• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nào nào, cháu yêu,” Nữ công tước Claremont nói, tay vỗ vỗ lên vai của cô chắt gái của bà. “Ta thật tan nát cả lòng khi thấy con đau khổ thế này.”

Victoria cắn môi nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm những bãi cỏ cắt tỉa gọn ghẽ trải dài trước mặt và không nói gì cả.

“Ta khó mà tin được là chồng cháu lại không đến để xin lỗi về cái âm mưu tàn nhẫn mà hắn và Antherton thực hiện với cháu,” nữ công tước gắt gỏng tuyên bố. “Có lẽ cậu ta chưa trở về nhà đêm đó, rốt cuộc là vậy.” Bà lui tới một cách nôn nóng trong phòng, tựa người vào cây gậy, đôi mắt linh lợi của bà bắn nhanh về phía cửa sổ như thể cả bà nữa cũng đợi Jason Fielding đến bất cứ lúc nào. “Khi nào cậu ta thực sự xuất hiện, ta sẽ thoả mãn cực kỳ nếu cháu bắt cậu ta quì xuống!”

Một nụ cười nhăn nhó rầu rĩ xuất hiện trên đôi môi mềm mại của Victoria. “Thế thì có cơ bà phải thất vọng rồi bà ạ, vì cháu có thể cam đoan với bà không một chút nghi ngờ là Jason sẽ không làm điều đó. Có khả năng hơn là anh ấy chỉ bước vào đây và cố hôn cháu và, và-”

“- và lôi cuốn cháu về nhà phải không?” Nữ công tước thẳng thừng kết thúc.

“Chính xác.”

“Và liệu cậu ta có đạt được điều đó không?” bà hỏi, nghiêng mái đầu bạc của bà sang một bên, đôi mắt bà trong phút chốc đầy vui thích bất chấp vẻ nhăn nhó của bà.

Victoria thở dài và quay lại, tựa đầu vào khung cửa sổ và vòng tay lên ngang ngực. “Có thể.”

“Được, chắc chắn cậu ta sẽ thong thả mà làm chuyện đó. Cháu có thực sự tin là cậu ta biết về những bức thư của anh Bainbridge không? Ý ta là nếu cậu ta thật sự biết về chúng thì cậu ta thật là quá sức vô lối khi không nói với cháu.”

“Jason chẳng có lề lối gì cả đâu ạ,” Victoria chán chường nói. “Anh ấy không tin vào nguyên tắc đạo đức đâu.”

Nữ công tước lại bước đi đầy suy tư nhưng bà bỗng nhiên ngừng phắt lại khi bà đi tới chỗ Sói, nó đang nằm trước lò sưởi. Bà rùng mình và đổi hướng. “Chẳng biết ta đã phạm phải tội lỗi gì mà phải chịu có cái con vật dữ tợn này làm khách trong nhà, ta không biết nữa.”

Một tiếng cười buồn thoát ra khỏi miệng Victoria. “Cháu xích nó lại bên ngoài nhé?”

“Chúa lòng lành, không! Nó đã xé tan đũng cái quần chẽn của Michaelson khi ông ta cho nó ăn sáng nay.”

“Nó không tin đàn ông.”

“Một con vật khôn ngoan. Mặc dù xấu xí.”

“Cháu nghĩ nó thật đẹp cái kiểu hoang dã, kiểu săn mồi đấy chứ-” giống như Jason, nàng nghĩ, và vội vã gạt bỏ những hồi tưởng làm nàng não cả người ấy đi.

“Trước khi ta cho Dorothy đi Pháp, nó đã nuôi hai con mèo và một con chim sẻ gãy một cánh. Ta cũng không thích chúng, nhưng ít ra chúng không dè chừng ta như cái con vật này. Ta bảo cho cháu biết, nó rất vui lòng mong đợi được chén thịt ta đấy. Ngay cả bây giờ nó cũng đang tự hỏi không biết mùi vị của ta ra sao.”

“Nó quan sát bà là vì nó nghĩ nó đang bảo vệ bà,” Victoria mỉm cười giải thích.

“Nó nghĩ nó đang bảo vệ bữa ăn sắp tới của nó thì có! Không, không,” bà nói và giơ tay lên khiVictoria rảo bước về phía Sói, định để xích nó ra bên ngoài. “Đừng, ta xin cháu, đừng mạo hiểm bất kỳ gia nhân nào của ta nữa. Hơn nữa là,” bà đã dịu đi đủ để mà thừa nhận, “Ta chưa từng cảm thấy an toàn như thế này trong nhà ta kể từ hồi ông cố của cháu còn sống.”

“Bà không phải lo lũ trộm cắp lẻn vào đâu,”Victoria đồng ý và quay trở lại việc canh chừng ngoài cửa sổ.

“Lẻn vào sao? Cháu yêu, cháu còn không thể hối lộ cho một tên trộm đi vào phòng này ấy chứ.”

Victoria đứng lại bên cạnh cửa sổ thêm một phút nữa, rồi quay lại và bước đi vẩn vơ về phía một cuốn sách bị bỏ lại nằm trên mặt một chiếc bàn gỗ sơn tiêu bóng láng.

“Ngồi xuống đi mà, Victoria, và để chỗ cho ta đi một chốc. Chẳng có lý gì mà chúng ta lại va cả vào nhau khi chúng ta băng ngang tấm thảm cả. Chuyện gì có thể giữ cái thằng quỉ xinh trai đó của cháu không đến hang ổ của chúng ta thế nhỉ?”

“Chỉ là Jason chưa đến cho đến lúc này thôi,”Victoria nói, nàng ngồi thụp vào một chiếc ghế và chăm chú nhìn đôi bàn tay. “Cháu cũng đã mất một lúc lâu thế này để bình tâm lại.”

Nữ công tước huỳnh huỵch đi lại bên cửa sổ và ngó ra ngoài đường. “Cháu có nghĩ là cậu ta yêu cháu không?”

“Cháu đã nghĩ thế.”

“Dĩ nhiên là cậu ấy yêu cháu!” Lệnh bà khẳng định một cách mạnh mẽ. “Cả London đang nói về chuyện đó. Gã trai này mê muội vì cháu rồi. Không nghi ngờ gì đó là lý do tại sao cậu ta về hùa với âm mưu của Atherton và giữ bí mật những bức thư của Andrew với cháu. Ta sẽ giũa cho Atherton một trận vì cái vụ xấu xa này. Tuy vậy,” bà trâng tráo nói thêm, vẫn đang ngó ra ngoài cửa sổ, “có lẽ ta cũng sẽ làm y như vậy trong cùng hoàn cảnh đó.”

“Cháu không thể tin được.”

“Đương nhiên ta sẽ làm thế. Dựa vào việc lựa chọn giữa việc để cháu lấy một tên thực dân nào đó mà ta không biết và chả tin tưởng tí nào, ngược lại với mong muốn của ta là để cháu lấy một đám hạng nhất ở Anh! - một người đàn ông giàu có, thế lực, đẹp trai - ta cũng có thể làm như Atherton đã làm thôi.”

Victoria nén lòng không chỉ ra rằng đấy chính xác là lối nghĩ đã gây ra cho mẹ nàng và Charles Fielding bao nhiêu là bất hạnh.

Nữ công tước bỗng trân cả mình lại một cách kín đáo. “Cháu chắc chắn là cháu muốn trở về Wakefield chứ?”

“Cháu chẳng bao giờ có ý đi mãi cả. Cháu định là cháu chỉ trừng phạt Jason vì cái cách buộc Andrew nhận ra việc cháu đã kết hôn như thế nào thôi - Bà ơi, giá mà bà nhìn thấy vẻ mặt của Andrew lúc đó, bà sẽ hiểu. Chúng cháu đã là bạn tuyệt vời nhất của nhau kể từ hồi chúng cháu còn nhỏ; Andrew dạy cháu bơi, bắn súng, chơi bài. Hơn nữa, cháu tức điên lên với Jason và Charles vì đã dùng cháu như một thứ đồ chơi - một con chốt thí - một vật không có chút cảm xúc đáng kể nào. Bà không thể tin được cháu đã cảm thấy cô đơn và khốn khổ khủng khiếp thế nào suốt một thời gian dài cháu tưởng Andrew đã lạnh lùng gạt bỏ cháu đâu.”

“Được rồi, cháu yêu,” Nữ công tước nói một cách đắn đo, “cháu sẽ không cô đơn lâu nữa đâu. Wakefield vừa đến đấy- không, chờ đã, cậu ta gửi một sứ giả đến! Người này là ai vậy?”

Victoria chạy bay đến bên cửa sổ. “Sao thế nhỉ, đấy là Thuyền trưởng Farrell - người bạn lâu năm nhất của Jason.”

“A!” bà công tước hân hoan nói, gõ cây gậy của bà lên nền nhà. “A ha! Cậu ta phái đến một phụ tá. Ta chẳng bao giờ trông đợi điều này từ Wakefield, nhưng mà chuyện là thế đấy!”

Bà phẩy bàn tay một cách khẩn trương về phíaVictoria. “Chạy vào phòng giải trí và đừng có ló cái bộ mặt xinh đẹp của cháu ra đây cho đến khi nào ta gọi cháu.”

“Gì ạ? Không, bà ơi!” Victoria bướng bỉnh kêu lên.

“Có chứ!” bà công tước trả lời. “Ngay lập tức! Nếu Wakefield muốn xử trí việc này như một vụ quyết đấu và phái phụ tá của cậu ta đến để thương lượng các điều khoản thì cứ thế mà làm đi! Ta sẽ là phụ tá của cháu. Ta sẽ không tha một mạng nào đâu,” bà nói với một cái nháy mắt hoan hỉ.

Victoria miễn cưỡng làm như nàng bị bắt buộc và đi vào trong phòng giải trí, nhưng dù sao thì nàng cũng không thực sự sẵn lòng để Thuyền trưởng Farrell rời khỏi đây mà không nói chuyện với ông. Nếu bà cố của nàng không cho gọi nàng trong vòng 5 phút, nàng cũng sẽ quay lại phòng khách để nói chuyện với Thuyền trưởng Farrell thôi.

Chỉ mới 3 phút trôi qua trước khi cánh cửa vào phòng giải trí bật mở và bà cố của nàng đứng nơi ngưỡng cửa, gương mặt bà là một sự pha trộn hài hước giữa sửng sốt, vui thích, và hoảng sợ. “Cháu yêu,” bà tuyên bố, “có vẻ như là cháu đã vô tình bắt Wakefield quì sụp xuống rồi, rốt cuộc là thế.”

“Thuyền trưởng Farrell đâu rồi ạ?” Victoria khẩn thiết hỏi. “Ông ấy chưa đi, phải không?”

“Không, không, anh ta vẫn ở đây, ta đảm bảo với cháu. Anh chàng khốn khổ ấy đang nằm nghỉ trên ghế sô pha nhà ta ngay tại thời điểm này, chờ mấy món ăn mà ta đã tử tế mời anh ta. Ta ngờ rằng anh ta nghĩ ta là cái loại nhẫn tâm nhất trái đất, vì khi anh ta báo cái tin của anh ta cho ta, ta mất trí đến mức mời anh ta mấy món ăn thay vì bày tỏ lòng thương xót của ta.”

“Bà ơi! Bà đang nói ngẩn ngơ đấy. Có phải Jason bảo Thuyền trưởng Farrell đến để yêu cầu cháu về không? Đấy là lý do ông ấy đến đây chứ?”

“Hầu như chắc chắn là không phải,” lệnh bà quả quyết với đôi lông mày nhướng cao. “Charles Fielding gửi ông ta đến đây để mang cho ta tin tức đau buồn về sự qua đời lúc còn quá trẻ của cháu.”

“Cái gì của cháu?”

“Cháu chết đuối,” nữ công tước nói ngắn gọn. “Dưới sông. Hay ít nhất là cái áo choàng trắng của cháu có vẻ như đã làm thế.” Bà liếc nhìn con Sói. “Cái con quái vật dơ dáy này được cho là đã chạy tuốt vào rừng nơi nó đến trước khi nó kết bạn với cháu. Gia nhân ở Wakefield đang để tang, Charles đã được đưa vào giường - đáng thôi - và chồng cháu đã khoá mình lại trong phòng làm việc của cậu ta và không cho bất kỳ ai lại gần cậu ta cả.”

Cơn hoảng hốt và khiếp sợ suýt nữa thì làmVictoria quị xuống; rồi thì nàng quay ngoắt lại.

“Victoria!” bà quả phụ kêu lên, vội vã hết sức chạy theo cô chắt gái của bà trong khi Victoria chạy băng qua đại sảnh và nhảy ào vào phòng khách cùng với Sói chạy theo sát gót.

“Thuyền trưởng Farrell!”

Đầu ông giật ngược lên và ông chằm chằm nhìn nàng như thể nàng là một con ma vậy, rồi ánh mắt của ông nhìn sang cái hình ảnh “hiện hồn” khác đang dừng két lại trên bốn cẳng chân và bắt đầu gầm gừ với ông.

“Thuyền trưởng Farrell, cháu không chết đuối,”Victoria nói, giật mình lùi lại trước ánh mắt trợn trừng của ông. “Sói, thôi đi!”

Thuyền trưởng Farrell đứng bật dậy không tin nổi và rồi để cho niềm vui và sau đó là cơn giận dữ trào lên. “Cô đùa thế đấy à!” ông hét. “Jason phát điên lên vì đau buồn...-”

“Thuyền trưởng Farrell!” Nữ công tước nói bằng cái giọng đầy quyền lực, duỗi thẳng người dậy hết cái chiều cao bé nhỏ của bà. “Ta sẽ cảm ơn anh nếu anh giữ cái lưỡi lịch sự của anh trong đầu khi nói chuyện với chắt gái của ta. Nó chẳng biết gì cho đến tận phút này về chuyện Wakefield tin nó ở bất kỳ chỗ nào khác chứ không phải ở đây, nơi nó đã đặc biệt nói là nó tới.”

“Nhưng cái áo choàng-”

“Cháu bị ai đó đuổi theo - cháu nghĩ là một trong những tên cướp mà chú đã nhắc tới - thế là cháu quăng chiếc áo choàng lên lưng ngựa và cho nó chạy xuống lối mòn dọc bờ sông, cháu nghĩ điều đó sẽ đánh lạc hướng bọn cướp.”

Vẻ giận dữ nhoà đi trên nét mặt của Thuyền trưởng và ông lắc đầu. “Cái ‘người nào đó’ đuổi theo cô chính là O’Malley, anh ta cũng suýt nữa thì chết đuối vì cố tìm và cứu cô từ dưới sông nơi anh ta tìm thấy chiếc áo choàng của cô.”

Victoria ngả đầu ra sau và nàng nhắm mắt lại trong hối hận; rồi đôi bờ mi dài của nàng mở bừng ra và nàng cuống cuồng lên. Nàng ôm choàng lấy bà nàng; lời lẽ của nàng cứ va vấp cả vào nhau trong vội vã. “Bà ơi, cháu cảm ơn bà vì mọi thứ. Cháu phải đi đây. Cháu về nhà-”

“Không, nếu không có ta, cháu không đi được!” bà công tước trả lời với một nụ cười thẳng thừng. “Trước hết, ta sẽ không bỏ qua cơ hội chứng kiến vụ về nhà tầm cỡ thế giới này. Ta đã không có dịp nào vui vẻ như thế này kể từ dạo - ờ, đừng bận tâm.”

“Bà có thể ngồi xe ngựa theo cháu,” Victoria phân công, “nhưng cháu sẽ cưỡi ngựa - cưỡi ngựa sẽ nhanh hơn.”

“Cháu sẽ đi bằng xe ngựa với ta,” lệnh bà hống hách trả lời. “Ta ngờ là cháu vẫn chưa ngộ ra rằng sau khi chồng cháu hoàn hồn lại vì niềm vui sướng của cậu ta, cậu ta có cơ sẽ phản ứng y hệt ông sứ thần thô lỗ phát sợ lên của cậu ta vừa mới rồi đấy.” Bà ném một cái nhìn đàn áp sang cho Thuyền trưởng Farrell tội nghiệp trước khi tiếp tục. “Chỉ có điều là sẽ thêm vào rất nhiều bạo lực thôi. Nói ngắn gọn, cháu yêu, sau khi cậu ta hôn cháu, điều mà ta tin chắc là cậu ta sẽ làm, cậu ta có khả năng sẽ muốn ám sát cháu vì chuyện mà cậu ta chắc sẽ nhìn nhận là một mánh lới quỉ quái của cháu. Vì thế, ta sẽ có ngay tại đó để chạy tới mà ứng cứu cháu và ủng hộ cho lời giải thích của cháu. Và như thế,” bà nói, gõ cây gậy của bà xuống sàn nhà như một cách khẩn cấp để gọi người quản gia của bà, “là thế đấy. Norton,” bà gọi. “Thắng ngựa ngay lập tức!”

Bà quay sang Thuyền trưởng Farrell và, rõ ràng là đã đảo chiều sự chỉ trích vừa nãy của bà, tuyên bố một cách kênh kiệu, “Anh có thể đi xe ngựa với chúng tôi-” Rồi bà phá hỏng mất cái ảo tưởng về việc bà đã rộng rãi tha thứ cho sự thô lỗ lúc nãy của ông bằng cách nói thêm, “- để ta có thể để mắt tới anh. Ta sẽ không liều để cho Wakefield được báo trước việc chúng ta sẽ đến và chờ chúng ta trên bậc thềm với vẻ giết chóc trong mắt cậu ta.”

Trái tim Victoria đập rộn rã điên cuồng khi cỗ xe ngựa dừng lại trước cửa Wakefield ngay khi trời vừa sẩm tối. Không một người giúp việc nào xuất hiện để hạ những bậc thang của cỗ xe xuống và giúp những người mới đến xuống xe, và chỉ có vài đốm sáng thắp lên trên những khung cửa sổ nhìn ra sân trước. Toàn bộ khu vực dường như hoang vắng một cách kỳ lạ, Victoria nghĩ - và lúc đó, trước nỗi khiếp sợ của nàng, nàng nhìn thấy những khung cửa tầng dưới phủ băng đen và một vòng tang đen treo trên cửa lớn. “Jason ghét bất kỳ thứ gì tang tóc-” nàng kêu lên, điên cuồng đẩy cánh cửa xe để mở nó ra. “Bảo Northrup bỏ những thứ ấy ra khỏi cửa sổ đi!”

Phá vỡ sự im lặng phẫn uất lần đầu tiên từ nãy đến giờ, Thuyền trưởng Farrell đặt một cánh tay căng thẳng của ông lên cánh tay nàng và nói dịu dàng, “Jason ra lệnh làm thế đấy, Victoria. Cậu ấy gần phát điên lên vì đau buồn rồi. Bà của cô cũng có phần đúng đấy - tôi không biết cậu ấy sẽ phản ứng thế nào khi cậu ấy thấy cô.”

Victoria không quan tâm Jason làm gì, miễn là chàng biết nàng còn sống. Nàng nhảy xuống khỏi cỗ xe, để Thuyền trưởng Farrell lại lo cho bà nàng và chạy tới cửa trước. Thấy cửa khoá, nàng nâng chiếc vòng đồng lên và gõ nó với tất cả sức lực. Thời gian dường như là vô tận trước khi cánh cửa chầm chậm mở ra.

“Northrup!” Victoria hét lên. “Jason ở đâu?”

Người quản gia chớp mắt nhìn nàng trong ánh sáng lờ mờ, rồi lại chớp mắt.

“Làm ơn đừng có nhìn tôi chằm chằm như thể tôi là ma vậy. Tất cả chỉ là hiểu nhầm thôi mà! Northrup,” nàng hối hả nói, đưa bàn tay ấm áp của nàng lên bên má lạnh ngắt của ông. “Tôi không chết đâu!”

“Ngài - ngài đang-” Một nụ cười rộng ngoác bất thần nở ra trên khuôn mặt khô khan của Northrup. “Ngài đang ở trong phòng làm việc, thưa phu nhân, và cho phép tôi nói rằng tôi vô cùng sung sướng-”

Quá cuống quít để có thể nghe được gì, Victoriachạy xuống đại sảnh về phía phòng làm việc của Jason, đan tay vào mái tóc trên đường tới đó.

“Victoria?” Charles kêu lên từ trên ban công. “Victoria!”

“Bà sẽ giải thích mọi thứ, Bác Charles,” Victoria kêu lên và vẫn chạy.

Trước phòng làm việc của Jason, nàng đặt bàn tay run rẩy của nàng lên tay nắm cửa, bỗng chốc đờ cả người ra vì sự tai hại của cái thảm hoạ nàng gây ra; rồi nàng hít một hơi thở dài run rẩy và bước vào phòng, đóng cửa lại sau lưng.

Jason đang ngồi trong một chiếc ghế cạnh cửa sổ, chống khuỷu tay lên hai đầu gối choãi ra, vùi đầu trong hai bàn tay. Trên chiếc bàn bên cạnh chàng là hai chai rượu whiskey đã cạn và con báo mã não mà nàng đã tặng chàng.

Victoria nuốt xuống cơn hối hận đang trào dâng tận cổ nàng và bước về phía trước. “Jason-” nàng gọi nhỏ.

Đầu chàng chậm chạp ngẩng lên và chàng nhìn nàng, gương mặt chàng chỉ là một chiếc mặt nạ tàn héo, đôi mắt đầy ám ảnh của chàng nhìn xuyên qua nàng như thể nàng là một bóng ma. “Tory,” chàng rên lên đau đớn.

Victoria khựng lại, sợ hãi nhìn chàng trong khi chàng ngả đầu tựa ra lưng ghế và nhắm nghiền mắt lại.

“Jason,” nàng kêu lên cuồng loạn. “Hãy nhìn em.”

“Anh thấy em mà, em yêu,” chàng thì thầm mà không mở mắt ra. Chàng với tay về phía con báo trên chiếc bàn bên cạnh, trìu mến vuốt lưng nó. “Nói với anh đi,” chàng nài xin bằng giọng ngập tràn đau khổ. “Đừng bao giờ ngừng nói với anh, Tory. Anh không sợ phát điên, đến chừng nào anh còn nghe được giọng em-”

“Jason!” Victoria thét lên, chạy băng về phía trước và điên cuồng nắm chặt lấy đôi bờ vai rộng của chàng. “Anh mở mắt ra nào. Em không chết. Em không bị chìm! Anh nghe em đấy chứ, em không mà!”

Đôi mắt đờ đẫn của chàng mở ra, nhưng chàng tiếp tục nói với nàng như thể nàng là một hồn ma yêu thương mà chàng khẩn thiết cần giải thích một điều gì đó. “Anh không biết về những bức thư từ Andrew của em,” chàng thì thầm nức nở. “Bây giờ em biết điều đó rồi, phải không em yêu dấu? Em biết điều đó mà-” Bỗng nhiên chàng hướng ánh mắt ngập đớn đau của chàng lên trần nhà và bắt đầu cầu nguyện, cả người chàng uốn cong lên như thể chàng đang đau đớn. “Ôi, làm ơn!” chàng rên rỉ hãi hùng, “xin Người nói cho nàng biết con không biết gì về những bức thư. Quỉ tha ma bắt ngươi đi!” chàng la hét cả Đức Chúa, “Hãy nói với nàng là ta không biết!”

Victoria lùi lại kinh hoàng. “Jason,” nàng cuống quít kêu lên. “Anh nghĩ đi! Em bơi như rái cá mà, anh nhớ không? Chiếc áo choàng của em chỉ là mẹo lừa. Em biết có ai đó đang đuổi theo em, nhưng em không biết đó là O’Malley. Em nghĩ đó là một tên cướp, nên em cởi áo choàng ra và ném lên lưng ngựa, rồi em đi bộ đến nhà bà và - Ôi chúa ơi!” Cào hai tay vào mái tóc, nàng nhìn quanh căn phòng mờ tối, cố nghĩ làm thế nào để kéo chàng lại, rồi nàng chạy về phía bàn của chàng. Nàng thắp ngọn đèn trên đó, rồi vội vã chạy sang phía lò sưởi và thắp ngọn đèn đầu tiên trong cặp đèn để trên mặt lò sưởi lên. Nàng đang với lấy chiếc thứ hai thì đôi bàn tay cứng như gọng kìm bằng thép khoá lấy vai nàng từ đằng sau và xoay nàng quay lại xô vào ngực chàng. Nàng nhìn thấy sự tỉnh táo đã trở lại trong đôi mắt chàng chỉ một giây trước khi miệng chàng khoá chặt miệng nàng với một sức mạnh đói khát, tay chàng gấp gáp trên lưng và hông nàng, kéo nàng vào sát lại bên chàng như thể chàng đang cố thẩm thấu cả thân mình nàng vào trong chàng. Một cơn rùng mình lan toả suốt thân hình cao lớn của chàng khi nàng uốn cong mình áp vào chàng, quàng tay ôm chặt quanh cổ chàng.

Mấy phút dài trôi qua sau đó, Jason đột ngột dứt môi khỏi nàng, gỡ tay nàng ra khỏi cổ chàng, và chằm chằm nhìn xuống nàng. Victoria vội vàng lùi một bước, ngay lập tức cảnh giác trước vẻ giận dữ đáng sợ ánh lên trong đôi mắt màu lục tuyệt đẹp của chàng. “Bây giờ thì chuyện đó đủ rồi,” chàng nói vẻ dữ tợn, “Anh sẽ đánh cho em một trận ngồi không nổi nữa cho xem.”

Một âm thanh nửa là tiếng cười, nửa là tiếng kêu hoảng thoát ra từ cổ Victoria khi tay chàng vung ra. Nàng nhảy lùi trở lại, vừa đủ ra khỏi tầm tay chàng. “Không, anh sẽ không đánh em đâu,” nàng run run nói, quá hạnh phúc vì chàng đã trở lại bình thường nên nàng không kiềm chế được nụ cười run rẩy của nàng.

“Em muốn cược bao nhiêu là anh không đây?” chàng hỏi nhỏ, tiến tới từng bước từng bước một trong khi nàng lùi lại.

“Không nhiều,” Victoria run run nói, chạy nấp ra đằng sau chiếc bàn của chàng.

“Và khi nào đánh xong, anh sẽ xích em lại bên cạnh anh.”

“Anh có thể làm thế,” nàng kêu oai oái, chạy vòng quanh chiếc bàn.

“Và anh sẽ không bao giờ để em ra khỏi tầm mắt của anh lần nữa.”

“Em-em không trách anh đâu.” Victoria liếc nhìn ra cửa, ước lượng khoảng cách.

“Đừng thử làm điều đó nhé,” chàng cảnh cáo.

Victoria nhìn thấy ánh tàn bạo trong mắt chàng, và nàng làm ngơ lời cảnh báo của chàng. Vừa hạnh phúc đến choáng váng lại vừa có cảm giác tự vệ mạnh mẽ, nàng đẩy tung cửa, nhấc tà váy lên và chạy băng băng về phía cầu thang. Jason theo sau nàng với những sải chân dài, gần bắt kịp nàng mà chẳng cần phải chạy.

Cười ngặt nghẽo, nàng chạy băng qua hành lang, qua sảnh dưới lát cẩm thạch, băng qua Charles, Thuyền trưởng Farrell, và bà nàng, tất cả đều đã chạy bổ ra khỏi phòng khách để xem cho rõ.

Victoria chạy nửa đường lên cầu thang, rồi quay lại và bắt đầu bước giật lùi, quan sát Jason khi chàng bước lên từng bậc cầu thang một cách quả quyết. “Nào, Jason,” nàng không thể nén lại nụ cười khi nàng đưa một bàn tay khẩn khoản ra và cố tỏ ra ăn năn hối lỗi. “Xin anh biết điều chút đi mà -”

“Cứ đi tiếp đi, em yêu của anh - em đang đi đúng hướng đấy,” chàng nói, bám theo nàng từng bước. “Em được chọn phòng em hoặc phòng anh-”

Victoria quay lại và chạy qua những bậc thang còn lại xuôi hành lang trốn vào phòng nàng. Nàng đang ở giữa đường băng ngang phòng nàng thì Jason đạp tung cửa, đóng nó lại sau lưng chàng, và khoá lại.

Victoria quay ngoắt lại để đối diện với chàng, trái tim nàng đập rộn lên vì tình yêu và nỗi e sợ.

“Giờ thì, em ngọt ngào của anh-” chàng nói bằng giọng trầm đầy hàm ý, mắt nhìn quanh xem thử nàng định trốn hướng nào.

Victoria nhìn khuôn mặt xanh xao đẹp trai của chàng đầy yêu thương, và rồi nàng chạy... thẳng vào lòng chàng, lao mình vào chàng và quàng tay ôm chặt quanh chàng. “Đừng!” nàng kêu lên nghẹn ngào.

Trong chốc lát Jason đứng lặng, vật lộn với những cảm giác điên giận của chàng, và rồi sự căng thẳng trôi tuột ra khỏi cơ thể cứng rắn của chàng. Tay chàng nâng lên trên thắt lưng củaVictoria, chầm chậm ôm vòng lấy nàng, rồi xiết lại với một sức mạnh mãnh liệt và kéo nàng áp sát cả chiều dài của thân thể chàng. “Anh yêu em,” chàng thì thầm giọng khản đặc, vùi mặt vào trong mái tóc của nàng. “Ôi Chúa ơi, anh yêu em biết chừng nào!”

Dưới chân cầu thang, Thuyền trưởng Farrell, bà công tước và Charles mỉm cười nhẹ nhõm khi trên gác chỉ còn sự im lặng.

Nữ công tước là người lên tiếng đầu tiên. “Được rồi, Atherton,” bà khắc nghiệt nói, “Ta dám nói là giờ thì anh biết cái cảm giác khi phải nhúng tay vào cuộc đời của lũ trẻ và rồi chịu đựng hậu quả của sự thất bại, như ta đã phải chịu đựng trong suốt những năm qua.”

“Tôi phải lên gác nói chuyện với Victoria,” ông nói, mắt nhìn lên trên ban công không một bóng người. “Tôi phải giải thích rằng tôi làm điều đã làm là vì tôi nghĩ cô ấy sẽ hạnh phúc hơn với Jason.” Ông bước một bước lên trước, nhưng chiếc gậy của bà công tước đã giơ lên trước mặt và cản đường ông lại.

“Ngay cả nghĩ đến chuyện đột nhập vào chỗ bọn trẻ cũng không được,” quí bà ra lệnh một cách kiêu căng. “Ta đang ao ước một đứa cháu trai sơ đời đây, và trừ phi ta nhầm lẫn mọi vấn đề, bọn chúng bây giờ đang cố gắng kiếm cho ta một đứa đấy.” Bà đàng hoàng nói thêm, “Tuy nhiên anh có thể mời ta một ly rượu se ri.”

Charles rời mắt khỏi ban công và nhìn chăm chú vào bà cụ mà ông đã căm ghét hơn hai thập kỷ nay. Ông chỉ mới chịu đau khổ vì can thiệp vào cuộc sống bọn trẻ có hai ngày nay; bà đã chịu đựng suốt hai mươi hai năm rồi. Ngập ngừng, ông đưa tay ra cho bà cụ. Nữ công tước nhìn nó một lúc thật lâu, biết rằng đó là một đề nghị hoà bình, và rồi bà chậm rãi đặt bàn tay gầy của bà lên tay áo ông. “Atherton,” bà tuyên bố khi ông dẫn bà về phía phòng giải trí. “Dorothy có một ý nghĩ kỳ quái nào đó trong đầu nó rằng nó sẽ không lấy chồng và trở thành một nhạc công. Ta đã quyết định là thay vì thế nó sẽ lấy Winston, và ta có một kế hoạch... ”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang