• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


*Nghĩa bóng chỉ kẻ vô ơn bạc nghĩa.
Vào tháng bảy, đại thần tiền triều đột nhiên không hẹn mà cùng xin Lý Tư Diễm lập Hoàng hậu, nói là Hậu vị bỏ trống đã lâu, thiên hạ ngày nay thái bình, nên chọn thục nữ đoan chính làm Hậu, vân vân...
Lúc ta theo hắn vào triều đúng lúc nghe được lời khởi bẩm này, nghĩ thầm đám lão tặc này thật thú vị, ai ai cũng không kịp chờ đợi đưa nữ nhi lên giường cẩu Hoàng đế, có loại cha ruột này đúng là xui tám đời.

Lý Tư Diễm không phải người lương thiện gì, gả cho hắn có thể hạnh phúc sao?
Ta còn tưởng rằng đối mặt với loại đốc thúc vô tác dụng này, Lý Tư Diễm sẽ không bị lay động.

Thế nhưng vào tháng tám, hắn lại thật sự bắt đầu cân nhắc chuyện tuyển Hậu, thậm chí còn gọi Hạ Phú Quý đến hỏi một lần, làm cho Hạ Phú Quý được sủng mà lo.
Hôm đó, Hạ Phú Quý vừa ra cửa thư phòng, ta ngồi chờ một bên lập tức kéo hắn đến một góc hẻo lánh, hỏi: "Lý Tư Diễm hỏi ngươi cái gì vậy?"
Hạ Phú Quý lau mồ hôi trên đầu, lòng vẫn còn sợ hãi, nói: "Bệ hạ hỏi ta chuyện hồi trước đưa màn thầu cho y ở Dịch Đình."
Ta trợn mắt: "Ngươi nói cô nương cùng ngươi đưa màn thầu là ta rồi sao?"
Hạ Phú Quý oan ức muốn chết: "Bà cô, ta nào dám.

Nếu bệ hạ biết, ta cũng không chạy thoát tội danh che giấu, cho nên ta chỉ nói là một tiểu nương tử tình cờ gặp, không trao đổi tên họ."
Ta điên cuồng vỗ vai hắn, khen ngợi nói: "Phú Quý Nhi thật thông minh, nói như vậy là không có sơ hở nhất.

Cứ để tự hắn từ từ tra đi, tìm được lên đầu ta mới là gặp ma, ha ha ha ha ha ha ha ha..."
Hạ Phú Quý nhỏ giọng suỵt suỵt: "Ngươi còn cười? Chúng ta đang phạm tội khi quân, phải mất đầu đấy."
Ta phách lối buông lời: "Muốn chém cũng là chém đầu ta, ngươi sợ cái gì?"
Hạ Phú Quý phiền muộn sờ đầu mình.
Tiễn Hạ Phú Quý đi rồi, ta sảng khoái tinh thần vào Ngự Thư Phòng hầu.
Hôm nay ngoại trừ Hạ Phú Quý ra, Lý Tư Diễm còn gặp Thượng thư lệnh, Tả tướng và hai người truyền lời của Tiết độ sứ phái tới.

Nghiệp vụ bận rộn, thứ cần ghi chép rất nhiều, ta ngồi vào bàn nhỏ bên cạnh của ta, vung bút vùi đầu vào công việc.
Nửa ngày sau, cuối cùng Lý Tư Diễm cũng đưa tiễn đoàn thần tử trung niên lão niên của hắn đi.

Trời đã ngả về Tây, ta thu dọn bút mực chuẩn bị tan làm, thu dọn được một nửa, Lý Tư Diễm đột nhiên gọi ta tới.
Ta lập tức từ chối nói: "Người hầu trong điện không được lại gần ngự án.

Bệ hạ có chuyện gì cứ nói thẳng với ta là được."
Lý Tư Diễm hoàn toàn không thèm để ý đến sự riêng tư, tùy ý nói: "Không sao, dù sao xưa giờ ngươi đều không tuân quy củ, đến bên bàn trẫm cũng không việc gì."
Ta nhăn mũi, đúng là ta không quá tuân thủ khuôn phép trong cung, thế nhưng dính đến cơ mật quân quốc, chính sự công văn các thứ thì ta quyết không dám đi quá giới hạn.
Nhưng mà, Lý Tư Diễm không có kiên nhẫn chờ ta rối rắm, hắn dứt khoát lôi tay áo ta, kéo ta đến bàn sách của hắn, nói: "Gọi ngươi tới thì tới đi."
Chân ta bước hụt, ngã "oạch" một cái lên đệm cói của hắn, mặt chạm đất, suýt nữa gãy cả mũi, kêu oai oái.
Kẻ đầu sỏ cẩu Hoàng đế sững sờ giây lát, vội vàng níu cổ áo sau của ta xách ta lên.

Sau khi nhìn trước nhìn sau xác định mặt ta không bị té ra thương tật gì, hắn điềm nhiên như không nói: "Đồ ngốc, lần sau cẩn thận một chút."
Ta bị cẩu Hoàng đế xách tới xách lui quá nhiều lần, chỉ sờ mũi, ỉu xìu hỏi: "Bệ hạ tốn sức lực lớn như vậy kéo ta qua là muốn cho ta xem cái gì?"
Lý Tư Diễm lại cầm cái đệm cói ngồi xuống sát bên cạnh ta, trong lúc nhấp nhổm, mùi nước bạc hà nhàn nhạt trên người len lỏi vào trong mũi ta.
Ta không quen cách hắn gần như vậy, mất tự nhiên dịch sang bên cạnh một chút.
Hắn chú ý tới ta muốn cách xa hắn, "hừ" một tiếng, bắt lấy đệm cói ta ngồi kéo lại, bất mãn nói: "Với cái thị lực nát đó của ngươi, ngồi xa như vậy nhìn thấy cái gì? Lại đây."
Ta nghĩ thầm: Mẹ nó rốt cuộc ngươi muốn cho ta xem bảo bối gì động trời mà long trọng như vậy?
Ta cầm lòng không đậu vụng trộm nhìn bàn sách của hắn một chút, nhìn rồi mới hay, ánh mắt ta dính chặt lên bàn hắn.
Chỉ thấy giữa tấu chương bày chình ình mấy cuộn tranh vẽ mỹ nhân tinh xảo, góc dưới bên trái dùng chữ nhỏ ghi tên của từng người.
Ối chà!
Ta chớp mắt nhìn, lập tức hiểu đây là đang làm gì.
Không phải là chuyện Hoàng đế tuyển phi mà quần chúng hóng hớt thích nghe nhất sao?
Lý Tư Diễm nghịch mấy bức tranh này, ung dung nói: "Tháng trước vừa thả ra ngoài phong thanh sắp chọn Hậu, hôm nay chân dung đã đưa lên bàn, Khánh Phúc làm việc vẫn rất là nhanh nhẹn."

Trong lời nói có vẻ đắc ý.
Ta hỏi dò: "Ngươi gọi ta đến là muốn cho ta xem thử sao?"
Lý Tư Diễm liếc mắt nhìn ta một cái: "Không thì bảo ngươi tới làm gì, làm cái chặn giấy à?"
Kẻ vốn yêu thích mỹ nữ ta đây lập tức kích động, cẩn thận từng tí giở bức tranh ra.

Khá lắm, toàn là mỹ nữ! Đôi mắt ta choáng ngợp nhìn đi nhìn lại thưởng thức, nước miếng không tự chủ chảy ra.
Ta nhìn chân dung, Lý Tư Diễm híp mắt cùng ta thưởng thức.

Hai người giống như hai đứa lưu manh vừa gom tiền mua một quyển danh sách đô tri¹ nương tử Bình Khang phường², đang ngồi xổm ở nơi hẻo lánh ý dâm đô tri nương tử, trên mặt đầy vẻ bỉ ổi.
(1) Danh xưng người chủ trì hội ca quán thanh lâu triều Đường, tài mạo xuất chúng, kiến thức rộng rãi, khéo ăn khéo nói.

(2) Kỹ viện thời Đường.
Ta tức giận thầm nghĩ: Đáng hận, cẩu Hoàng đế diễm phúc không cạn.
Bình thường con cháu hoàng thất được lễ quan dạy bảo đều sẽ duy trì tôn trọng với quý nữ đồng tầng lớp, nhưng Lý Tư Diễm không được nhận sự dạy bảo của đám người này, cho nên sẽ không hề ngại ngùng chỉ trỏ tướng mạo khí chất của các cô nương.
Mà càng chó má hơn chính là thẩm mỹ của ta và hắn khác nhau một trời một vực.

Hắn thích hình tượng thanh tú đáng yêu, ta thích hình tượng cao ngạo khí chất.

Hai người vì đề tài ai xinh đẹp hơn mà gần như cãi nhau ỏm tỏi.
"Tại sao ngươi thấy Lý Nhứ Nguyệt không đẹp? Ta cảm thấy nàng là đệ nhất mỹ nữ An Ấp phường, tính tình hơi lạnh lùng một chút nhưng nói riêng về nhan sắc thì đứng hàng năm thành Trường An không có vấn đề gì."
Bệnh độc miệng của Lý Tư Diễm lại tái phát: "Đệ nhất? Xem ra An Ấp phường các ngươi chẳng có ai ra hồn.

Nàng ta mày thô mặt vuông, trông không khác gì nam nhân, trẫm thấy ngay cả ngươi cũng còn hơn nàng ta một chút."
Ta nghe hắn nói như vậy trong lòng mừng thầm, nhưng vẫn nể tình hàng xóm nói giúp cho Lý Nhứ Nguyệt: "Bệ hạ không thích tướng mạo của nàng nhưng Lý Nhứ Nguyệt đọc sách rất khá, tay áo hồng thêm hương, hạ bút thành văn gì đó thật sự không thử xem sao?"
"Không hứng thú." Xem ra Lý Tư Diễm thật sự không thích kiểu này, ngón tay khớp xương rõ ràng lật qua lượm lại, chọn lấy năm bức trong đống chân dung ra, ngón trỏ chỉ chỉ nói: "Thu thập nhiều chân dung như vậy chỉ có năm người này miễn cưỡng đạt yêu cầu.

Ngươi xem thử đi."
Ta bóp cổ tay thở dài, năm vị này đều là mỹ nhân trong mỹ nhân.

Theo ta thấy, người nào cũng không nên để cẩu Hoàng đế được lợi.
Hắn nhìn một chút, đột nhiên nói một câu: "May là ngươi vào cung rồi.

Nếu không dựa vào dung mạo tính tình của ngươi cũng sẽ không được Khánh Phúc ghi vào danh sách này."
Ta vỗ ngực một cái, vui mừng nói: "May mà ta xấu."
Lý Tư Diễm không nói nữa, "hừ" một tiếng, vẻ mặt có chút u ám.
Ta không để ý tới hắn, cầm năm tấm chân dung hắn lấy ra xem xét, lập tức vui vẻ chỉ vào chân dung Ôn Bạch Bích nhà Thượng thư lệnh, nói: "Bệ hạ đúng là gặp trúng Mao Diên Thọ³ rồi nha! Lúc ta chơi cưỡi ngựa đánh bóng từng gặp Ôn Bạch Bích người thật, nàng còn đẹp hơn thế này nhiều."
Lý Tư Diễm hỏi: "Mao Diên Thọ là ai?"
"Ngươi từng đọc "Tây kinh tạp kí" chưa? Biết Vương Tường³ không? Không biết à? Vậy ta kể cho ngươi nghe từ đầu..."
(3) Vương Tường là tên thật của Vương Chiêu Quân.

Câu chuyện bức tranh chân dung của Vương Chiêu Quân gắn liền với Mao Diên Thọ tương đối nổi tiếng, gần như truyền thuyết và dị bản về sau của Vương Chiêu Quân đều sẽ đề cập việc bị Mao Diên Thọ vẽ xấu hoặc lấp liếm chân dung đi.

Nguyên Đế lựa chọn trong số chân dung, thấy Chiêu Quân tầm thường, nên chọn để phái đi Hung Nô.

(Wikipedia)
Ta giải thích cho hắn một lần, cũng không kiêng dè thổi phồng vẻ đẹp động lòng người của Ôn Bạch Bích.

Tây Thi, Điêu Thuyền tái thế cũng chỉ đến thế thôi, vân vân...

"...!Nàng thật sự xinh đẹp, tính tình cũng vô cùng tốt.

Hôm đó ta không mang gậy đánh bóng còn là nàng cho ta mượn đấy.

Nhưng mà lần đó gặp trúng đối thủ là người đàn bà chết tiệt Thượng Quan Lan, đội chúng ta thua rất thảm hại...!Đúng rồi, hồi trước các nàng cùng nhau đối thơ, hình như Ôn nương tử cũng đứng thứ nhất."
Lý Tư Diễm không có mấy hứng thú với Ôn Bạch Bích.

Ta nói nhiều như vậy, hắn chỉ qua loa "ừ" một tiếng, ngược lại hỏi ta: "Ngươi rất ít giao du với nhóm khuê tú Trường An, tại sao lại biết nhiều chuyện vặt của Ôn nương tử như vậy?"
Ta sững lại một chút, lập tức nói: "Ta là Sử quan, đương nhiên cũng có biết một vài việc nhà của cố mệnh đại thần.

Hơn nữa Ôn Bạch Bích là giấc mộng của lang quân toàn Trường An, ta có ít nhất ba bằng hữu yêu thầm nàng, lâu dần đương nhiên biết được nhiều rồi."
Thấy hắn không nói, ta đặt bức họa xuống, châm chọc nói: "Bệ hạ nghi ngờ ta nhận hối lộ của Ôn thượng thư?"
Lý Tư Diễm nhìn ta một cái, lại lộ ra nụ cười khinh miệt quen thuộc: "Cũng không phải, chỉ bằng óc heo của ngươi nào có bản lĩnh cấu kết trong ngoài?"
Ta tức chết.

Khánh Phúc già nói miệng ta nát không nói được lời hay, thực ra cẩu Hoàng đế mới là miệng chó không mọc được ngà voi thật sự.
***
Lý Tư Diễm làm việc sấm rền gió cuốn, từ sau hôm đó xem chân dung xong đã khua chiêng gõ trống bắt đầu điều tra bối cảnh các cô vợ tương lai.
Ngoại trừ tra hỏi thông thường ra, hắn còn phái một nhóm thái giám đi thăm dò hồ sơ ra vào cung đình vào một ngày nào đó chín năm trước, cố ý căn dặn nhất định phải kỹ lưỡng, không được bỏ qua bất kỳ ghi chép nào.
Năm đó hắn khoảng chừng mười tuổi, đổ bô trong Dịch Đình; ta khoảng chừng sáu tuổi, ở An Ấp phường nhớ mẹ.
Ta biết, chắc chắn là hắn muốn tra tiểu nương tử năm đó cho hắn một chiếc màn thầu là ai.

Tra đi, cứ việc để hắn tra, tra được lên đầu ta thì ta theo họ hắn!
Hôm đó vào cung vốn là ta nhất thời nổi ý, trà trộn vào trong xe chở nước lặng lẽ vào tìm cha.

Cho nên trong hồ sơ ra vào vốn dĩ không có tên ta, dù hắn lật nát ghi chép cũng không tìm ra một chữ Thẩm.
Ta không khỏi nhớ lại tình cảnh lúc ấy.
Thực ra lúc ấy ta định đi đến Tử Thần điện, kết quả nhảy xuống xe không đúng thời cơ, trời xui đất khiến lạc đường vào Dịch Đình.
Phòng ở trong Dịch Đình nhiều, toàn là hẻm nhỏ chằng chịt.

Ở một con hẻm nhỏ nào đó trong số ấy, ta đã gặp Hạ Phú Quý vẫn còn là một thanh niên buồn khổ.
Hạ Phú Quý vừa mới bị sư phụ hắn mắng một trận, như chó nhà có tang trốn trong góc xó liếm vết thương.

Ta sáu tuổi lẩm bẩm mấy câu "đừng khinh thiếu niên nghèo", ngại ngùng đi qua hỏi: "Vị ca ca này? Huynh có biết đây là đâu không? Ta không cẩn thận lạc đường, có thể dẫn ta ra ngoài không?"
Hạ Phú Quý ngẩng đầu ngây ngốc nhìn ta vài lần, ánh mắt rơi trên chiếc váy lụa trắng xinh xắn của ta, ngơ ngác hỏi: "Ngươi là ai? Làm sao lại vào Dịch Đình?"
Đương nhiên ta không thể nào nói thật, chỉ nói ta lạc mất phụ thân, xin hắn đưa ta đến Tử Thần điện, ta muốn đi tìm cha.
Tử Thần điện? Cha?
Hạ Phú Quý đột nhiên nhảy cẫng lên cực kỳ kích động như bị chứng động kinh.
"Ngươi...!ngươi là người cung nào? Ngươi ở đâu? Ta...!tiểu nhân mang Công chúa ra ngoài!"
Hắn ra sức kiềm chế nội tâm xúc động, thận trọng nói.
Ta vội vàng khoát tay: "Huynh nhầm rồi, ta không phải Công chúa.

Cha ta là Sử quan biên soạn, hôm nay tiến cung thay quyền Khởi cư lang!"
Bả vai Hạ Phú Quý lập tức tiu nghỉu xuống, khó nén thất vọng.
Nhưng mà Phú Quý Nhi này mặc dù hơi bợ đỡ nhưng lòng dạ không tệ.


Dù ta không phải Công chúa, chỉ là một nữ nhi của biên soạn, hắn cũng đồng ý đưa ta đến Tử Thần điện.
Hắn còn sợ ta đói, cho ta một cái màn thầu buổi trưa hắn ăn thừa.
Ta cầm chiếc màn thầu lạnh ngắt khô khốc kia, cho rằng ca ca nói người trong cung đều ăn sơn hào hải vị các loại là đang lừa ta.

Rõ ràng người trong cung sống còn không tốt bằng nhà ta, chỉ có màn thầu lạnh ngắt mà ăn.
Nhưng trông Hạ Phú Quý rất chân thành, ta không tiện làm phật lòng hắn, thế là cầm cái màn thầu đi cả một đường, mãi đến...
Mãi đến lần đầu tiên ta đối mặt với hiện trường thái giám bắt nạt ẩu đả.

Bốn năm tên, không, khoảng sáu bảy tên thái giám trẻ tuổi đang hùng hùng hổ hổ bao vây đánh đập một người.

Thái giám cầm đầu khuôn mặt dữ tợn, trên tay giơ một cây gậy rất dài, tàn nhẫn đánh vào người kia, vừa đánh vừa mắng: "Ranh con, dám cướp công trước mặt ông nội! Đừng tưởng rằng ngươi nhận một cung nữ làm mẹ nuôi thì ông đây sợ ngươi!"
Cậu bé bị đánh chỉ mới khoảng chừng mười tuổi, dáng người cao gầy, tóc đen rối tung, nhếch nhác thảm hại.

Nhưng đôi mắt vẫn hung dữ sáng rực, khiến cho ta nghĩ tới con sói con bắt được lúc Phù Dung uyển săn bắn.
Hắn bị đánh mạnh như vậy nhưng lại không kêu một tiếng, chỉ ôm đầu tìm thời cơ.

Đột nhiên, hắn dồn sức xô ngã một thái giám trước mặt, giành lấy cây gậy của gã, quay người vung mạnh về phía tên cầm đầu.
Thái giám cầm đầu trúng một gậy, đau đến la to một tiếng, càng thêm hung tợn sai mấy người còn lại quây đánh hắn.
Ta sững sờ trong chớp mắt, tinh thần chính nghĩa trời sinh cuồn cuộn dâng lên, lập tức xông lên quát: "Sao các ngươi có thể đánh người! Còn đánh nữa ta sẽ báo quan!"
Báo quan? Hạ Phú Quý xém chút ngã ngửa, vội vàng kéo ta lại, khuyên nhủ: "Cô nương tốt, chuyện này không liên quan đến ngươi.

Bọn họ thường hay bắt nạt Diễm lang, không chỉ mỗi lần này."
Ta không tin nổi quay đầu sang: "Cái gì? Bọn họ sáu người đánh một người, còn thường xuyên bắt nạt người ta? Bọn họ sẽ đánh chết hắn!"
Giọng nói của cô gái nhỏ lanh lảnh sắc bén, trong khí thế lại mang theo chính khí nghiêm nghị trời sinh của Sử quan thế gia, dọa cho đám thái giám kia thật sự ngừng tay, cau mày dò xét ta.
Ta vênh váo đắc ý nói: "Các ngươi biến!"
Thái giám cầm đầu kia thấy ta ăn mặc sáng sủa, điệu bộ ngạo mạn, nhất thời không dám chắc thân phận của ta, sắc mặt hòa hoãn hỏi Hạ Phú Quý: "Xin hỏi tiểu nương tử là vị quý nhân nào?"
Hạ Phú Quý vừa định nói, ta nhanh nhạy cảm thấy thân phận của phụ thân ta có thể không đủ dọa được bọn họ, thế là ta học dáng vẻ thím ta dạy bảo hạ nhân, ngang ngược chống nạnh mắng: "Phì, cẩu nô tài! Dựa vào các ngươi cũng xứng biết thân phận của ta! Cút hết cho ta!"
Chiêu này rất có tác dụng, người trong cung phần lớn đạp dưới luồn trên, thấy ta một thân khí thế vênh vang đắc ý thì thật sự cho rằng thân phận ta tôn quý, nhao nhao xin lỗi ta rồi tan tác như chim muông.
Hạ Phú Quý cũng bị ta làm cho nín thinh, do dự hỏi: "Vậy...!vậy chúng ta còn đi nữa hay không?"
Hắn quay đầu nhìn tiểu lang quân trong góc bị đánh đến cả người xanh tím, đang chật vật đứng thẳng người.
Hắn bị đánh một trận tơi bời, đầu bị rách, khóe miệng sưng lên, hình như chân cũng bị thương, mắt cá chân sưng to một cục.
Nhưng cho dù như thế, hắn vẫn cố gắng giữ thẳng người, u ám liếc mắt nhìn ta và Hạ Phú Quý, sau đó chậm rãi lê cái chân bị thương di chuyển vào trong phòng.
Chắc hẳn hắn rất đau, quai hàm cắn chặt, cơ thể cũng hơi run rẩy.
Đương nhiên ta sẽ không ngồi yên không quan tâm.

Ta chính là tiểu nương tử tốt bụng chính nghĩa nhất toàn Trường An, lập tức lôi kéo Hạ Phú Quý chạy tới, lo lắng hỏi thăm: "Ngươi sao rồi, có đau không? Ta gọi lang trung cho ngươi nhé!"
Tiểu lang quân kia dừng lại, buông mắt lạnh lùng nhìn ta chằm chằm, mày hơi nhíu lại.
Hạ Phú Quý nhỏ giọng nhắc nhở ta: "Tiểu nương tử không biết đấy thôi, người Dịch Đình chúng ta bị thương chỉ đành tự sinh tự diệt, không có tiền mời lang trung."
Ta nói: "Nhưng ta có tiền, ta cho hắn mượn."
"Không cần." Tiểu lang quân vất vả xoay người, lạnh lùng nói.
Hạ Phú Quý thở dài: "Diễm lang, ngươi quá bướng bỉnh.

Mặc bọn họ đánh một trận rồi nguôi giận là được, hà cớ phải đánh lại? Ta thấy ngươi vẫn nên mời đại phu đi..."
"Không liên quan đến ngươi!" Hắn nghiến răng nghiến lợi nói.
Hạ Phú Quý ngừng nói, thu tay đứng đằng sau ta.
Ta không thích thái độ của tiểu lang quân tên Diễm lang này, nhưng mà thấy hắn bị thương nặng như vậy, cuối cùng vẫn không so đo với hắn.
Đúng lúc trong tay có một cái màn thầu, ta tháo xuống một cái trâm hoa nhỏ trên đầu, nhét vào trong màn thầu, đưa cho hắn nói: "Ngươi không cần tiền, vậy ta tặng ngươi cái màn thầu được rồi, cầm đi."
Tiểu lang quân quay đầu lại, cau mày, ánh mắt hung dữ, kiêu căng "hừ" một tiếng, cực kỳ kiểu cách.
Thấy hắn không nhận, ta kiên quyết nhét vào tay hắn.

Hắn không kịp từ chối, ta đã hất cằm nói với Hạ Phú Quý: "Không phải nói muốn đưa ta về sao, đi thôi."
"Ngươi..." Giọng nói của thiếu niên vang lên sau lưng.
Ta giả bộ làm ngơ, nghênh ngang đi xa.
Nhị thúc ta từng nói, làm việc tốt không nên để lại tên, nếu không rất dễ bị người mặt dày đeo bám.

Ta cảm thấy rất có lý, đồng thời quyết định nghe lời ông ấy.

Hạ Phú Quý nhét ta vào trong cái gùi, lén đi tới Tử Thần điện.
Cha vừa mới xong việc, đúng lúc nhìn thấy nữ nhi chạy lạch bạch tới, giật mình kêu lên.

Lúc ông đang định trách mắng ta làm càn, miệng nhỏ ta mếu máo, khóc òa một tiếng.
Ta tuổi nhỏ phi người bổ nhào vào trong ngực cha, thút tha thút thít túm vạt áo trước của cha, nói: "Cha, ca ca nói dối, huynh ấy lừa gạt Anh Anh! Rõ ràng trong cung không tốt chút nào, vừa lớn vừa tịch mịch, con không thích nơi này..."
"Con rất nhớ mẹ, nhưng ca ca nói mẹ sẽ không quay về nữa."
"Lần này mấy ngày cha không quay về, con còn tưởng cha theo mẹ đi đến nơi rất xa rất xa rồi, không cần Anh Anh nữa.

Con sợ muốn chết mới lén chạy vào trong cung..."
"Hu hu...!chúng ta về nhà đi."
Cha ngẩn người, tay vốn định giáo huấn ta lại vỗ vỗ sau lưng ta, khẽ giọng nói: "Cha cũng rất nhớ mẹ.

Anh Anh đừng sợ, cha sẽ không đi...!sẽ không đi..."
***
Hôm nay sau rất nhiều năm, ta hồi tưởng lại chuyện cũ, nhớ tới cha vỗ lưng ta lẩm bẩm ông sẽ không đi tìm mẹ ta, nói ông sẽ luôn luôn ở bên cạnh ta.

Nhưng không ngờ ông vẫn đi rồi, chỉ để lại ta một mình lẻ loi bị giam trong cung cấm.
Ta hận mình tại sao ngày đó lại chạy vào cung, tại sao xen vào việc không đâu của Lý Tư Diễm.

Nếu như ta không nói lời nào, mặc cho Lý Tư Diễm bị đám thái giám kia đánh chết, vậy có phải cha ta sẽ có thể yên bình sống sót, thím cũng không phải làm quả phụ hay không?
Chỉ tiếc cuộc đời chỉ có một lần, không ai có thể dự đoán được mỉm cười và ác ý của vận mệnh.

Mấy ngày sau, Lý Tư Diễm nói với ta, hắn quyết định chọn Ôn Bạch Bích làm tân Hoàng hậu của hắn, mùa thu sang năm cử hành đại điển phong Hậu, nghênh đón nàng trở thành nữ chủ nhân mới của cung đình.
Ta gật đầu, viết chuyện này vào khởi cư chú.
Trong mắt hắn ngậm cười, dịu dàng nói: "Kể ra, trẫm và Ôn nương tử còn có một chút ngọn nguồn.

Lúc trẫm còn bé tình cảnh hiểm nghèo, có một lần bị thái giám khác hợp lại cô lập, mấy người vây đánh một mình trẫm.

Mặc dù trẫm hơi chiếm thượng phong nhưng vẫn bị thương.

Ôn nương tử tốt bụng tặng trẫm một đóa trâm hoa để trẫm mang đi mời đại phu."
Để tăng cường độ tin cậy của câu chuyện, hắn còn vô cùng trân trọng lấy ra một cái hộp gấm trong thư các, trong hộp gấm là một đóa trâm hoa nho nhỏ nằm trơ trọi.
Đồ rẻ tiền mạ vàng quấn tơ, kiểu dáng hoa ngọc lan, chính là cái năm đó ta cho hắn.
Ta nhìn đóa trâm hoa này, trong lòng lặng lẽ thầm nói: Ngươi xạo vừa thôi.
Rõ ràng là hắn bị đánh đến thừa sống thiếu thiếu, bà đây gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, bị hắn nói thành thi triển oai phong, mỹ nhân tặng trâm hoa làm tiền thuốc men...!Ôi, nam nhân.
Ta suồng sã chế giễu hắn trong lòng, ngoài miệng vẫn tỏ vẻ không để ý, nịnh nọt: "Chao ôi, Ôn nương tử đúng là quá lương thiện, cực kỳ xứng với bệ hạ.

Nhưng mà năm đó hình như ta cũng vào cung mấy lần, lại chưa bao giờ gặp được Ôn nương tử."
Lý Tư Diễm mỉa mai nói: "Thế nào, ngươi muốn nói người trẫm gặp không phải Ôn nương tử mà là ngươi sao?"
Ta tủm tỉm nói: "Đúng thế, chính là ta."
Lý Tư Diễm lười biếng nói: "Trẫm còn nhớ tiểu nương tử tặng trẫm màn thầu hòa nhã dễ gần, còn là một mỹ nhân tiềm năng, làm sao có thể là ngươi được?"
Ta nhớ lại tình hình lúc ấy ta chống nạnh quát mắng, cảm nhận sâu sắc Lý Tư Diễm có hiểu nhầm to lớn với hòa nhã dễ gần.
Ánh mắt ta nhìn hắn thêm hai phần đồng cảm: Người này ký ức rối loạn, rõ ràng là bị đánh hồ đồ rồi.
Hắn lại cười nói: "Trẫm điều tra ghi chép tiến cung ngày đó, vừa đúng Ôn nương tử theo mẫu thân An Bình quận chúa vào cung bái kiến Thái hậu.

Trẫm phái người tới Ôn gia hỏi nàng, mặc dù nàng không nhớ rõ chi tiết lắm, nhưng lại nói quả thật có việc này."
Ta giả đò cười cười nói: "Vậy thì tốt rồi.

Chúc mừng bệ hạ tìm được ân nhân ngày xưa."
Lý Tư Diễm ngắm nghía ta, chợt nói: "Biểu cảm ngươi thế này là sao? Trẫm có Hoàng hậu, ngươi không vui mừng thay trẫm à?"
Ta há miệng, vốn định mỉa mai hắn tự mình đa tình, sĩ diện hão, nhưng cẩn thận nghĩ lại, hà tất phải vậy? Cứ để hắn bị Ôn Bạch Bích lừa gạt đi, châm ngôn nói rất đúng: Lừa đảo kết đôi chó má, vĩnh viễn dài lâu.
- -----
Truyện đăng tải duy nhất tại ???????????????????????????? @nhumocxuanphong2506.

Vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ để ủng hộ editor!.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK