Điều gì làm nàng nghĩ thế? Phải chăng là sự to lớn của xương gò má? hay chiếc mũi chim ưng? Có lẽ là quai hàm vuông vức bị ép xuống bởi miếng ghẻ trong miệng. Nàng chắc lầm lẫn. Sự ngạo mạn là đặc trưng của người quý phái. Sự ngạo mạn ở một tên hầu sẽ làm lưng anh bị hằn roi da. Nhưng tên hầu này không hạ thấp tầm mắt hoặc quay đi chỗ khác trước sự hiện diện của một tiểu thư. Gã thật dũng cảm, hoặc vẫn còn quá kinh ngạc để nhớ lại địa vị của mình. Còn nàng đang nghĩ gì đây? Gã không thể gọi nàng là một tiểu thư khi nàng đang mặc đồ ngủ, nhưng sau đó nàng nhận ra gã chắc canh biết vì áo lót trắng của nàng được làm từ vải lanh tốt nhất, mềm mại và gần như trong suốt do nó quá mỏng. Áo choàng ngủ của nàng bằng nhung hiếm từ phương Đông, nó là quà mẹ nàng tặng nhân sinh nhật lần thứ 14 của nàng do bà tự tay may lấy.
Một gã con hoang, như Gilbert đã nói, hình như gã tự hào về điều đó. Nhưng nàng quan tâm gã là ai để làm chi? Nàng không thể quan tâm vì gã sẽ chết. Nhưng, lạy chúa, trước tiên nàng phải trao cho gã trinh tiết của mình. Làm sao nàng có thể đây? Thật ngu ngốc, sao nàng không thể khi mẹ nàng…?
Nàng muốn sụm xuống sàn nhà và khóc. Nàng đã được nuôi dưỡng kỹ lưỡng với tình yêu và sự chăm sóc, và được giữ tránh xa sự ác nghiệt và tàn bạo của cuộc sống. Vì thế nàng đã gặp khó khi đối mặt với cuộc sống hiện tại của mình. Nàng có nhiệm vụ phải lấy gã này, nói đúng ra là hãm hiếp gã. Bằng cách nào? Trong cơn giận, nàng đã bảo Gilbert là mình không cần giúp đỡ, nhưng nàng rất cần, vì nàng không biết một tí gì về việc sinh con.
Sự ngạc nhiên không ở lâu trong mắt gã, bây giờ là sự ngưỡng mộ. Liệu có tốt chăng? Đúng vậy, điều đó tốt hơn cho gã khi không thấy nàng đáng ghét. Ít nhất nàng cũng hài lòng vì điều đó. Gã không có gì giống lão chồng nàng. Gã trẻ, sạch sẽ và thậm chí đẹp trai, da gã trơn láng, thân hình vạm vỡ, không điều gì giống chồng nàng. Thậm chí màu mắt xám và mái tóc vàng của gã cũng sẫm hơn khác biệt so với Lyons, một người nhạt hơn còn một người đậm hơn. Nàng có cảm giác lạ lẫm là nàng có thể đọc suy nghĩ của gã qua đôi mắt vì nàng tưởng tượng ra được câu hỏi của gã ở đó. Phải chăng gã đã biết tại sao gã ở đây? Không, không giống thế, từ khi gã bị bất tỉnh cho đến vài phút trước. Và tại sao Gilbert lo ngại khi người đàn ông này chỉ nằm đó và chấp nhận những gì xảy ra với mình? Nàng là người duy nhất Gilbert ra chỉ dẫn vì nàng là người duy nhất có thể làm được những gì cần lầm. Nhưng câu hỏi đó vẫn ở trong mắt gã…
Nó ở đó chờ nàng nói cho gã biết và nàng không thể đảm bảo với gã rằng gã sẽ được thả khi mọi chuyên qua đi. Sự giận dữ lại bao trùm nàng, lần này hoàn tòan vì lợi ích của gã. Gã có làm gì đâu mà đáng bị thế này. Gã là người vô tội bị mắc bẫy vào lưới của quỷ dữ. Nàng sẽ lấy đi hạt giống của gã, còn Gilbert sẽ lấy đi mạng sống của gã. Không, nàng không thể để điều đó xảy ra. Nàng sẽ làm được một điều vì lợi ích của mẹ nàng, và bằng cách nào đó nàng phải cản được những điều khác. Nàng sẽ giúp gã trốn thoát khi thời cơ đến trước khi cho Gilbert biết rằng hạt giống của gã đã được gieo, do đó kết thúc sự hữu dụng của gã.
Nhưng nàng không thể nói điều đó với gã. Nàng không muốn cho gã hi vọng ảo phòng truờng hợp nàng không thành công trong việc giúp đỡ gã. Tất cả những gì nàng có thể làm là cố gắng. Và gã không cần phải biết gã sẽ chết. Không có lí do gì để nói cho gã biết điều đó. Hãy để gã nghĩ theo cách của gã và tại sao gã nghĩ rằng sẽ không được thả ra khi nàng thực hiện xong với gã?
Một lần nữa gã lại trao đổi với nàng qua ánh mắt và một lần nữa nàng hiểu ý gã. Mắt gã cúi xuống tấm giẻ xong nhìn lại nàng, gã muốn nàng lấy nó ta để gã có thể nói chuyện với nàng. Nàng không làm điều đó vì nàng không nghĩ mình có thể chịu đựng được nếu gã van xin nàng giải thoát, càng làm nặng thêm tội lỗi của nàng. Nàng biết điều nàng làm là sai, nhưng nàng có lựa chọn nào chứ? Nhưng nghe gã van xin nàng thì nàng không thể.
Nàng chầm chậm lắc đầu, và đầu gã thả lại nệm giường, do đó không còn nhìn nàng nữa. Nếu không biết rõ nàng sẽ nghĩ mình bị xua đuổi một cách ngạo mạn khi từ chối ý muốn của gã.
Có khả năng cổ của gã bị kéo căng vì cố gượng dậy quá lâu. Nàng đi vòng qua phía bên kia giường vì thếgã có thể thấy nàng mà không cần rướn, nhưng mắt gã giờ đã khép lại. Gã không quan tâm rằng nàng đang đứng đó, hoặc có thể gã không nghe thấy nàng đến gần trên bàn chân không.
Nàng dừng lại khi có thể thấy gã rõ hơn. Thân hình to lớn của gã che lấp cái giường. Nàng nghĩ gã có thể cao hơn cả Gilbert, nàng không dám chắc thế , nhưng gã chắc canh có bờ ngực rộng hơn. Hai cánh tay to và dài, cuồn cuộn bắt thịt từ vai đến eo. Vai, cổ và ngực gã cũng toàn cơ bắp săn chắc, làn da căng và rám nắng, không có chỗ cho sự mềm mại.
Bất kể điều gì gã làm để kiếm sống, rõ ràng là gã phải vất vả vì nó. Một ngừơi tiều phu, có lẽ. Một người trong vùng đất của cha nàng đã bị rám nắng hơn bất cứ một hiệp sĩ nào. Nàng nhận thấy mình đang nhìn chằm chằm, nhưng nàng không thể bắt mình ngừng. Gã khỏe mạnh, rất mạnh mẽ và sau cùng nàng tìm hấy được sự cảm kích của mình dành cho Gilber, đó là gã đàn ông đã bị trói chặt, nhưng sau đó nàng liền xấu hổ cho suy nghĩ này. Gã đàn ông này có thể dễ dàng tách nàng làm đôi chỉ với hai bàn tay không, và vì bị trói nên tốt hơn cho nàng khi gã không thể với tới nàng.
“Ta rất tiếc” nàng mở miệng, tự hỏi tại sao lại thì thầm khi họ đang một mình. “ Điều này là tốt hơn, ta không nghe những gì ngươi nói, nhưng ta có thể nói cho ngươi biết tại sao ngươi ở đây.”
Mắt gã lại mở ra, đầu gã quay nhẹ để có thể nhìn chằm chằm vào nàng. Đã không còn câu hỏi ở đó, cũng không có chút hiếu kì nào. Nàng nhận ra, chịu đựng là điều gã đang thể hiện. Gã đã tràn trề hi vọng được trả lời tất cả câu hỏi, nhưng nàng không đủ can đảm như mong đợi. Nàng chỉ có thể cho gã biết điều gì nàng phải làm, không thể hơn. Bây giờ đã đến lúc phải làm thế, nàng có thể cảm nhận sức nóng lẻn từ cổ lên gò má nàng.
“Ta… ngươi… ta… chúng ta phải… chúng ta phải…”
Dấu hỏi trở lại mắt gã và nếu như không bị bị miệng thì gã sẽ hét lên. Nàng không thể đổ lỗi cho sự mất bình tĩnh của gã nhưng nàng không thể nói nên lời. Nàng quá mắc cỡ. Nàng cố nhắc mình, gã chỉ là một tên hầu và nàng luôn luôn tử tế nhưng kiên định với người hầu của mình giống như mẹ nàng đã dạy. Nhưng gã không giống những người hầu nam mà nàng từng ra lệnh. Và nàng không thể dứt khỏi đầu mình sự ngạo mạn đó, rằng gã hơn 1 người hầu và dù điều đó làm tình huống này không tệ đi, nhưng nó đã có.
Sau đó nàng nghe thấy tiếng sột soạt ngay cửa và cảm kích với sự giải cứu khi cuối cùng Mildred cũng đã đến. Nàng ngừng nghĩ đến gã đàn ông trên giường đang bị kéo căng gần như với mỗi cơ bắp trên người gã để chờ nàng quyết định đưa ra lời giải thích. Một lời giải thích đã sẵn sàng không lâu nữa khi gã nhìn nàng vội vàng rời khỏi phòng.
Gã đổ ập xuống trở lại và gầm gừ trong sự thất vọng. Quỷ tha ma bắt nàng đi.
"Chúng ta phải" cái gì chứ? Tại sao nàng không thể nói nhanh lên? Tuy nhiên, sau đó gã ép mình thư giãn. Gã không thể đổ hết cho nàng. Nàng là một tạo vật mong manh với vẻ đẹp thanh tao và nàng không bắt gã lại đây.
Gã không thể tưởng tượng được vì sao nàng đến đây, tuy nhiên, có thể nàng mang thức ăn đến cho gã . Gã có thể thấy không có gì ở lại với gã, nhưng nàng có thể để chúng dưới sàn. Nhưng nàng chưa tháo miếng giẻ thì làm sao gã ăn?
Những câu hỏi không lời đáp. Chịu đựng. Bất cứ điều gì được muốn từ gã sẽ được yêu cầu đủ nhanh thôi, và sau đó gã có thể nghĩ về việc báo thù, những ai đã ra lệnh bắt giữ gã, những ai có trách nhiệm sẽ phải chết. Đó là lời thề của gã trước Chúa nhiều năm trước khi tâm hồn gã bị quặn thắt và chết dần vì sự tàn phá của mất mát, không ai có thể làm gã ngã bệnh lần nữa mà không phải trả giá tương đương hoặc tệ hơn. Đó là lời thề gã đã giữ suốt 16 năm dài, một nửa đời gã. Đó là lời thề gã sẽ giữ cho đến ngày gã chết.
Người phụ nữ nhỏ bé lại xâm nhập suy nghĩ của gã và gã để yên, vì nàng quá dịu dàng đối với những suy nghĩ mịt mùng của gã. Ngay cái nhìn đầu tiên, gã đã thực sự nghĩ rằng nàng là thiên thần với vầng sáng của mái tóc nàng rực rỡ trong ánh nến. Nàng mặc toàn màu trắng và những lọn tóc vàng đổ qua 2 bờ vai xuống tận hông.
Đôi mắt màu ngọc bích lấn át gương mặt nhỏ, chúng lớn, tròn và lừa dối, che dấu những bí mật, che dấu những suy nghĩ cho đến khi gã trông thấy những tia giận dữ. Điều đó đã khơi sự hiếu kì trong gã lên cao hơn là lí do vì sao gã ở đây. Gã đã có một ước muốn buồn cười là đóng vai thần hộ mệnh cho thiên thần này để quật ngã và phá huỷ hoàn toàn bất cứ điều gì quấy rối nàng.
Gã đã muốn hỏi nàng điều gì làm nàng giận dữ. Gã đã cố để nàng bỏ tấm giẻ khỏi miệng gã. Sự từ chối của nàng làm gã ngạc nhiên và sau đó làm gã bực mình, đủ để gã cư xử không hơn một đứa trẻ đang giận dỗi khi từ chối nhìn nàng lần nữa, từ chối nhận thức rằng nàng đang hiện diện ở đó. Gã đang nghĩ về điều gã cảm nhận lúc đó và kinh ngạc với chính mình. Thực sự, nàng đã để lại sức ảnh hưởng lạ lẫm trong gã.
Nhưng gã không thể phớt lờ nàng lâu. Sự thật là gã thích nhìn nàng, nàng quá mát mắt nên lí do nàng sẽ nói cho gã điều gì gã cần biết như một lời bào chữa để nhìn lại nàng. Nhưng một lần nữa gã lại bị vẻ đẹp cận cảnh của nàng tấn công khi nàng đứng cạnh giường. Da nàng như thạch cao mịn không tỳ vết, môi nàng căng mọng, đầy mời gọi và dành cho sự thất vọng của gã, chất đàn ông của gã bắt đầu nóng lên.
Gã phải nén lại tiếng cười nếu như gã thừa nhận điều gã đang cảm nhận, nhưng miếng giẻ đã cản gã cũng như giữ gã khỏi việc quyến rũ cô gái cưỡi lên gã trong khi họ chỉ có 1 mình. Tuy nhiên sau đó sự cay đắng dâng lên hỏi gã, Tại sao nàng đồng ý chứ, khi gã không hơn một tù nhân và túi rỗng tuếch làm sao cho nàng tiền? Khi gã được thả, gã sẽ tìm cô gái này. Khi gã được thả, gã sẽ đốt sạch chỗ này để nàng có một ngôi nhà khác. Gã sẽ đề nghị nàng là của gã. Gã nghĩ thoáng qua cô dâu đang đợi gã, nhưng điều đó không thay đổi quyết định gã. Gã vẫn sẽ mang người phụ nữ này về nhà gã.