“Không cần phải giải thích lại tất cả chuyện đó đâu, bác Charles,” Victoria tử tế nói. “Chẳng hại gì cả ạ.”
“Có lẽ là không, nhưng bổ sung thêm vào tất cả những tính cách khó chịu của bà Kirby, bà ta đưa chuyện là tồi tệ nhất. Vì giờ bà ta biết con ở đây, bà ta sẽ lo lắng để cho ai ai cũng sẽ biết, có nghĩa là không lâu nữa nơi này sẽ tràn ngập kẻ thăm người viếng hăm hở ngó nghiêng con. Điều đó lại có nghĩa là một bà đi kèm thích hợp sẽ phải có mặt để không ai có thể nói xấu con vì đang sống với hai người đàn ông.” Ông liếc nhìn lên khi Jason bước vào, và Victoria bồn chồn, cầu mong cuộc hoà hoãn của họ tối qua sẽ vẫn còn dưới ánh sáng ban ngày.
“Jason, ta vừa mới giải thích cho Victoria sự cần thiết phải có một bà đi kèm. Ta đã cho mời Flossie Wilson,” ông nói thêm, nhắc tới bà cô không chồng của hắn, người đã từng giúp chăm sóc bé Jamie. “Bà ấy hoàn toàn là một con vịt trời, nhưng bà ấy là người bà con là phụ nữ duy nhất của ta, và là người đi kèm thích hợp cho Victoria duy nhất mà ta biết. Bất chấp sự thiếu tinh tế của bà ta, Flossie thực sự biết cách xoay xở lui tới trong xã hội.”
“Tốt,” Jason nói một cách trống rỗng, đi tới đứng bên cạnh ghế của Victoria. Hắn nhìn xuống nàng, vẻ mặt hắn thật khó dò. “Ta tin là nàng không chịu ảnh hưởng xấu nào từ việc thử rượu brandy tối qua?”
“Không hề,” nàng rạng rỡ nói. “Thực ra, tôi khá là thích nó, khi tôi đã quen với nó rồi.”
Một nụ cười lười biếng chậm rãi nở trên khuôn mặt rắn rỏi của hắn và trái tim Victoria lỗi mất một nhịp. Jason Fielding có một nụ cười có thể làm tan chảy cả một dòng sông băng! “Coi chừng lại thích nó quá nhiều...-” hắn nói, và nghịch ngợm thêm, “-em họ à.”
Chìm đắm vào những kế hoạch tràn trề hy vọng để làm Jason trở thành một người bạn, Victoria không còn để ý đến những gì hai người đàn ông đang thảo luận cho đến khi Jason nói thẳng với nàng. “Có nghe ta không, Victoria?”
Victoria ngơ ngác nhìn lên. “Xin lỗi, tôi đã không nghe.”
“Vào thứ Sáu, Ta chờ một chuyến viếng thăm của một người láng giềng vừa mới trở về từ Pháp,” Jason nhắc lại. “Nếu anh ta đưa cả vợ anh ta đến, ta muốn giới thiệu nàng với bà ấy.” Niềm vui vừa tức thời loé lên của Victoria vì lời đề nghị có vẻ như thân thiện ấy đã bị dập tắt bởi lời giải thích thô thiển của hắn. “Nữ bá tước Collingwood là một tấm gương tuyệt vời để nàng biết cách xử sự trong xã hội. Nàng sẽ khôn ngoan nếu quan sát hành vi của bà ấy và thi đua với bà ấy.”
Victoria đỏ mặt, cảm thấy mình như một đứa trẻ hư vừa bị dạy là phải theo tấm gương ai đó. Hơn nữa nàng chỉ mới gặp bốn nhà quí tộc Anh- Charles, Jason, Quí bà Kirby, và cô Johanna Kirby. Ngoại trừ Charles, nàng thấy thật khó mà giao thiệp với tất cả bọn họ, và nàng không có hứng thú với cái viễn cảnh gặp thêm hai người nữa. Tuy nhiên, nàng nén cơn tức giận xuống và gạt nỗi chán ghét đi. “Cảm ơn,” nàng lịch sự nói. “Tôi trông chờ được gặp họ.”
Victoria trải qua bốn ngày tiếp theo bận bịu một cách dễ chịu với việc viết thư hay ngồi chơi với Charles. Vào buổi chiều ngày thứ năm, nàng đi xuống bếp để lấy một đĩa thức ăn thừa khác cho Willie.
“Con vật đó sắp sửa béo ú đến độ không thể chạy nổi nữa nếu cô cứ tiếp tục cho nó ăn như vầy thưa cô,” Bà Craddock cảnh báo nàng một cách thân thiện.
“Còn lâu nó mới thế,” Victoria nói, cười đáp lại bà ta. “Tôi có thể lấy chiếc xương to đằng kia không ạ - hay bà định dùng nó để nấu xúp?”
Bà Craddock cam đoan với nàng là bà không dùng, rồi đưa cho nàng khúc xương to tướng. Cảm ơn bà ta xong, Victoria bắt đầu đi, rồi nàng nhớ ra điều gì đó và quay lại. “Tối qua. ông Field...-ý tôi là Đức ông,” nàng tự sửa lại, nhìn những người gia nhân điếng người trước sự nhắc đến tên Jason, “nói rằng món vịt quay là món ngon nhất ông ấy từng nếm qua. Tôi không chắc ông ấy có nhớ mà nhắc điều đó cho bà nghe không,” Victoria giải thích, biết là Jason có lẽ là chả thèm bận tâm làm thế, “nhưng tôi nghĩ bà muốn biết.”
Đôi má tròn trịa của bà Craddock đỏ bừng lên vì vui thích. “Cảm ơn, thưa cô nương,” bà ta trả lời lịch sự.
Victoria bỏ qua cái danh xưng bằng một nụ cười và cái vẫy tay, rồi nàng biến mất sau cửa.
“Giờ thì chúng ta có một cô nương thật sự,” Bà Craddock nói với những người khác khi Victoria đã đi. “Cô ấy dịu dàng tốt bụng và chẳng giống chút nào với những cô nàng chán phèo ở London, hay là những cô gái cao ngạo giàu sang mà đôi khi đức ông mang về đây. O’Malley nói cô ấy là một bá tước. Anh ta nghe Tôn ông nói thế với quí bà Kirby đêm hôm trước.”
Victoria mang thức ăn ra chỗ nàng để cho Willie trong chín ngày vừa rồi. Thay vì lảng vảng trong cái chỗ an toàn của rặng cây vài phút như nó thường làm, nó bước ra mấy bước khi nhìn thấy nàng. “Đây,” nàng nói và cười nho nhỏ, “xem tao mang cho mày cái gì này.”
Trái tim của Victoria bắt đầu rộn rã vì chiến thắng khi con chó to lớn màu đen pha bạc đến gần tầm với của nàng - gần hơn trước đây nhiều. “Nếu mày để tao cưng mày, Willie,” nàng tiếp tục, nhích tới gần hơn và đưa cái bát ra, “Tao sẽ mang cho mày một khúc xương ngon khác sau bữa tối nay.”
Nó dừng lại gần đó, nhìn nàng với vẻ trộn lẫn giữa hồ nghi và sợ sệt. “Tao biết mày muốn cái này,” nàng nói tiếp và bước thêm một bước nhỏ đến gần con vật, “và tao muốn làm bạn mày. Có lẽ mày nghĩ thức ăn này là đồ hối lộ,” nàng nói tiếp, chầm chậm cúi xuống và đặt cái bát ở giữa họ. “Và mày khá đúng. Tao cũng cô đơn y như mày vậy, thấy không, nhưng mày và tao có thể làm bạn tốt đấy. Tao chưa bao giờ có một con chó cả, mày có biết không?”
Cặp mắt lấp lánh của nó liếc nhìn tham lam vào bát thức ăn, rồi nhìn lại vào nàng. Sau chốc lát nó đi lại gần cái bát hơn, nhưng cặp mắt vẫn không rời nàng, thậm chí ngay cả khi nó cúi đầu xuống và bắt đầu ngấu nghiến ăn. Victoria tiếp tục nói chuyện nhẹ nhàng với nó trong khi nó ăn, hi vọng trấn an nó. “Tao không thể hình dung ông Fildings nghĩ gì khi ông ấy chọn tên cho mày - mày trông chả giống Willie*[vii] tí nào. Tao thì tao đã gọi mày là Sói - hay Hoàng Đế - một tên gì đó nghe thật dữ giống như mày vậy.”
[vii] willies: nỗi sợ hãi
Ngay khi nó ăn xong, con chó bắt đầu lùi lại, nhưng Victoria nhanh chóng đưa tay ra, cho nó xem khúc xương to đùng trong tay nàng. “-Mày phải lấy nó từ tay tao nếu mày thích nó,” nàng báo trước. Con chó nhìn khúc xương chỉ trong nháy mắt trước khi hai hàm răng to tướng của nó ngoạm vào khúc xương, kéo nó ra khỏi tay nàng. Nàng nghĩ nó sẽ chạy vào rừng với khúc xương, nhưng trước nỗi vui mừng của nàng, sau một lát căng thẳng do dự, nó phủ phục xuống bên cạnh chân nàng và bắt đầu nhai khúc xương vỡ ra từng mảnh. Bỗng nhiên Victoria cảm thấy như thể các thiên thần từ trên cao đang mỉm cười với nàng. Nàng không còn cảm thấy bị hắt hủi không ai chào đón ở Wakefield nữa-cả hai người đàn ông họ Fielding bây giờ đã là bạn nàng, và ít nữa thôi nàng sẽ có thêm Willie làm bạn. Nàng quí xuống và vò cái đầu to bự của nó. “Mày cần phải được chải lông thật kỹ,” nàng vừa nói, vừa ngắm nhìn những chiếc răng nanh màu ngà của nó gặm khúc xương. “Tao ước gì Dorothy có thể gặp mày,” nàng buồn bã nói. “Cô ấy yêu thú vật và có cách để chơi với chúng. Tại sao chứ, cô ấy sẽ khiến mày làm trò cho cô ấy ngay lập tức ấy.” Ý nghĩ đó làm Victoria mỉm cười, và rồi nó làm nàng nhức nhối vì cô quạnh.
Đó là vào giữa buổi chiều ngày hôm sau khi Northrup đến để báo tin rằng Đức ông Collingwood đã đến và Đức ông Fielding muốn nàng ghé đến phòng làm việc của hắn.
Victoria bứt rứt liếc vào gương trên bàn trang điểm của nàng và rồi ngồi xuống để búi tóc thành một búi gọn gàng, chuẩn bị để gặp một nhà quí tộc béo tốt, tự kiêu một cách lạnh lùng cỡ tuổi Quí bà Kirby.
***
“Xe cô nàng hỏng dọc đường xuống đây và hai người nông dân cho nàng ta đi nhờ,” Jason đang kể chuyện cho Robert Collingwood, một nụ cười khô khan nở trên mặt hắn. “Trong khi dỡ chiếc rương của nàng ra khỏi xe, hai con lợn con sổng bầy, và Victoria túm được một con ngay khi Northrup mở cửa. Hắn ta nhìn thấy con lợn con trong tay cô nàng và nhận nhầm nàng là một cô nông dân, thế là hắn bảo nàng đi vòng sau lưng nhà để giao hàng. Khi Victoria không chịu, hắn ra lệnh cho một người hầu đuổi cô nàng ra khỏi nhà,” Jason kết thúc, và trao cho Robert Collingwood một ly vang đỏ.
“Chúa nhân từ ơi,” chàng bá tước cười nói. “Đón tiếp tuyệt thế chứ!” Nâng ly rượu chúc mừng, bá tước nói, “Mừng hạnh phúc của anh và lòng kiên nhẫn của cô dâu của anh.”
Jason nhăn mặt nhìn anh.
Cố xác định rằng điều chàng ta nhìn thấy chỉ là một cử chỉ chúc rượu khó hiểu, Robert giải thích, “Vì nàng không quay lưng và đáp chuyến tàu đầu tiên trở về Mỹ, tôi chỉ có thể cho rằng Cô Seaton có lòng nhẫn nại rất lớn - một nét tính cách đáng ao ước nhất ở các cô dâu.”
“Cái tuyên bố đính hôn trong tờ Thời báo là việc làm của ông Charles,” Jason điềm nhiên nói. “Victoria là một cô cháu họ xa của ông ấy. Khi ông ta nhận ra là cô nàng không còn gia đình, và đang đến đây với ông ta, ông ta quyết định tôi phải cưới cô ấy.”
“Mà không hỏi ý anh trước ư?” Robert hoài nghi hỏi.
“Tôi nhận ra là tôi được đính ước chính xác như cách mọi người nhận ra - bằng cách đọc tờ Thời báo.”
Đôi mắt nâu ấm áp của chàng bá tước sáng lên sự đồng cảm thú vị. “Tôi hình dung anh phải ngạc nhiên lắm.”
“Tức điên lên,” Jason sửa lại. “Vì chúng ta đang nói đến chuyện này, tôi đã hy vọng vợ anh cũng đi cùng anh hôm nay để Victoria có thể gặp cô ấy. Caroline chỉ lớn hơn Victoria vài tuổi và tôi nghĩ họ có thể là bạn. Nói thực lòng, Victoria sẽ cần có một người bạn ở đây. Rõ ràng là thiên hạ có chút dị nghị khi mẹ nàng lấy một vị bác sỹ Ailen, và quí bà Kirby hiển nhiên là đang có kế hoạch bới chuyện đó ra lần nữa. Thêm nữa, bà cụ cố của Victoria là Nữ công tước Claremont, và bà ấy không định thừa nhận cô cháu gái. Victoria là một nữ bá tước trong quyền hạn của nàng ta, nhưng chỉ điều đó thôi sẽ không giành được sự chấp nhận thực sự cho nàng trong xã hội. Nàng ta sẽ có sự ủng hộ của Charles sau lưng, dĩ nhiên, và điều đó sẽ giúp nhiều. Không ai dám phớt lờ nàng đâu.”
“Nàng cũng sẽ có sức nặng ảnh hưởng của anh sau lưng nữa, điều đó thật đáng kể đấy,” Collingwood chỉ ra.
“Không,” Jason điềm nhiên bất đồng, “khi ta cố tạo ra danh tiếng là một người ngây thơ, đoan chính cho một cô gái.”
“Đúng thật.” Robert cười lục khục.
“Dù sao đi nữa thì Victoria đã chỉ gặp mấy người phụ nữ nhà Kirby như là thí dụ của tầng lớp quí tộc Anh. Tôi nghĩ vợ của anh có thể sẽ gây một ấn tượng tốt hơn cho nàng. Thực ra tôi đã đề nghị nàng xem Caroline là một tấm gương tốt của lối cư xử và phong thái đúng mực-”
Robert Collingwood bật ngửa đầu ra và phá lên cười. “Anh làm thế thật sao? Vậy anh nên hy vọng Quí cô Victoria không làm theo lời khuyên của anh. Phong thái của Caroline là tuyệt vời - đủ tuyệt vời để mà qua mặt được cả anh, tôi cho là thế, phỉnh được cả anh tin rằng cô ấy là một hình mẫu của khuôn phép - nhưng tôi thì lại thường xuyên cứu cô ấy khỏi những pha khó xử. Tôi chưa bao giờ biết có một phụ nữ trẻ nào mà ngang bướng hơn cô ấy trong đời tôi,” chàng ta kết thúc, song lời nói thì lại ra chiều trìu mến.
“Nếu thees, Victoria và Caroline sẽ ăn ý lắm đó,” Jason điềm nhiên nói.
“Anh khá quan tâm đến nàng ta đấy chứ,” Robert nói và nhìn hắn thật kỹ.
“Chỉ như là một kẻ bảo vệ bất đắc dĩ.”
Phía ngoài cửa phòng, Victoria vuốt thẳng tà váy của chiếc áo dài mút xơ lin màu xanh vỏ táo của nàng, gõ cửa nhè nhẹ và bước vào. Jason đang ngồi sau bàn trong chiếc ghế lưng cao bọc da, nói chuyện với một người đàn ông trạc ba mươi. Khi họ thấy nàng, cả hai người ngừng nói chuyện và cùng đứng dậy một loạt - hay có lẽ là ngẫu nhiên mà rập khuôn - một cử động đơn giản có vẻ như nói lên sự giống nhau giữa họ. Y hệt Jason, chàng bá tước cao, đẹp trai, thân hình cường tráng, nhưng tóc chàng ta màu hung và đôi mắt màu nâu ấm. Chàng ta có cùng một cái vẻ quyền lực trầm lặng như là Jason, nhưng ít đáng sợ hơn. Vẻ hài hước ánh lên trong cặp mắt chàng ta và nụ cười thì thân thiện hơn là châm biếm. Còn nữa, chàng ta không có vẻ như là một người mà người ta muốn gây thù oán.
“Tha lỗi cho tôi đã nhìn,” Victoria dịu dàng nói khi Jason đã giới thiệu xong. “Nhưng lần đầu tôi thấy các ông đứng với nhau, tôi nghĩ tôi thấy sự giống nhau giữa hai người.”
“Tôi tin chắc là cô hàm ý điều đó là một lời khen, thưa quí cô,” Robert Collingwood nói, miệng cười toe.
“Không,” Jason đùa, “cô ấy không đâu.”
Victoria ráo riết nghĩ một câu đáp trả thích hợp nhưng không nghĩ được câu nào, thế nhưng nàng đã được tránh cho khỏi bối rối hơn khi chàng bá tước bắn cho Jason một cái nhìn bực tức và nói, “Cô Seaton có thể trả lời sao cho thích hợp cái câu đó chứ?”
Victoria khôngnghe thấy câu trả lời của Jason bởi vì sự chú ý của nàng bị chuyển sang hướng một nhân vật khác trong phòng - một chú bé thật đáng yêu chừng ba tuổi đang đứng bên cạnh chàng bá tước, nhìn nàng trong sự mê mẩn thầm lặng, một chiếc thuyền buồm bị quên lãng đang bị kẹp trong cánh tay bụ bẫm của cậu. Với mái tóc hung quăn quăn và đôi mắt nâu, cậu là một bản sao thu nhỏ của cha cậu, kể cả chiếc quần chẽn màu vàng cháy, đôi bốt da nâu, và chiếc áo khoác vàng cậu đang mặc. Hoàn toàn bị quyến rũ, Victoria mỉm cười với cậu bé. “Cô không tin có ai đã giới thiệu chúng ta...” nàng gợi ý.
“Tha lỗi cho tôi,” Anh chàng bá tước nói với nụ cười trang nghiêm. “Quí cô Victoria, cho phép tôi giới thiệu với cô con trai tôi, John.”
Cậu trai bé bỏng đặt chiếc thuyền của cậu lên chiếc ghế sau lưng và làm một động tác cúi chào thật trang trọng, dễ thương. Victoria đáp lại bằng cách nhún mình chào thật thấp, điều gây ra một nụ cười trẻ thơ nơi cậu. Cậu cười khúc khích. Rồi cậu chỉ ngón tay mũm mĩm vào tóc nàng và liếc nhìn cha cậu. “Đỏ ha?” cậu bé nói với niềm vui thơ trẻ.
“Đúng,” Robert đồng ý.
Đứa trẻ thốt lên. “Xinh đẹp,” cậu thì thào làm cho một tiếng cười bật ra từ cha cậu.
“John, con hoàn toàn còn quá bé để thử mê hoặc các quí cô đấy,” Collingwood nói.
“Ôi, nhưng cô không phải là một quí cô,” Victoria nói, cả trái tim nàng đã dành hẳn cho cậu bé quá dễ thương. Nàng nói với cậu một cách vui vẻ, “Cô là một thuỷ thủ!” Cậu bé nhìn nàng với cái vẻ hồ nghi đếnnỗi Victoria nói thêm, “Ôi, nhưng mà cô là thuỷ thủ đấy - và là một thuỷ thủ giỏi cực kỳ nữa. Chú Andrew và cô đã từng làm những chiếc thuyền và thả cho chúng bơi cùng với những đứa trẻ khác, mặc dù thuyền của bọn cô không cừ như thuyền của cháu đâu. Chúng ta có nên mang nó xuống suối không nhỉ?”
Cậu bé gật đầu và Victoria nhìn sang cha cậu xin phép. “Tôi sẽ chăm lo cho cậu bé một cách tuyệt vời,” nàng hứa. “Và cả con tàu, dĩ nhiên.”
Khi chàng bá tước tán thành, John đặt tay cậu vào tay Victoria và họ đi ra khỏi phòng.
“Cô ấy rõ ràng là thích trẻ con,” Robert quan sát trong khi hai kẻ ưa phiêu lưu mạo hiểm rời đi.
“Nàng cũng chả hơn gì một đứa trẻ,” Jason thờ ơ nói.
Chàng bá tước quay đầu lại ngắm nhìn người phụ nữ trẻ duyên dáng bước qua sảnh dưới. Quay lại nhìn Jason, chàng ta nhướng mày lên trong bộ điệu phản đối thú vị, nhưng chẳng nói gì.
Victoria bỏ cả giờ ngồi trêm một tấm chăn trải trên bờ con suối vẽ nên một dòng chảy ngoạn mục qua các vạt cỏ phẳng phiu phía trước. Mặt trời chan trên mặt nàng và làm ấm cả thân thể nàng khi nàng ngồi bên cạnh John, sáng tác ra những câu chuyện về những tên cướp biển và các cơn giông tố tràn qua tàu nàng trong chuyến vượt đại dương từ nước Mỹ. John lắng nghe, vô cùng thích thú, nắm chặt sợi dây câu dài mà Victoria đã lấy được từ ông Northrup và buộc vào con tàu. Khi cậu bé đã chán với việc cho con tàu lướt một cách tẻ nhạt ở đây trong những vũng cạn, nàng cầm lấy sợi dây từ tay cậu và họ bước đi dọc bờ, Victoria dẫn con tàu xuôi dòng nước đến chỗ mà con suối trở nên rất sâu và chảy dưới một chiếc cầu đá rộng duyên dáng, nước suối tung bọt ngang chỗ một gốc cây đổ. “Ở đây đi,” nàng nói và trao lại sợi dây cho cậu bé. “Đừng thả ra nhé, nếu không chúng ta sẽ mắc cạn chỗ cái cây kẹt đằng kia.”
“Cháu không làm thế đâu,” cậu hứa, mỉm cười nhìn con tàu ba cột buồm của cậu nhấp nhô chìm nổi trong làn nước xoáy tròn.
Victoria tản bộ xuống dưới bờ suối dốc và đang vui vẻ hái một bó hoa dại đủ màu hồng, xanh, trắng trải thảm dọc bờ dốc thì John thét lên và vừa chạy vừa nhảy một cách vụng về sau sợi dây mà rõ ràng là đã tuột khỏi tay cậu bé. “Đứng lại đó!” nàng cấp thiết gọi và chạy tới chỗ cậu.
Cố không khóc một cách rất người lớn, cậu chỉ con thuyền đang trôi thẳng vào đám cành cây của cái cây đổ dưới cầu. “Nó trôi mất rồi,” cậu bé thì thào nức nở cùng với hai giọt nước mắt trào ra khỏi đôi mắt nâu. “Chú George làm nó cho cháu. Chú ấy sẽ buồn lắm.”
Victoria cắn môi do dự. Mặc dù nước ở chỗ này khá sâu và chảy xiết, nàng và Andrew đều đã cùng giải cứu những chiếc thuyền của họ khỏi những con sông còn nguy hiểm hơn nhiều nơi mà họ thường thả chúng. Nàng ngẩng đầu lên và xem xét bờ suối dốc, tin chắc là họ đang ở dưới chân dốc, tránh khỏi tầm nhìn của ngôi nhà và mọi người trong đó; rồi nàng quyết định.
“Nó không đi mất, nó chỉ mắc cạn vào một dải đá ngầm thôi,” nàng nhẹ nhàng nói và ôm cậu bé vào lòng. “Cô sẽ lấy nó lên.” Nàng đã cời bỏ giầy, đôi tất dài, và chiếc áo dài mu xơ lin màu xanh mới mà Jason cung cấp. “Ngồi đây nhé,” nàng nói, “và cô sẽ lấy nó lên.”
Chỉ còn mặc chiếc áo cánh và váy lót, Victoria lội xuống con suối cho đến khi chân không chạm được đáy nữa, rồi nàng lao tới bằng những sải bơi dài thành thạo về phía xa đằng sau gốc cây đổ. Ở dưới cầu nước lạnh băng và sâu hút, cuộn trào sủi bọt xung quanh những cành cây, nhưng nàng không khó khăn gì để tìm ra vị trí con tàu nhỏ. Tuy nhiên nàng khá khó khăn để mà giật sợi dây câu rất chắc ra khỏi cành cây. Nàng lặn xuống hai lần, trước niềm vui thích của cậu John bé bỏng, người chưa bao giờ thấy ai bơi hay lặn trước đây. Bất chấp làn nước lạnh giá và áo váy sũng nước của nàng, bơi lội thật là hứng thú, và Victoria thật thích thú trong sự thoải mái đó. “Cô sẽ lấy được con tàu ra lần này,” nàng vẫy tay, gọi lớn với John. Trông chừng để cậu bé không cố đi theo nàng, nàng kêu to, “Cháu cứ đứng ngay tại đó nhé, cô không cần giúp...”
Cậu bé ngoan ngoãn gật đầu và Victoria lặn xuống, lần theo sợi dây bằng những ngón tay lạnh buốt của nàng xuống phía dưới cành cây, lần tìm chỗ nó xoắn lại quanh một cành cây ngập dưới nước, tìm đường đến phía bên kia.
“Northrup nói ông ta nhìn thấy họ đi quanh về phía cây cầu khoảng...-” Jason dừng phắt lại khi tiếng “giúp...” vọng về phía họ.
Cả hai người đan ông vụt chạy, cắt chéo góc qua bãi cỏ về phía cây cầu ở đằng xa. Vừa trượt vừa chạy, họ bổ nhào xuống bờ suối dốc đầy hoa nở về phía John. Robert Collingwood túm lấy vai cậu bé, giọng chàng đầy sợ hãi. “Cô ấy đâu?”
“Ở dưới cầu,” cậu bé cười toe toét trả lời. “Ở dưới gốc cây, lấy con tàu của chú George cho con.”
“Ôi, Giê su! Cái cô bé ngốc nghếch này-” Jason hổn hển, đã tuột xong áo khoác của hắn ra và chạy xuống phía dòng nước. Bỗng nhiên một nàng tiên cá tóc đỏ đang cười lao lên khỏi mặt nước trong một đường vòng cung cao ngoạn mục. “Cô lấy được nó rồi này, John!” nàng gọi, mái tóc chảy dài của nàng che cả đôi mắt nàng.
“Hay quá!” John vỗ tay kêu.
Jason ghìm chân dừng lại, nỗi sợ khiếp vía của hắn nhường chỗ cho một cơn giận tăm tối khi hắn ngắm nàng bơi một cách vô tư về phía bờ suối với những sải tay dài duyên dáng, con tàu tí hon trôi theo phía sau nàng. Đứng dạng đôi chân dận giày bốt trên bờ và vẻ mặt đằng đằng nộ khí, hắn nôn nóng chờ cho con mồi của hắn bơi tới gần.
Robert Collingwood nhìn sang người bạn đang giận dữ của mình với ánh mắt đầy thông cảm và nắm lấy tay con trai. “Đi vào nhà với cha nào, John,” chàng cứng rắn ra lệnh. “Cha tin là quí ông Fielding có đôi điều muốn nói với quí cô Victoria.”
“Cảm ơn phải không ạ?” cậu bé đoán.
“Không,” chàng ta nhăn nhó nói. “Không phải ‘cảm ơn’ ”
Victoria quay lưng lội ra khỏi dòng nước, vừa đi vừa cuốn sợi dây lại và nói chuyện với cậu bé John đã vắng mặt. “Cháu thấy không, cô đã bảo cháu là cô có thể giải cứu con t...-” Lưng nàng va phải một vật không cử động cùng lúc hai bàn tay như hai gọng kìm túm chặt cánh tay nàng và xoay nàng lại, làm đầu nàng ngật ra sau.
“Cô là đồ ngốc!” Jason giận dữ gầm gừ. “Cô là tên ngốc đần độn, cô có thể đã chết chìm rồi!”
“Không - không, tôi không gặp bất kỳ nguy hiểm nào,” Victoria hổn hển, sợ cuống lên vì cái vẻ thịnh nộ trong đôi mắt xanh của hắn. “Tôi là một tay bơi lội cự phách, ông thấy đấy, và - ”
“Cũng bơi cừ như thế một người hầu suýt chết chìm ở đây năm ngoái!” hắn nói bằng cái giọng kinh khủng.
“Thôi được, làm gãy tay tôi cũng chẳng giúp gì mà,” nàng nói, nhưng những cố gắng vùng ra vô ích của nàng chỉ khiến bàn tay hắn xiết chặt hơn đến phát đau. Ngực Victoria phập phồng trong nỗi bối rối, nhưng nàng cố gắng kháng cự lại những lý lẽ của hắn. “Tôi biết tôi đã làm ông sợ, và tôi xin lỗi, nhưng tôi có gặp nguy hiểm gì đâu. Tôi chẳng làm gì sai hết.”
“Nàng không làm gì sai sao? Và nàng không gặp nguy hiểm nào hết?” hắn lặp lại đầy nhạo báng, mắt hắn liếc xuống bộ ngực nàng trong khi nó phập phồng vì những hơi thở sợ hãi của nàng. Victoria bỗng nhận ra nàng đang ướt lướt thướt và ăn mặc sơ sài, làm ướt đẫm cả áo sơ mi của hắn nơi vú nàng chạm vào hắn. “Giả thử có ai ngoài ta đang đứng trên bờ suối này ngắm nàng - nàng nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra?”
Victoria nuốt khan và liếm ướt đôi môi, nhớ lại cái ngày nàng chui vào nhà sau khi trời tối đã lâu, và biết được là cha nàng đã tổ chức một đội tìm kiếm đi càn qua các cánh rừng dể tìm nàng. Mới đầu ông mừng rỡ. Sau đó, nàng đã không thể ngồi yên thân được trong hai ngày. “Tôi, - tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra,” nàng trả lời hắn, cố trơ lì ra. “Tôi cho là ai thì cũng có lẽ sẽ đưa áo xống của tôi cho tôi và...-”
Ánh mắt của Jason hạ xuống trên đôi môi ướt của nàng, rồi lướt xuống thấp hơn, theo cổ nàng xuống tới vùng nẩy nở trêu ngươi của thịt da bày ra trước mắt hắn phía trên cổ áo lót dính ướt của nàng. Đầu nàng ngả ra sau nên chúng rung rẩy và chĩa ra phía trước thật mời gọi, mạnh mẽ nhắc hắn rằng nàng là một phụ nữ quyến rũ chứ không phải là cái đứa trẻ mà hắn đã cố thuyết phục bản thân hắn phải tin. “Đây là điều sẽ xảy ra!” hắn đột ngột thốt lên, và miệng hắn nghiến lấy miệng nàng trong một cái hôn bạo liệt, dữ dội nhằm để trừng phạt và hạ nhục nàng.
Victoria lặng lẽ quằn quại chống lại hắn, cố gỡ vòng ôm của hắn ra và kéo miệng nàng khỏi sự chiếm hữu tàn bạo của đôi môi hắn. Sự chống chọi của nàng dường như chỉ khiến hắn giận hơn, và nụ hôn càng đau đớn hơn. “Xin ông,” nàng hổn hển đầy nước mắt trên môi hắn. “Tôi xin lỗi đã làm ông hoảng sợ-”
Đôi tay hắn chậm chạp nới lỏng ra, và rồi hắn ngẩng dầu lên và nhìn xuống đôi mắt hãi hùng của nàng. Victoria bất giác bắt chéo hai cánh tay lên ngực, tóc nàng xoã tràn trên hai vai giống như một dải hồng ngọc ướt được tráng một lớp lấp lánh vàng, đôi mắt ngọc bích của nàng mở to sợ hãi và hối hận. “Xin ông,” nàng thì thầm, giọng nàng run rẩy vì cả hai dòng cảm xúc ấy trong khi nàng cố duy trì cuộc hoà hoãn giữa họ đã tồn tại trong gần năm ngày qua. “Đừng giận mà. Tôi xin lỗi đã làm anh sợ. Tôi đã bơi lội từ lúc còn bé tí, nhưng lẽ ra tôi không nên làm thế hôm nay, giờ thì tôi biết rồi.”
Sự thừa nhận thẳng thắn, thành tâm của nàng làm Jason hoàn toàn mất cảnh giác. Mọi mánh khoé trên đời của nữ giới đã được dùng đến với hắn kể từ khi hắn tạo dựng được sản nghiệp và có được tước hiệu, nhưng không thành công; sự bộc trực của Victoria, cùng với gương mặt ngẩng lên xinh đẹp của nàng và cảm xúc mà thân thể quyến rũ của nàng đang áp vào hắn đưa lại, tất cả đang tác động lên hắn như một liều tình dược mạnh nhất. Niềm khao khát dâng lên trong lòng hắn, đốt nóng cả dòng máu hắn, rần rật reo trong huyết quản hắn, bắt hai bàn tay hắn kéo nàng lại gần hơn.
Victoria nhìn thấy một điều gì đó nguyên sơ và đáng sợ loé lên trong mắt hắn khi tay hắn xiết chặt cánh tay nàng. Nàng giật ngược trở lại, một tiếng kêu đã lên tới cổ nàng, nhưng đôi môi hắn đã bao phủ môi nàng, làm giọng nàng tắc nghẹn bằng một sự đòi hỏi mạnh mẽ khiến nàng trở nên bất động. Như một con thở nhát sợ bị giam giữ trong chiếc bẫy êm ái, nàng chống chọi cho đến khi cảm thấy tay hắn dịu dàng vuốt ve sống lưng và hai bờ vai nàng, trong khi đôi môi hắn cử động trên môi nàng thành thạo một cách kích động.
Choáng váng, nàng đưa hai bàn tay lên ngực hắn, bám víu vào chính cái thực thể đang làm nàng mất thăng bằng. Cử chỉ ngây thơ này làm bùng ra một phản ứng tức thời từ Jason. Vòng tay hắn xiết chặt quanh nàng và hắn hôn nàng sâu hơn, môi hắn cử động trên môi nàng với tất cả sự nhiệt thành đói khát, khăng khăng nhào nắn môi nàng cho vừa khớp với môi hắn. Bị lạc lối trong cõi mơ hồ của những khao khát không tên, Victoria nghiêng người trên những đầu ngón chân, đáp lại vòng tay ôm xiết mạnh của hắn. Hắn rên lên khi nàng áp tấm thân nàng khít khao vào mình hắn, và đôi môi đang mở ra của hắn ép chặt môi nàng, đòi hỏi đôi môi nàng mở ra; và ngay khi đó, lưỡi hắn trượt vào giữa chúng, chìm vào nơi thẳm sâu mềm mại của miệng nàng.
Victoria dứt miệng nàng ra khỏi hắn, hoảng sợ vì những gì hắn đang làm, và đẩy ngược hắn ra với tất cả sức lực của nàng. “Đừng!” nàng kêu lên.
Hắn buông nàng ra đột ngột đến nỗi nàng loạng choạng lùi ra sau một bước; rồi hắn thở một hơi dài, sườn sượt, nín lại lâu đến bất bình thường. Rời ánh mắt hằn học khỏi ngực Jason, nàng nhìn hắn chờ đợi hắn buộc tội nàng vì nụ hôn hoàn toàn không đúng chỗ này. “Tôi cho là chuyện này cũng là lỗi của tôi,” nàng giận dữ nói. “Không nghi ngờ gì là anh sẽ nói rằng tôi đã đòi hỏi sự đối xử như thế này!” Đôi môi khó lường của hắn uốn cong thành một nụ cười thâm trầm và Victoria có ấn tượng thoáng qua rằng hắn đang chống chọi để bình tâm lại.
“Nàng phạm cái lỗi thứ nhất trong chiều hôm nay,” cuối cùng hắn nói. “Lỗi này là của ta. Ta xin lỗi.”
“Cái gì?” nàng nói, không tin nổi vào tai mình.
“Ngược lại với những gì nàng rõ ràng là nghĩ về ta,” hắn dài giọng nói, “Ta không có thói quen cám dỗ những cô gái ngây thơ-”
“Tôi đã chẳng hề có nguy cơ bị cám dỗ,” Victoria nói dối một cách ngạo nghễ.
Một vẻ châm biếm uể oải sáng lên trong mắt hắn. “Không ư?” hắn hỏi trong khi niềm vui thích dường như làm vơi bớt sự căng thẳng của cơ thể hắn.
“Không, tôi gần như chắc chắn là không!”
“Vậy thì ta gợi ý nàng nên mặc xống áo vào trước khi ta bị cám dỗ để cho nàng thấy nàng sai đến thế nào.”
Victoria há miệng để nói một câu gay gắt thích hợp nào đó về cái tính tự phụ thái quá của hắn, song nụ cười bạo dạn lấp lánh của hắn là quá nhiều đối với nàng. “Anh thật không thể nào!” nàng ngắc ngứ nói.
“Nàng đúng rồi,” hắn đồng ý và quay lưng lại để nàng có thể mặc áo váy vào.
Cố gắng đến tuyệt vọng để kiểm soát những xúc cảm đang dâng tràn của nàng và để ăn nhập với tâm trạng ngẫu hứng của hắn, Victoria vội vã mặc áo. Andrew đã hôn nàng vài lần, nhưng chẳng bao giờ theo cách này. Chẳng bao giờ như thế. Lẽ ra Jason chẳng bao giờ nên làm thế, cũng không nên điềm tĩnh về điều đó đến không chịu nổi như thế. Nàng tin chắc là nàng có đầy đủ quyền hành để nổi giận với hắn, nhưng có sẽ sự việc hơi khác ở nước Anh. Có lẽ phụ nữ ở đây nhận những nụ hôn như thế một cách dễ dàng. Có lẽ nàng sẽ chỉ trông thật ngố nếu nàng kiếm chuyện vì điều đó. Ngay cả nếu như nàng phản đối, Jason sẽ chỉ nhún vai gạt nụ hôn sang một bên như là một điều vô nghĩa lý. Nàng sẽ chẳng được gì khi khuấy động lại sự thù địch trong con người hắn, và nàng sẽ mất tất cả. Tuy vậy, nàng vẫn không thể hoàn toàn kiểm soát được cơn tự ái của nàng. “Anh thật là quá quắt,” nàng lại nói.
“Chúng ta đã đồng ý về điều đó rồi.”
“Anh cũng thật là khó đoán trước.”
“Thế nào cơ?”
“Ờ, Tôi hầu như đã nghĩ anh sắp sửa đánh tôi vì tôi đã làm anh hoảng sợ. Thay vì thế anh lại hôn tôi.” Nàng cúi xuống nhặt con tàu của John lên. “Tôi bắt đầu nghĩ rằng anh rất giống con chó của anh - cả hai trông thì hung dữ hơn là thực tế.”
Trong giây lát nàng thấy cái vẻ ngoài hiểu biết, tự mãn của hắn vỡ ra chút ít. “Con chó của ta?” hắn bâng quơ lặp lại.
“Willie,” nàng xác định.
“Nàng phải sợ cả chim sẻ nếu nàng thấy Willie là hung dữ.”
“Tôi đang đi tới một kết luận là chả có lý gì để sợ cả hai.”
Một nụ cười chớm nở trên khoé môi đầy nhục cảm của hắn khi hắn cầm lấy con tàu tíhon từ tay nàng. “Đừng nói chuyện đó với ai, nếu không nàng sẽ phá hoại danh tiếng của ta mất.”
Victoria quấn tấm chăn quanh người nàng, rồi nàng nghiêng đầu sang một phía. “Anh có danh tiếng à?”
“Loại tệ nhất,” hắn bình thản xác nhận và bắn cho nàng một cái nhìn thách thức. “Ta sẽ kể nàng nghe vài chi tiết bẩn thỉu chứ?”
“Chắc chắn là không,” Victoria nghiêm nghị nói. Hy vọng rằng có lẽ sự ăn năn nho nhỏ của Jason về nụ hôn có thể làn hắn dễ bảo hơn, Victoria tập hợp lòng cam đảm lại để đề cập đến vấn đề làm nàng bận lòng mấyhôm nay. “Có một cách để anh có thể chuộc lại ‘lỗi’ của anh,” nàng ngập ngừng nói trong khi họ đi về phía ngôi nhà.
Jason nhìn nàng thăm dò. “Ta cần nói là lỗi này là do lỗi kia. Tuy nhiên, nàng muốn gì vậy?”
“Tôi muốn áo xống của tôi trở lại.”
“Không.”
“Ông không hiểu,” nàng kêu lên, cảm xúc của nàng gầm gào lên vì nụ hôn và bây giờ là vì thái độ bất di bất dịch của hắn. “Tôi đang để tang cha mẹ tôi.”
“Ta hiểu lắm, tuy nhiên, ta không tin là niềm thương tiếc lại lớn đến mức nó không thể được kìm nén trong lòng, và ta không tin sự phô bày ra ngoài việc chịu tang. Hơn nữa, Charles và ta muốn nàng xây dựng một cuộc đời mới ở đây - một cuộc đời mà nàng vui hưởng.”
“Tôi không cần một cuộc đời mới!” Victoria tuyệt vọng nói. “Tôi chỉ ở đây cho đến khi Andrew đến đón tôi và -”
“Anh ta sẽ không đến đón nàng đâu, Victoria,” Jason nói. “Anh ta chỉ mới viết cho nàng có một lá thư trong tất cả những tháng vừa rồi.”
Những lời lẽ ấy xuyên qua đầu Victoria như những lưỡi dao găm nóng bỏng. “Anh ấy sẽ đến, tôi bảo cho ông biết. Đã chỉ có đủ thời gian để tôi nhận được một lá thư trước khi tôi ra đi.”
Nét mặt Jason sắt lại. “Ta hy vọng nàng đúng. Tuy nhiên, ta cấm nàng mặc đồ đen. Thương khóc chỉ có ở trong tim.”
“Làm sao anh biết chứ?” Victoria xổ ra, quay cuồng quanh hắn, tay nàng nắm chặt hai bên sườn. “Nếu ông có trái tim, ông sẽ không bắt tôi diễu qua diễu lại trong những bộ xống áo này như thể cha mẹ tôi chưa bao giờ tồn tại. Ông không có trái tim!”
“Nàng nói đúng,” hắn độp lại, giọng hắn thật đáng sợ vì nó rất trầm. “Ta không có trái tim. Hãy nhớ lấy điều đó, và đừng có tự dối mình tin rằng dưới vẻ ngoài hung dữ của ta, ta cũng thuần phục như một con chó cảnh. Hàng tá phụ nữ đã phạm sai lầm ấy và đã hối tiếc.”
Victoria đi tránh xa hắn trên đôi chân run rẩy. Làm sao mà nàng lại có thể hình dung họ có thể là bạn chứ! Hắn lạnh lùng, khắc nghiệt và sắt đá; hắn có một tâm tính độc địa không đáng tin; và hơn nữa, hắn rõ ràng là mất thăng bằng. Không có người đàn ông tỉnh táo nào lại hôn một phụ nữ với sự dịu dàng và đam mê như thế mới một giây phút trước, rồi trở nên nhăng nhít quá thể như thế, chỉ là để trở nên lạnh lùng và đáng ghét chỉ một giây sau đó. Hắn ta không phải là chó cảnh-hắn ta nguy hiểm và khó dò như loài báo mà hắn giống!
Bất chấp chuyện nàng đang bước nhanh hết mức, những sải chân dài của Jason giữ cho hắn đi bên cạnh nàng dễ dàng và họ bước tới lối đi chạy vòng tròn trước nhà cùng một lúc.
Bá tước Collingwood đang chờ họ, đã ngồi trên con ngựa hồng đẹp đẽ của chàng với John ngồi gọn lỏn trước mặt.
Bối rối và giận dữ, Victoria nói một lời tạm biệt ngắn với anh chàng bá tước, cười ngập ngừng với John và trao cho cậu bé con tàu của cậu, sau đó nàng chạy vội vào nhà.
John theo dõi nàng, nhìn Jason, rồi lo lắng quay sang cha cậu. “Ông ấy không đánh đòn cô Tory đâu phải không?”
Bá tước ngước ánh mắt vui thú của mình từ ngực áo ướt đẫm của Jason sang vẻ mặt đức ông của hắn. “Không, John, Đức ông Fielding không đánh đòn cô ấy.” Chàng nói với Jason, “Tôi sẽ bảo Caroline ghé thăm Cô Seaton vào ngày mai chứ?”
“Hãy đi cùng cô ấy, và chúng ta sẽ nói tiếp vụ thảo luận làm ăn của chúng ta.”
Robert gật đầu. Xiết chặt tay bảo vệ quanh đứa con trai nhỏ bé, chàng ta chạm gót giày ống vào con ngựa đang đứng nghỉ và con ngựa hồng chạy nước kiệu xuôi dọc con đường.
Jason nhìn họ ra đi, vẻ ôn tồn của hắn dần hoá thành nỗi bất mãn khi hắn cho phép mình lần đầu nhớ lại chuyện xảy ra với hắn bên bờ suối.