Victoria dứt dòng suy nghĩ ra khỏi những ký ức nhức nhối về đám tang của cha mẹ nàng và nhìn người bác sỹ tóc bạc lớn tuổi ngồi đối diện với nàng bên chiếc bàn nhà bếp. Là người bạn lớn tuổi nhất của cha nàng, Bác sỹ Morrison đã nhận trách nhiệm theo dõi các cô gái ổn định, cũng như cố gắng chăm nom cho bệnh nhân của bác sỹ Seaton cho đến khi một vị bác sỹ mới đến. “Tất cả những điều Dorothy và cháu từng biết là Mama đã phải lìa bỏ gia đình ở Anh. Bà chẳng bao giờ nói tới họ.”
“Có khả năng cha cháu có họ hàng ở Ailen không?”
“Papa lớn lên trong một nhà trẻ mồ côi ở đó. Ông không có họ hàng bà con nào.” Nàng bồn chồn đứng lên. “Cháu pha chút cà phê cho ông nhé, bác sỹ Morrison?”
“Thôi đừng có rối lên với ta nữa và đi ra ngoài ngồi hưởng chút nắng mặt trời với Dorothy đi cháu,” bác sĩ Morrison nhẹ nhàng quở trách. “Cháu xanh tái như một con ma ấy.”
“Ông có cần gì trước khi cháu đi không?” Victoriagạn hỏi.
“Ta cần trẻ hơn vài tuổi,” ông trả lời với một nụ cười khô khan khi ông gọt đầu cây bút lông ngỗng. “Ta quá già để mang cái gánh nặng bệnh nhân của cha cháu. Chỗ của ta là ở Philadelphia với một viên gạch nóng dưới chân và một cuốn sách hay trên đùi. Làm sao ta có thể tiếp tục ở đây trong bốn tháng nữa cho đến khi người bác sỹ mới tới, ta không hình dung nổi.”
“Cháu xin lỗi,” Victoria thành tâm nói. “Cháu biết là khủng khiếp đối với ông.”
“Còn tệ hại gấp vạn lần đối với cháu và Dorothy,” Người bác sỹ già tốt bụng nói. “Nào, chạy ra ngoài đi và kiếm chút nắng mùa đông tốt lành này. Hiếm khi thấy được một ngày ấm thế này vào tháng Giêng. Trong khi cháu ngồi tắm nắng, ta sẽ viết những bức thư này cho họ hàng của cháu.”
Một tuần trôi qua kể từ khi bác sỹ Morrison đến thăm gia đình Seatons, chỉ để được gọi đến hiện trường vụ tai nạn nơi cỗ xe chở Patrick Seaton và vợ ông sa xuống bờ sông và lật nhào. Patrick Seaton chết ngay lập tức. Katherine đã tỉnh lại chỉ đủ lâu để cố gắng trả lời câu hỏi thúc bách của bác sỹ Morrison về những người họ hàng của bà ở Anh. Bằng giọng thì thào yếu ớt, bà đã nói, “... Bà nội... Nữ công tước Claremont.”
Và sau đó, chỉ trước khi bà chết, bà thì thào một cái tên khác - Charles. Bác sỹ Morrison cuống quýt xin bà nói ra đầy đủ tên họ của người đó, và đôi mắt đã mờ tối của Katherine thoáng mở ra. “Fielding,” bà thở ra. “... Công tước... xứ... Atherton.”
“Ông ấy là bà con chứ?” bác sỹ khẩn thiết hỏi bà.
Sau một hồi lâu im lặng, bà yếu ớt gật đầu. “Anh họ-”
Trong tay bác sỹ Morrison bây giờ là cái nhiệm vụ khó khăn tìm ra địa chỉ và liên lạc với những người bà con trước giờ không rõ tăm tích này để hỏi họ xem có ai sẵn lòng cho Victoria và Dorothy một mái nhà hay không - một nhiệm vụ mà theo như bác sỹ Morrison biết chắc chắn là càng khó khăn hơn bởi vì cả Công tước Atherton lẫn Nữ công tước Claremont đều không hề biết gì về sự tồn tại của hai cô gái.
Với một vẻ quyết tâm hằn trên trán, bác sỹ Morrison nhúng cây bút vào bình mực, đề ngày tháng lên phía trên tờ giấy, và do dự, trán ông nhíu lại vì suy nghĩ. “NgườI ta xưng hô với một nữ công tước thế nào cho đúng đắn nhỉ?” ông hỏi căn phòng trống. Sau một hồi suy tính khá kỹ, ông đi đến một quyết định và bắt đầu viết.
Kính thưa Madam Nữ công tước,
Đây là một nhiệm vụ không vui vẻ gì của tôi khi phải báo cho bà biết về cái chết thương tâm của cháu gái bà, Katherine Seaton, và thêm nữa là báo cho bà rằng hai con gái của bà Seaton, Victoria và Dorothy, hiện đang được tôi chăm sóc. Tuy nhiên, tôi là một người già cả và thêm nữa lại độc thân. Chính vì lẽ đó, thưa Madam Nữ công tước, tôi không thể tiếp tục chăm nom cho hai quí cô mồ côi trẻ tuổi một cách đúng đắn được.
Trước khi chết, bà Seaton chỉ nhắc đến hai cái tên - tên bà và tên của Charles Fielding. Vì thế tôi viết thư cho bà và Sir Fielding với hy vọng rằng cả hai vị sẽ chào đón các con gái của bà Seaton đến nhà của các vị. Tôi phải báo cho bà biết rằng hai cô gái không còn nơi nào để đi. Đáng buồn là họ không có nguồn tài chính nào và đang rất cần có một mái nhà.
Bác sỹ Morrison ngả người ra lưng ghế và xem xét kỹ lưỡng bức thư trong khi trán ông dần dà cau lại vì một mối quan ngại. Nếu bà công tước không biết về sự tồn tại của các cô gái, ông có thể thấy trước sự miễn cưỡng có thể có của bà khi cho họ ở mà chưa biết điều gì đó về họ. Cố suy nghĩ để miêu tả họ tốt nhất, ông quay đầu lại nhìn họ qua cửa sổ.
Dorothy đang ngồi trên xích đu, đôi vai mảnh dẻ của cô rũ xuống vì u buồn. Victoria đang cố sức vẽ những bức phác hoạ để xua đuổi nỗi sầu khổ của nàng không được đến gần.
Bác sỹ Morrison tả Dorothy trước, vì cô là dễ tả nhất.
Dorothy là một cô gái xinh đẹp, với đôi mắt xanh và mái tóc vàng nhạt. Cô thật là quyến rũ, tính tình ngọt ngào, phong thái đẹp đẽ. Mười bảy tuổi, cô đã ở gần cái tuổi cập kê nhưng không có xu hướng đặc biệt nghiêng về bất kỳ ai trong các chàng trai trẻ trong vùng để yêu thương...
Bác sỹ Morrison ngừng lại và vuốt cằm vẻ đầy suy tư. Sự thật là nhiều chàng trai trẻ trong vùng cực kỳ mê mẩn Dorothy. Ai trách họ được chứ? Cô xinh đẹp, vui tươi và ngọt ngào. Cô như thiên thần, bác sỹ Morrison quyết định, hài lòng vì đã chọn được đúng cái từ chính xác để miêu tả cô.
Nhưng khi ông chuyển sự chú ý sang Victoria, đôi lông mày trắng rậm rì của ông nhíu lại vì bối rối, bởi dù cá nhân ông thích Victoria, nhưng nàng lại khó miêu tả hơn nhiều. Tóc nàng không vàng như tóc Dorothy, nhưng cũng không phải là đỏ, nó thực sự là một sự hoà trộn rực rỡ của cả hai màu. Dorothy là một tạo vật đẹp đẽ, một cô gái trẻ e lệ dễ thương làm tất cả các cậu trai trong vùng phải ngoái đầu nhìn lại. Cô là một người hoàn hảo để làm vợ: ngọt ngào, dịu dàng, nói năng nhỏ nhẹ, và nghe lời. Tóm lại, cô là kiểu phụ nữ không bao giờ mâu thuẫn hay không tuân theo chồng mình.
Victoria, ngược lại, đã có rất nhiều thời gian ở bên cha mình và, ở tuổi mười tám, nàng sở hữu một sự hóm hỉnh sống động, một tâm hồn sôi nổi, và một xu hướng đáng sửng sốt là tự suy nghĩ cho mình.
Dorothy sẽ nghĩ như chồng cô bảo cô nghĩ và làm như chồng cô bảo cô làm, nhưng Victoria sẽ tự mình suy nghĩ và rất có thể là làm như nàng nghĩ.
Dorothy là thiên thần, bác sỹ Morrison quyết định, nhưng Victoria thì... không.
Liếc mắt qua cặp kính của mình để nhìn Victoria, người vẫn còn đang vẽ phác hoạ với cái vẻ cương quyết một bức tranh khác vẽ cảnh bức tường rào của khu vườn được dây nho bao phủ, ông ngắm gương mặt nhìn nghiêng dòng dõi quí phái của nàng, cố gắng nghĩ ra từ ngữ miêu tả nàng. Can đảm, ông quyết định, biết rằng nàng đang vẽ bởi vì nàng đang cố gắng bận bịu việc gì đó hơn là để chìm đắm vào nỗi đau của nàng. Và đầy lòng trắc ẩn, ông nghĩ, nhớ lại những nỗ lực của nàng để an ủi và làm cho bệnh nhân của cha nàng vui lên.
Bác sỹ Morrison lắc đầu thất vọng. Là một người già cả, ông thích sự thông minh và óc hài hước của nàng, ông ngưỡng mộ sự can đảm, tâm hồn và lòng trắc ẩn của nàng. Nhưng nếu ông nhấn mạnh những phẩm chất đó với những người bà con bên Anh của nàng, họ sẽ mường tượng nàng là một cô gái tự do, mọt sách, không thế lấy được chồng, người mà họ sẽ phải nuôi báo cô cả đời. Còn có một khả năng khác là khi Andrew Bainbridge trở về từ châu Âu trong vài tháng nữa, anh ta sẽ hỏi cưới Victoria, nhưng bác sỹ Morrison không chắc lắm. Cha của Victoria và mẹ Andrew đã đồng ý rằng trước khi đôi trẻ đính ước, tình cảm của họ dành cho nhau phải được kiểm chứng lại trong thời gian sáu tháng khi Andrew tiến hành một chuyến du khảo ngắn thăm thú châu Âu để mở rộng tầm hiểu biết.
Cảm tình của Victoria dành cho Andrew mạnh mẽ và lâu bền, bác sỹ Morrison biết, nhưng tình cảm của Andrew dành cho nàng thì rõ ràng đang chao đảo. Theo những gì Bà Bainbridge đã nói với bác sỹ Morrison hôm qua, Andrew dường như đang phát triển sự say mê mạnh mẽ với người em họ thứ hai của anh ta mà gia đình hiện đang sống ở Thuỵ sĩ.
Bác sỹ Morrison thở dài không vui khi ông tiếp tục nhìn hai cô gái đang vận những chiếc áo dài vải đen giản dị, một người với mái tóc vàng kim óng ả, người còn lại tóc màu đồng nhạt lấp lánh. Bất chấp vẻ ảm đạm trong trang phục của họ, họ tạo nên một bức tranh quyến rũ, ông vui thích nghĩ. Một bức tranh! Nắm lấy ý tưởng hay ho đó, bác sỹ Morrison quyết định giải quyết toàn bộ vấn đề miêu tả các cô gái cho những người bà con bên Anh đơn giản bằng cách gởi kèm vào trong mỗi bức thư những tấm chân dung nhỏ của họ.
Quyết định đã đưa ra, ông kết thúc bức thư thứ nhất của mình bằng việc yêu cầu bà công tước bàn bạc với Công tước Atherton, người cũng nhận được một bức thư giống thế, và báo cho ông họ muốn ông làm gì trong việc chăm nom các cô gái. Bác sỹ Morrison viết một bức thư tương tự cho Công tước Atherton; rồi ông viết một bức thư ngắn cho luật sư của ông ở New York, hướng dẫn quí ông đáng kính đó nhờ một người đáng tin cậy ở London tìm ra chỗ ở của ông công tước và bà công tước và trao những bức thư cho họ. Với một lời cầu nguyện ngắn ngủi rằng hoặc là ông công tước hoặc là bà công tước sẽ hoàn lại cho ông số tiền chi phí, bác sỹ Morrison đứng dậy và vươn vai.
Ở ngoài vườn, Dorothy thúc vào mặt đất bằng mũi đôi dép của mình, làm cho chiếc xích đu chao nhẹ từ bên này sang bên khác. “Em vẫn không thể tin được,” nàng nói, giọng nói êm ái của nàng nghe vừa buồn rầu, vừa phấn khích. “Mama là cháu của một nữ công tước! Điều đó khiến chúng ta thế nào nhỉ, Tory? Chúng ta có tước hiệu không?”
Victoria nhìn nàng nhăn nhó. “Có,” nàng nói. “Chúng ta là ‘Họ hàng nghèo khó.’”
Đó là sự thật, vì dù Patrick Seaton đã được yêu mến và đánh giá cao bởi dân quê dễ mến mà ông đã chữa trị bệnh tật của họ hàng năm trời, bệnh nhân của ông hiếm khi có thể trả cho ông bằng tiền, và ông không bao giờ ép họ làm vậy. Thay vì thế họ trả cho ông bằng bất kỳ thứ hàng hoá hoặc dịch vụ nào họ có thể cung cấp- thú nuôi, cá, và thịt gà cho bàn ăn, sửa chữa xe ngựa hoặc nhà cho ông, những ổ bánh mì mới nướng, những giỏ trái cây, dâu tự hái. Kết quả là, gia đình Seaton chẳng bao giờ thiếu thức ăn, nhưng tiền thì lúc nào cũng thiếu, bằng chứng là những chiếc áo váy tự nhuộm, vá đụp vá chằng mà Dorothy và Victoria đang mặc. Ngay cả ngôi nhà mà họ đang sống cũng được dân làng cung cấp, như họ cũng cung cấp một cái cho Reverend Milby, một ông mục sư. Những ngôi nhà đó được cho họ thuê để đáp lại sự phục vụ tôn giáo và y tế của họ.
Dorothy làm ngơ sự tóm tắt hợp lý của Victoriavề tình trạng của họ và tiếp tục mơ màng, “Bác họ của chúng ta là một công tước, và bà cố của chúng ta là một nữ công tước! Em vẫn chưa thể tin được, chị có thể không?”
“Chị luôn nghĩ mẹ là một điều gì đó bí ẩn,”Victoria trả lời, cố nuốt những giọt nước mắt cô đơn buồn thảm đang làm mờ đôi mắt xanh của nàng vào trong. “Giờ thì điều bí ẩn đó đã hé lộ rồi.”
“Điều bí ẩn nào?”
Victoria do dự, chiếc bút chì phác thảo của nàng huơ huơ trên bảng vẽ. “Chị chỉ có ý nói rằng Mama rất khác những người phụ nữ mà chị từng biết.”
“Em cũng cho là vậy,” Dorothy đồng ý, và rồi nàng rơi vào im lặng.
Victoria nhìn bức phác hoạ nằm trên đùi nàng trong khi những đường nét mỏng mảnh của của những nụ hồng uốn lượn nàng vẽ từ trí nhớ về mùa hè năm ngoái đang nhoà đi trước đôi mắt mờ nước của nàng. Điều bí ẩn đã hé mở rồi. Giờ thì nàng biết nhiều điều, những điều đã từng làm nàng bối rối và phiền não. Giờ thì nàng hiểu tại sao mẹ nàng không bao giờ giao du thoải mái với những người phụ nữ khác trong làng, tại sao bà luôn luôn ăn nói bằng cái giọng điệu văn hoá của một quí bà người Anh và khăng khăng đòi rằng, chí ít là khi có mặt bà, Victoria và Dorothy cũng phải làm như vậy. Dòng dõi nàng thừa hưởng giải thích tại sao mẹ nàng nhấn mạnh rằng chị em nàng phải học đọc và nói tiếng Pháp bên cạnh tiếng Anh. Điều đó giải thích cho tính cảnh vẻ của mẹ nàng. Điều đó cũng giải thích phần nào vẻ ám ảnh kỳ dị trên mặt bà mỗi khi nàng nhắc đến nước Anh.
Có lẽ điều đó cũng giải thích cho sự bảo thủ kỳ lạ của bà đối với chồng bà, người được bà đối xử bằng sự lịch sự nhẹ nhàng chứ chẳng có gì hơn. Tuy vậy, bề ngoài bà đã là một người vợ mẫu mực, Bà không bao giờ nhiếc móc chồng bà, không bao giờ than phiền về sự tồn tại trưởng giả tồi tàn của bà, và không bao giờ cãi cọ với ông. Từ lâu rồi Victoriađã tha thứ cho bà cái tội không yêu cha nàng. Bây giờ vì nàng nhận ra mẹ nàng hẳn đã được nuôi dạy trong cảnh giàu sang khó mà tưởng tượng nối, nàng cũng bắt đầu ngưỡng mộ sự chịu đựng kiên cường không một lời than van của bà.
Bác sỹ Morrison bước vào vườn và nở một nụ cười khuyến khích với cả hai cô gái. “Ta đã kết thúc những bức thư của ta và sẽ gửi chúng đi vào ngày mai. Nếu may mắn, chúng ta sẽ nhận được hồi âm từ họ hàng của các cháu vào khoảng ba tháng nữa, có lẽ ít hơn.” Ông mỉm cười với cả hai cô gái, hài lòng vì việc ông làm để đoàn tụ họ với những người bà con nước Anh cao quí của họ.
“Ông nghĩ họ sẽ làm gì khi nhận được thư ông, bác sỹ Morrison?” Dorothy hỏi.
Bác sỹ Morrison vỗ đầu nàng và nghiêng về phía ánh nắng, vẽ ra trong trí tưởng tượng của ông. “Họ sẽ ngạc nhiên, ta nghĩ thế, nhưng họ sẽ không để lộ nó ra- giai cấp thượng lưu Anh không thích bày tỏ tình cảm, ta nghe nói thế, và họ là những người giữ rịt nghi thức. Khi họ đã đọc thư, có lẽ họ sẽ gửi những tin nhắn lịch sự cho nhau, và rồi một người sẽ đến thăm người kia để thảo luận về tương lai của các cháu. Một người quản gia sẽ mang trà vào...”
Ông cười khi mường tượng cái viễn cảnh vui vẻ ấy với mọi chi tiết. Trong tâm tưởng ông vẽ ra hai quí tộc Anh sang cả - những người giàu có, tốt bụng- những người sẽ gặp nhau trong một căn phòng khách sang trọng để cùng nhau uống trà từ những chiếc khay bạc trước khi họ thảo luận tương lai của những người họ hàng trẻ tuổi trước giờ không ai biết - nhưng đáng yêu- của họ. Vì Công tước Atherton và Nữ công tước Claremont có liên hệ xa qua Katherine nên họ sẽ, tất nhiên, là bạn bè, đồng minh...