“Không,” Jason điềm nhiên nói. “Nàng bảo hắn rằng nếu hắn làm tới một lần không đúng đắn với nàng nữa, nàng sẽ bắn hắn- và rằng nếu nàng bắn trượt, nàng sẽ thả Sói ra vồ hắn. Và rằng nếu Sói làm không xong, nàng tin chắc là tôi sẽ làm.” Jason cười khùng khục và lắc đầu. “Đây là lần đầu tiên tôi được xướng danh anh hùng đấy. Tuy vậy tôi cũng hơi phiền lòng một tí vì là lựa chọn thứ hai sau con chó của nàng.”
Robert Collingwood ném sang hắn một cái nhìn kỳ dị, nhưng Jason không để ý. Hắn đang mải ngắm Victoria. Hầu như bị vây kín bởi đám công tử hâm mộ đang ganh đua nhau để dành được sự chú ý của nàng, nàng đứng một cách thanh thản giữa họ - một nữ hoàng với mái tóc hung đỏ đang ngự triều với những thần dân sùng kính của nàng. Phủ lên mình tấm áo xa tanh màu trắng xanh hợp với đôi găng tay dài đến khuỷu, mái tóc nàng xoã tràn xuống hai vai phóng túng, nàng ngự trị cả phòng khiêu vũ bằng sự hiện diện mê hoặc của nàng.
Khi hắn đang nhìn, hắn để ý thấy công tử Warren lảng vảng bên cạnh nàng, đôi mắt chàng ta sục xuống cổ áo tròn cắt thấp của chiếc áo Victoria mặc. Mặt Jason trắng bệch ra vì giận dữ. “Xin lỗi,” hắn nghiến răng nói với Robert. “Warren và tôi sẽ nói chuyện một chút.”
Đó là lần đầu trong nhiều lần sau đó trong suốt hai tuần lễ kế tiếp thiên hạ chứng kiến cảnh giật gân khi Hầu tước xứ Wakefield như một con diều hâu giận dữ lao tới một anh chàng bạo gan nào đó mà sự chú ý của anh ta tới Tiểu thư Victoria trở nên quá lộ liễu.
Ba tuần sau buổi ra mắt của Victoria, Charles bước vào phòng làm việc của Jason. “Ta đã lập một danh sách các ứng viên làm chồng Victoria mà con muốn xem qua,” ông tuyên bố bằng cái giọng của một người bị buộc phải làm một nhiệm vụ đáng ghét mà anh ta muốn làm cho xong chuyện. “Ta muốn xem lại nó với con.”
Jason ngẩng lên từ bản báo cáo hắn đang đọc, và mắt hắn nheo lại nhìn tờ giấy trong tay Charles. “Tôi đang bận.”
“Tuy nhiên ta muốn xong chuyện này đi. Ta thấy việc chuẩn bị nó thật quá chán. Ta đã chọn vài ứng cử viên tạm được, nhưng mà nhiệm vụ này chả dễ dàng gì.”
“Tôi chắc là không dễ,” Jason mỉa mai đồng ý. “Mỗi một cậu ấm thộn ở London đã ở đây khụt khịt đánh hơi sau nàng.” Nói điều đó xong, Jason quay trở lại chú ý vào bản báo cáo. “Cứ đọc ra mấy cái tên đi, nếu ông phải làm thế.”
Nhăn nhó vì ngạc nhiên trước thái độ tuỳ tiện của Jason, Charles ngồi xuống đối diện với hắn qua chiếc bàn và đeo kính lên. “Trước hết, có công tử trẻ tuổi Crowley, người đã xin phép ta theo đuổi tán tỉnh cô ấy.”
“Không. Quá bốc đồng,” Jason thẳng thừng tuyên bố.
“Sao con nói thế?” Charles nói với vẻ hoảng hốt.
“Crowley không biết Victoria đủ rõ để mà muốn ‘tán tỉnh’ nàng, như ông đã diễn đạt kỳ cục như thế.”
“Đừng có lố bịch thế chứ. Bốn người đầu tiên trong danh sách này đều đã xin phép ta làm cùng một việc đó - miễn là, dĩ nhiên, tuyên bố của con về nàng là không phải không phá vỡ được.”
“Không, với cả bốn người bọn họ - vì cùng một lý do,” Jason cộc cằn nói, tựa ngả người ra ghế, vùi đầu vào bản báo cáo hắn đang đọc. “Tiếp theo là ai?”
“Bạn của Crowley, Công tử Wiltshire.”
“Quá trẻ. Ai tiếp theo?”
“Arthur Landcaster.”
“Quá lùn,” Jason nói một cách khó hiểu. “Tiếp theo?”
“William Rogers,” Charles vặc lại bằng cái giọng thách đố, “và anh ta cao, ôn hoà, chín chắn, thông minh, và đẹp trai. Ta nghĩ anh ta sẽ tốt cho Victoria.”
“Không.”
“Không?” Charles kêu lên. “Tại sao không?”
“Tôi không thích cái kiểu anh ta cưỡi ngựa.”
“Con không thích-” Charles la lên trong nỗi nghi hoặc bực bội; Rồi ông liếc nhìn gương mặt trơ trơ của Jason và thở dài. “Tốt thôi. Cái tên cuối cùng trong danh sách của ta là Công tử Terrance. Anh tacưỡi ngựa cực giỏi, hơn nữa lại là một anh chàng cực kỳ. Anh ta cũng cao, đẹp trai, thông minh, và giàu có. Giờ thì,” ông đắc thắng nói, “con có thể tìm ra lỗi gì ở anh ta nào?”
Hàm Jason nghiến chặt một cách đáng ngại. “Tôi không thích- anh ta.”
“Con có cưới anh ta đâu!” Charles vặc lại, giọng ông cất cao lên.
Jason lắc lư người lên phía trước và đập tay lên mặt bàn. “Tôi nói tôi không thích anh ta,” hắn nói qua hai hàm răng nghiến chặt. “Và đây là kết thúc của chuyện này.”
Nỗi giận dữ trên gương mặt Charles từ từ nhường chỗ cho sự ngạc nhiên, và sau đó là một nụ cười rầu rĩ. “Con không muốn cô ấy, mà con cũng không muốn ai khác có cô ấy - thế phải không?”
“Phải,” Jason cay đắng đáp. “Tôi không muốn cô ấy.”
Giọng nói giận dữ, trầm đục của Victoria vang lên từ ngưỡng cửa sau lưng hắn. “Tôi cũng không muốn anh!”
Đầu cả hai người đàn ông quay ngoắt lại, nhưng khi nàng đi lên trước, đôi mắt xanh tuyệt đẹp của nàng chỉ dán vào gương mặt không nao núng của Jason. Nàng đặt bàn tay lên bàn hắn, ngực nàng phập phồng vì giận dữ. “Vì anh quá lo lắng rũ tôi ra khỏi tay anh nếu Andrew không đến đón tôi, tôi đã hết sức cố gắng để tìm vài người thay thế anh ấy, nhưng anh sẽ chẳng bao giờ là một người trong số họ! Anh không bằng một phần mười anh ấy. Anh ấy dịu dàng và tử tế và tốt đẹp, trong khi anh lạnh lùng và cay độc và kiêu ngạo và - và... đồ con hoang!”
Từ “con hoang” làm bùng lên một cơn thịnh nộ trong đôi mắt của Jason. “Nếu ta là cô,” hắn trả miếng bằng cái giọng trầm khắc nghiệt, “Ta sẽ bắt đầu tìm kiếm những kẻ thay thế ấy, bởi vì anh chàng Andrew ngày xưa thân ái ấy không còn muốn cô hơn gì ta nữa cả.”
Nhục nhã quá mức chịu đựng, Victoria xoay người quay gót và lao ra khỏi phòng, chỉ còn một suy nghĩ trong đầu nàng: bằng cách nào đó, nàng sẽ cho Jason Fielding thấy là những người khác đã thực sự muốn nàng. Và nàng sẽ không bao giờ, không bao giờ đểmìnhlại tin hắn. Trongmấy tuần vừa qua, nàng đã bị ru ngủ trong cái suy nghĩ rằng họ là bạn bè. Nàng thậm chí còn nghĩ hắn thích nàng. Nàng nhớ lại cái tên nàng vừa mới gọi hắn, và nỗi nhục nhã của nàng tăng lên gấp đôi. Làm sao nàng có thể để hắn khiêu khích nàng lôi hắn ra mà mạ lỵ được chứ!
Khi nàng đã đi rồi, Charles quay sang Jason. “Chúc mừng,” ông cay đắng nói. “Anh đã muốn cô ấy khinh miệt anh từ cái ngày đầu cô ấy đến Wakefield, và bây giờ ta biết tại sao. Ta đã nhìn thấy anh ngắm cô ấy thế nào khi anh nghĩ không ai nhìn anh. Anh muốn cô ấy và anh sợ một giây phút yếu lòng anh sẽ đề nghị cô ấy lấyyy...”
“Đủ rồi!”
“Anh muốn nàng,” Charles phẫn nộ nói tiếp, “Anh muốn nàng, và anh quan tâm đến nàng, và anh căm ghét bản thân anh vì điểm yếu ấy. Tốt thôi, bây giờ thì anh không phải lo nữa - anh đã hạ nhục nàng đến độ nàng sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho anh. Cả hai người các anh đều đúng. Anh là một tên khốn kiếp, và Andrew sẽ không đến đâytìm nàng. Hả hê đi, Jason. Anh sẽ không phải lo mình yếu đuối đi nữa. Nàng sẽ ghét anh nhiều hơn nữa ngay khi nàng nhận ra Andrew không đến. Thưởng thức chiến thắng của anh đi.”
Jason nhặt bản báo cáo hắn đã đọc lúc nãy lên, vẻ mặt hắn băng giá. “Làm một danh sách nữa trong tuần tới và mang nó đến cho tôi.”