
‘Đợi ư?’ Rowena nói một cách ngờ vực. ‘Anh ấy đâu có tìm về bà đỡ, mà tìm về cha xứ! Và chẳng ai thèm đi khỏi cho đến khi nhận được từ ‘vâng’ từ em. Đó là tống tình. Đó là…’
‘Thiệt bướng bỉnh không chịu nỗi. Em biết là sẽ lấy cậu ấy mà. Em chỉ cố tình làm cậu ấy đau khổ đến phút cuối thôi.’
Rowena cố giữ miệng im lặng. tranh cãi với Mildred những ngày này giống như tự túm tóc mình. Nàng đã mất không ít tóc rồi. Tất nhiên, nàng đã cứng đầu, nhưng người đàn ông ấy đã sẵn sàng hi sinh vì nàng. Không hiềm khích nào có thể tiếp tục chống lại được.
‘Chồng em đâu rồi?’
“And what was that swearing about after ‘twas over?” Mildred wanted to know as she laid the baby in Rowena’s arms.
“Where is myhusband?”
‘Đang đợi để được xem con trai. Chị ẵm bé ra hay để em?’
Không cần phải đợi trả lời, Mildred đã đi ra mở cửa cho Warrick vào. Rồi gã đã bên cạnh nàng, nhìn xuống nàng với ánh mắt ấm áp đầy tự hào xua tan vệt trách oán cuối cùng trong nàng. Nàng yêu gã trên tất cả. điều đó rõ ràng
Rốt cuộc, nàng yêu gã. Điều đó đã được làm rõ qua nhiều việc một thời gian dài trước khi nàng rời gã và không còn điều gì có thể làm nó bị phủ nhận nữa.
Nàng cười e thẹn với gã. ‘Chàng thấy con sao?”
Đến lúc này Warrick mới nhìn đứa bé, nhưng mắt gã nhanh chóng trở lại với nàng, và trong đó lấp lánh niềm vui.
‘Ta tin con sẽ được nhận rõ hơn với thời gian”
Nàng nhìn xuống con trai với vẻ báo động, nhưng nhanh chóng cười khúc khích. ‘Chẳng có gì sai với vẻ ngoài của con cả. Con lẽ ra tóc đỏ và nhăn nhó.”
‘Điều gì xảy ra với con gái mà nàng hi vọng sẽ cho ta?”
Nàng đỏ mặt, nhưng cười ngay. ‘Em tin là cuối cùng mình cũng may mắn, thưa lãnh chúa – Khi không đạt được lời ước đặc biệt đó.”
Gã ngồi xuống giường làm nàng bất ngờ bằng một nụ hôn. ‘Cám ơn nàng”
“Không quá khó đâu… không, có lẽ chút chút.”
“Không, ta cảm ơn vì nàng đã đồng ý lấy ta.”
“Oh,” nàng nói, lòng ngập tràn cảm giác ấm áp chỉ muốn cười vang. “Đó thực sự là… niềm vinh hạnh của em”
Câu nói làm nàng có thêm một nụ hôn dù không quá say đắm. ‘Nàng không còn giận ta nữa chứ?”
“Không, nhưng nếu chàng bắt em vào tù lần nữa…”
‘Ta không còn nhà tù nào nữa. Ta đã phá hủy nó khi nàng trở về Tures”
“Sao chàng làm thế?” nàng ngạc nhiên hỏi.
‘Nó gợi nhớ một cách không thể chịu đựng nổi về những gì mình đã làm.”
“Nhưng chàng có lí do, Warrick. Thậm chí em có thể…”
“Đừng giúp ta giảm nhẹ, nha đầu… hay nàng đã quên mất rồi những lời nàng đáp trả lại ta?”
Gã rất nghiêm túc, nhưng cũng còn đó vẻ tự chế nhạo mình. “Được rồi, chịu thêm chút đau khổ nữa nếu chàng muốn. nhưng đó là hành động lãnh phí một nhà giam chắc chắn.”
Nàng thở dài làm gã cười khùng khục. ‘Có lẽ ta đã hành động quá hấp tấp. Ta vẫn có thể đào nó lên lại.”
“Chàng tốt hơn là không, thưa lãnh chúa.” Nàng cảnh báo với giọng giả vờ hung dữ.
“Sau này nếu ta thấy cần phải nhốt nàng trong phòng ta lần nữa… ta cam đoan là sẽ cùng bị nhốt với nàng.”
“Giờ em sẽ không chống đối điều đó nữa.”
“Nàng vẫn còn là một ả trơ trẽn ư?”
“Chàng đâu ngại sự trơ trẽn của em.”
“Không, ta không hề.”
‘Và chàng yêu em.”
“Đúng vậy, ta yêu nàng.”
“Đừng nói như thể chỉ để chiều em. Chàng có yêu em, Warrick. Sao có thể không khi em…”
‘Ta có yêu nàng, nha đầu”
m thanh nghe tuyệt vời, quá tuyệt vời làm nàng níu gã xuống để đặt thêm nụ hôn, rồi thì thầm êm ái. ‘Em hài lòng vì chính là chàng, Warrick, rất hài lòng.’
Gã nhớ lại những lời đó, được nói rất lâu rồi, và rốt cuộc thừa nhận.
‘Ta cũng thế, phu nhân. Ta cũng quá hài lòng’.