• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Tiền trinh: Tiền xu bằng đồng, đục lỗ ở giữa để xâu thành chuỗi.

Xuân cung đồ, còn gọi là Tị hỏa đồ, là một môn nghệ thuật chủ yếu biểu đạt âm dương giao hòa, uyên thâm sâu sắc, đa dạng phong phú.

Hơn nữa bởi vì tiêu chuẩn cao, tiền về nhanh, bỏ vốn thấp nên chính là lựa chọn phá giới hàng đầu của người đọc sách thiếu tiền.

"Ta bảo là nghề nghiệp gì ghê gớm, còn tưởng là đi chép cấm thư triều đình, hóa ra cũng chỉ là chép lại tí Xuân cung đồ." Ta khinh thường nói: "Cái này ta cũng làm được."

Tham Vi ngừng tay lại: "Trường An quả là phong tục cởi mở. Nhưng mà nương tử muốn kiếm khoản tiền này, dù sao cũng có hại tới thanh danh."

Ta đã nếm trải trái đắng của nghèo khổ, hận không thể mang hết tiết tháo đi rao bán phá giá. Gia huấn Thẩm gia chúng ta chỉ yêu cầu tiết tháo chính trị, chưa từng nhắc đến phẩm hạnh kinh tế. Kiếm tiền là chuyện tốt, không mất mặt.

Ta nghiêm túc nói: "Người sống cả đời, gặp phải khó khăn về kinh tế, chỉ cần không trộm không cướp thì đều là con đường có thể đi. Tham Vi, huynh biết người kia ở chỗ nào không?"

Tham Vi lắc đầu: "Cái này phải hỏi lang quân chúng ta. Nhưng mà Lư Sâm thường xuyên đến tìm lang quân chúng ta, lần sau tới, cô tìm hiểu một chút là được."

***

Bởi vì liên tục nửa tháng Lư Sâm đều không hề xuất hiện, ta không có cửa tiến vào sự nghiệp sách đồi trụy, bèn yên tâm ở lại căn nhà nhỏ Trương Chí cho, chỉ điểm hắn một chút bí quyết hội họa.

Trương Chí không có năng khiếu gì, nhưng không ngăn được niềm yêu thích vẽ tranh của hắn. Dưới sự cần cù khổ luyện cho ra hiệu quả rõ ràng, ta khá là hài lòng, cũng bảo hắn tiếp tục cố gắng.

Hắn kích động đến đỏ bừng cả mặt, càng thêm sùng kính ta.

Mười ngày sau, ta tính ra đó là ngày chuyển giao mùa vụ, người đến người đi, thế là cho Trương Chí nghỉ một ngày, mình thì vào quán rượu trong thành thám thính tin tức.

Từ cuộc tán gẫu của khách uống rượu, ta biết được Lý Tư Diễm vẫn chưa từ bỏ tìm kiếm ta, cấm quân được phái ra tìm người hết đợt này đến đợt khác như thủy triều. Khỏi cần nói đến các nơi trong thành, bây giờ toàn bộ đường Hà Nam đều biết Hoàng đế mất đi một phi tử sủng ái, đang tìm kiếm như phát điên.

Hắn còn phái người tới Trường An và Giang Nam, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.

Ai cũng biết dưới sự tìm kiếm cường độ cao kiểu này, nếu như vẫn không tìm thấy người thì chắc chắn là người kia chết rồi. Ta nghĩ Lý Tư Diễm cũng hiểu rõ, nhưng hắn cố chấp không chịu tin, thà cho rằng là ta giảo hoạt tự trốn đi.

Sở dĩ hắn còn giữ một tia hi vọng cũng là vì chưa vớt được thi thể của ta. Chết không thấy xác, đây là chuyện cực kỳ bi thảm, lúc này lại trở thành lý do cuối cùng để hắn lừa gạt mình.

Còn có người nói, Hoàng đế nộ khí công tâm, nôn ra một ngụm máu tươi ngay trước mặt bách quan, lên cơn sốt cao vẫn còn muốn ra ngoài tìm người, suýt chút nữa bỏ mạng dưới Thái Sơn, đối với Thẩm Anh kia thật sự rất tốt.

Trên phố còn lưu truyền đủ loại câu chuyện máu chó. Có người nói Thẩm Anh này chính là hồ tiên đến làm hại nhân gian, có người nói nhà đế vương chuyên sinh ra mầm mống si tình, còn có người nói nữ tử này từng nhậm chức Khởi cư lang, từng có rất nhiều chuyện diễm tình không thể tả cùng Hoàng đế trong Ngự thư phòng...

Nói như nằm gầm giường nhà người ta. Nếu không phải ta là người trong cuộc, không khéo tin thật rồi.

Ta bế má nghe khách uống rượu cảm thán đế vương thâm tình, cảm thấy có chút buồn cười.

Hắn có tình có nghĩa suýt nữa mất mạng, chẳng lẽ ta không phải sống sót trong cửu tử nhất sinh? Dựa vào đâu hắn có được thanh danh tốt, ta thì là hồ ly tinh?

Thói đời bất công, ta càng cảm thấy quyết định dứt khoát chạy trốn của mình vô cùng chính xác.

Sau khi ra ngoài, trời đất bao la, mặc dù ăn ở xuống dốc không phanh nhưng tâm trạng thoải mái hơn lúc trước không biết bao nhiêu lần. Minh châu ít mưa, khí hậu khô ráo quang đãng, rảnh rỗi ở trong sân phơi nắng, cuộc sống bình lặng mà yên ả.

Thỉnh thoảng ta cũng sẽ nhớ tới cẩu Hoàng đế, nhớ lại khoảng thời gian quấn quýt cùng hắn ở Phù Dung Uyển, dáng vẻ lúc hắn si mê vuốt ve ta.

Kỳ thực, ta rất sợ loại bám dính không kẽ hở này của hắn. Ta sợ vào lúc thân thể sung sướng tột cùng sẽ quên đi nợ máu của người nhà ta, cũng sợ mình thật sự được hầu hạ đến không thể rời khỏi hắn.

Nhưng mà có câu "họa ẩn náu trong cái phúc, phúc tiềm tàng trong cái họa". Rất nhanh ta đã phát hiện ra rằng kinh nghiệm giao lưu chuyên sâu cùng cẩu Hoàng đế cũng không phải hoàn toàn không có tác dụng.

Cực khổ từng chịu đều là nguồn sống cho tương lai, không giết chết được ta thì sẽ khiến ta càng mạnh mẽ hơn. Tóm lại, dựa vào những kinh nghiệm phong phú này, ta thành công ngồi vào cái ghế đứng đầu trong giang hồ Xuân cung đồ Minh châu.

Câu chuyện bắt đầu ở quán rượu nhỏ xa hoa này.

Ngày hôm đó ta vừa nghe xong tin tức, lúc đứng dậy tính tiền thì chợt nhìn thấy một chiếc quạt hết sức quen thuộc.

Quạt mười ba nan, mực tốt thượng đẳng rắc vàng, mặt quạt vẽ hoa đào, phóng đãng hết biết.

Chủ nhân của chiếc quạt hào phóng gọi một bình Thạch đống xuân, thêm món nhắm rượu, quay người lên đầu.

Tới rồi, kim chủ tới rồi!

Ta sợ hắn ta chạy, lập tức tiến lên nghênh đón, lộ ra nụ cười chuyên nghiệp: "Xin chào, xin hỏi quý tiệm thiếu người làm hiểu hội họa không?"

Lư Sâm nheo mắt lại, đánh giá ta từ trên xuống dưới một lượt, cầm cây quạt chỉ chỉ vào vai ta: "Ta nhớ cô, cô chính là thầy mà Chính Kỷ mới mời tới."

"Đúng vậy!" Ta hớn hở nói: "Tình cờ nghe nói quý tiệm đang tìm kiếm thợ hiểu vẽ, hiểu "phong nguyệt", không biết có thể cho ta cơ hội thử một lần không?"

Lư Sâm cười cợt: "Chính Kỷ đúng là bủn xỉn, lại để cho thầy mình ra làm loại nghề này."

Ta nói: "Cũng không phải như thế. Nói thật là ta bị mất tiền, giật gấu vá vai về kinh tế nên mới mặt dày chặn hỏi. Nhưng nếu ta đã là thầy của hắn thì phải biết rằng kỹ năng vẽ của ta cao hơn hắn một bậc. Ta cực kỳ phù hợp với công việc này, việc nhân đức thì không nhường ai."

Có thân phận thầy của Trương Chí, ta tìm việc thuận lợi hơn nhiều. Lư Sâm không nói hai lời, lễ độ dẫn ta lên nhã gian tầng hai, sai người mang giấy bút tới, tay ra dấu mời ta.

Ta nhớ lại bức họa trước kia từng xem, lựa chọn một tư thế bảo thủ, nét bút bay múa, liền mạch lưu loát, trong nét truyền thần lại mang theo chi tiết tỉ mỉ. Nhất là vị trí sinh mệnh giao hòa kia, chỉ liếc mắt nhìn đã khiến người ta đỏ mặt tim đập.

Sở dĩ có thể vẽ tinh tế như vậy đều nhờ vào kinh nghiệm thực chiến Lý Tư Diễm tặng cho ta.

Thậm chí nếu như có người quan sát tương đối tỉ mỉ đến xem, sẽ kinh ngạc phát hiện nhân vật nam chính trong tranh ngoại trừ khuôn mặt ra thì thứ đó và dáng người đều có mức tương đồng khá cao với Hoàng đế bổn triều.

Dù sao ta cũng chưa bao giờ thấy nam nhân khác đúng không...

Ta đưa tranh cho Lư Sâm, chờ câu trả lời của hắn.

Lư Sâm không giống Trương Chí, ắt là người từng thấy sự đời, thấy ta phác họa ra một bức tranh tinh xảo với tốc độ cực nhanh cũng không kinh ngạc, vẫn ổn định cười nói: "Vương nương tử không hổ là hậu duệ của danh sư, căn cơ bản lĩnh không tầm thường. Chưa bàn đến tranh này tỉ mỉ, hiếm có chính là ý cảnh đau khổ triền miên, quả thật là hàng cao cấp."

Ta đã chuẩn bị tinh thần bàn tiền công với hắn, ai ngờ hắn chuyển đề tài: "Chỉ là xuân đồ nơi này không phải bán cho gia đình giàu có dùng để dạy việc đời, mà là sẽ đưa đến câu lan¹ truyền nhau xem. Kỹ năng vẽ của nương tử rất cao, nhưng nội dung tranh này lại hơi bình thường."

(1) Nơi hát múa và diễn kịch.

Nghe hắn đánh giá, ta không hề bực bội, ngược lại ham muốn thể hiện bắt đầu cháy hừng hực.

"Chủ tiệm muốn bạo dạn, mới lạ thì nói với ta một tiếng là được." Ta chấm mực nâng bút: "Huynh tìm được ta coi như số huynh may."

Dứt lời, ta vung bút lên, phút chốc đã dùng nét bút đơn giản vẽ liền mười bức tranh nhỏ.

Cái nào cái nấy ướt át nóng bỏng, nào là đu dây, bình phong, thùng tắm, dã ngoại đều múa bút thành tranh. Tư thế thì lại càng đa dạng phong phú, lấy trực tiếp tư liệu từ các loại thử nghiệm lúc trước Lý Tư Diễm gần gũi với ta.

Lúc thấy ta vẽ đến cảnh nhỏ thứ năm, ánh mắt Lư Sâm nhìn ta đã thay đổi.

Đó là một loại ánh mắt sắc sảo, phấn khích như nhìn cây rụng tiền.

Ta nói: "Quyền quý vọng tộc ở Trường An nắm nhiều xuân họa tị hỏa. Ta đi theo chủ tử nương tử qua tay không ít kho tàng riêng tư, đây chính là kho tàng bí mật của công phủ. Ta có tự tin toàn bộ đường Hà Bắc không ai có thể vẽ giỏi hơn ta."

Người nghèo hơn ta không vẽ đẹp bằng ta, người vẽ đẹp hơn ta không thiếu chút tiền phá giới ấy.

Đầu tiên Lư Sâm cúi đầu suy nghĩ, sau đó vỗ tay cười to: "Vương nương tử quả thật không tầm thường. Tiểu sinh nguyện giúp nương tử một tay. Chúc nương tử sớm ngày kiếm được bộn tiền!"

Hắn thật sự hi vọng ta phát tài, thậm chí đặt đơn ngay tại chỗ, cho ta tròn hai lượng bạc trắng làm tiền đặt cọc, hẹn vẽ trước hai quyển làm bản mẫu, còn lại hắn sẽ tự bảo người sao chép lại.

"Thứ này lại có nguồn tiêu thụ rộng như vậy, quả nhiên thực sắc tính dã²." Ta nhận tiền, cảm thán nói.

(2) Chuyện ăn uống và chuyện nam nữ là bản năng của con người.

Lư Sâm cười nói: "Cửa hàng chúng ta tìm được họa sĩ tốt, tập tranh tiêu thụ xa đến quan ngoại, đương nhiên thu nhập không ít. Nếu như cô bằng lòng thì có thể vẽ vài tranh cảnh đồng tính, giá còn có thể cao hơn."

"Cửa hàng?" Ta kinh ngạc: "Còn có cửa hàng chuyên bán xuân đồ sao?"

Đối phương uống một ngụm rượu, đắc ý nói: "Đương nhiên không phải loại cửa hàng rao bán bên đường như cô biết. Làm nghề này của bọn ta, quan trọng nhất chính là thần bí, chờ giá tốt, không cho phép lén lưu truyền mới có thể bán được giá."

Ta chỉ có thể nói người Minh châu quả là chơi rất lớn...

***

Trên đường trở về, ta vạch đầu ngón tay tính toán rất lâu.

Giá nhà Minh châu không đắt. Một quyển một quan tiền, trừ đi chi phí bút mực và chi tiêu thuê nhà, nói cách khác ta xắn tay áo vẽ tám mươi quyển thì có thể mua được một căn nhà nhỏ... Một quyển phải vẽ gần nửa tháng, vậy ta làm hơn bốn năm thì có thể mua được nhà.

Ngành nghề siêu lợi nhuận, quá siêu lợi nhuận. Ta ngửa mặt lên trời thở dài, biết thế lúc trước ta không nên vứt quyển Tị hỏa đồ Lý Tư Diễm đưa cho ta đi, nên giữ lại quan sát học hỏi rồi hẵng vứt.

Ta tìm được con đường sự nghiệp hoàn toàn mới, thỏa thuê mãn nguyện, khí phách hiên ngang trở về tòa nhà của ta.

Trương Chí kéo ta đi xem tranh hắn mới vẽ, ta động viên nói: "Tiếp tục cố gắng!"

Ánh mắt đối phương sáng lên: "Đồ đệ thật sự có tiến bộ?"

Tâm trạng ta tốt, khen hắn: "Lực bút phóng khoáng, đường nét mượt mà, đã vào cửa đan thanh³ rồi."

(3) Chỉ người cực giỏi về hội họa.

Trương Chí cười như đóa hoa mẫu đơn: "Đa tạ tiên sinh!"

Sau khi tiễn Trương Chí đi, ta trải giấy bút Lư Sâm ứng tạm giúp ta ra, bắt đầu tiến hành sáng tác một chút văn hóa phẩm đồi trụy. Chỗ cửa sân lại vọng tới một hồi tiếng gõ cửa nho nhã lễ phép.

Ta mở cửa ra nhìn, là Tham Vi.

Tham Vi đến đưa bữa tối cho ta.

Hắn thuần thục lấy từ trong hộp ra ba món ăn, khách sáo nói với ta: "Lang quân chúng ta tính tình trẻ con, thêm phiền toái cho nương tử rồi."

"Đâu có đâu có. Trương lang quân lo một ngày ba bữa của ta, còn cho ta thuê nhà miễn phí, ta cảm kích còn không kịp."

Tham Vi cười, từ tốn nói: "Lúc trước Vương nương tử có nói trước khi bị lừa bán vào phủ Quốc công từng là người huyện Vĩnh Niên, không biết có nhớ nhân khẩu trong nhà bao nhiêu? Họ gì tên gì? Tình trạng thế nào chăng?"

Ta đưa văn điệp thân phận của ta cho hắn xem: "Nói ra thật xấu hổ, lúc còn bé ký ức mơ hồ, chỉ nhớ mình đến từ huyện Vĩnh Niên, cái khác đã không còn nhớ nữa."

Tham Vi gật đầu: "Nương tử bớt buồn. Cũng không phải là chúng ta đang nghi ngờ nương tử, chỉ là cô chủ cả của chúng ta nghe nói việc này nên có chút hiếu kỳ, muốn xem có thể giúp nương tử tìm người thân hay không."

"Cô chủ cả?"

"Chính là tỷ tỷ của lang quân chúng ta. Mấy năm trước xuất giá ở huyện Vĩnh Niên, sống ở trong huyện nhưng thường xuyên không yên tâm về lang quân chúng ta, vài ngày nữa sẽ phái người đến thăm nom." Tham Vi nói.

Tham Vi vẽ ra bức tranh tuyệt đẹp về việc tìm gốc gác: "Phu quân của cô chủ cả làm việc ở huyện nha, có khả năng tra xét hộ tịch bản địa. Nếu như trời cao rủ lòng để nương tử được đoàn tụ cùng người nhà, sau này cũng không đến nỗi không chỗ nương tựa."

Vừa nghe Trương Chí lại có một tỷ phu đang làm ở huyện nha, trong lòng ta hơi bồn chồn: Suy cho cùng ta không phải Vương Nha Ngọc thật sự, nếu như đặc điểm hình dáng không khớp... có thể nào...

Tham Vi bình tĩnh quan sát vẻ mặt ta.

Ta nói: "Ta rời nhà đã gần mười lăm năm, đến gần làng là trong lòng sợ sệt. Cũng không biết cha mẹ người thân có còn tại thế hay không. Cô chủ cả có lòng tìm kiếm giúp ta tất nhiên là ta vô cùng cảm kích, xin hỏi đã có manh mối gì chăng?"

Tham Vi thấy ta đã đoán được, cũng không úp mở nữa, nói thẳng: "Cô chủ đã tra hỏi biết được huyện Vĩnh Niên quả thực có một gia đình thất lạc một người con gái vào mười lăm năm trước. Nếu nương tử có nguyện vọng thì có thể chọn ngày vào trong huyện một chuyến."

Việc đã đến nước này, từ chối thì ngược lại chứng tỏ chột dạ, ta đánh liều đồng ý: "Tốt quá! Vậy thì ngày mai đi."

***

Đêm đó ta lại lấy mô tả cuộc đời của tỳ nữ kia mà Ôn Bạch Bích viết cho ta ra cẩn thận đọc thuộc một phen.

Sáng sớm hôm sau, Tham Vi đến gõ cửa đúng giờ, một tên sai vặt khác tên là Khải Chi mượn cho ta chiếc xe lừa chạy đến huyện Vĩnh Niên.

Khải Chi hoạt bát hơn Tham Vi, dọc đường nói nhăng nói cuội với ta, hỏi bóng gió không ít chuyện về danh gia quý tộc ở Trường An. Ta giữ vững tinh thần, gặp chiêu phá chiêu, đáp trôi chảy từng cái.

Đợi đến lúc xuống xe, Khải Chi đi vào trong sảnh trước, chắc là báo lại những biểu hiện của ta trên đường cho vị cô chủ cả kia nghe.

Vị cô chủ cả này tên là Trương Thiên, gả cho một Lại tư⁴ khá có thực quyền, đồ bày biện trong nhà đều rất sang trọng, có một đôi trai gái nhỏ tuổi.

(4) Một chức quan nhỏ phụ trách văn thư ở địa phương.

Nàng ta gọi ta đến khách sảnh ngồi, lại không điểm tâm trà nước, ngoài cười nhưng trong không cười trò chuyện vài câu, đôi mắt không e dè đánh giá ta.

Nhưng ta không quá thích loại người tỏ rõ vẻ khôn khéo như thế này, song cũng biết bây giờ không giống ngày xưa. Ta không chỗ nương tựa, còn nhà nàng ta ở đây, đối mặt với đủ loại tiếp đãi vô lễ cũng chỉ nhắm mắt nhẫn nhịn.

Sau mấy phen thăm dò, cuối cùng Trương Thiên cũng xác định được quả thực ta đến từ Trường An, từng làm việc ở gia đình giàu có chí ít mười năm trở lên: Thân phận có thể tạo dựng, nhưng tầm nhìn và giọng nói thì không giả được.

Nàng ta nở nụ cười thờ ơ, nói với ta: "Nghe nói hôm nay cô đến, ta cố ý mời tới gia đình mất con năm đó để bọn họ gặp cô một lần. Đi thôi, chúng ta đi xem xem."

Ta nhỏ giọng nói: "Làm phiền rồi."

Nàng ta dẫn ta đến một gian phòng khác, giới thiệu một người phụ nữ dáng người không cao, mày rậm mắt nhỏ cho ta nhận.

Người phụ nữ vừa nhìn thấy ta là khóc tấm tức, giang tay ra định ôm ta: "Con gái, cuối cùng mẹ cũng tìm thấy con rồi!"

Ta cảnh giác lui lại một bước.

Vừa nhìn bà ta lần đầu tiên là ta đã tin chắc người này tuyệt đối không phải mẹ ruột Vương Nha Ngọc.

Gia đình giàu có mua tỳ nữ coi trọng tướng mạo vượt xa những gì người khác tưởng tượng. Không nhìn ra được đẹp xấu của tiểu nha đầu từ trong tranh, vậy sẽ phải tham khảo tướng mạo của cha mẹ để xem. Ôn gia được coi là sĩ tộc hàng đầu ở quốc triều, Ôn Bạch Bích là đích trưởng nữ được cưng chiều vô vàn, không người môi giới nào lại bán một nha hoàn có mẫu thân xấu cho nàng.

"E là Trương nương tử tìm nhầm người rồi." Ta khước từ người phụ nữ này, khách khí nói với Trương Thiên: "Người đời đều nói mẹ con liền tim, nhưng ta gặp bà ấy lại không hề thấy tình cảm quấn quýt, có thể thấy được không có quan hệ máu mủ."

Người phụ nữ kia giật mình tại chỗ, ậm ừ nói không ra lời.

Trong mắt Trương Thiên lóe sáng.

"Cùng năm đến báo án mất con cũng không chỉ có một nhà này, chỉ là mấy nhà khác không là mấy năm sau tìm thấy hài cốt thì cũng là cha mẹ lần lượt bệnh chết. Cô chắc chắn thật sự không phải bà ấy?" Nàng ta hỏi ta.

Ta nói: "Không phải. Nhìn ăn vận của vị thím này là biết gia đình buôn bán, nhưng ta nhớ mang máng cha mẹ ta là nông dân, lạc mất ta trên đường vào thành, không biết có còn ghi chép không."

Vẻ mặt căng cứng của Trương Thiên cuối cùng cũng thả lỏng một chút.

"Quả thực có một hộ."

Ta có thể cảm giác được cho đến lúc này Trương Thiên mới hoàn toàn buông xuống đề phòng với ta.

Nàng ta quả nhiên là một người phụ nữ rất khôn khéo đa nghi.

Nàng ta nói với người phụ nữ kia: "Làm phiền thím đến một chuyến công cốc, thật là áy náy. Ngày khác ta tất đến nhà nhận lỗi."

Trương Thiên tiễn người phụ nữ kia đi, thi lễ với ta một cái: " Xin lỗi Vương nương tử, trước đó lo lắng cô cố ý tiếp cận đệ đệ ta cho nên thăm dò nhiều, mong cô thứ lỗi."

Tuy trong lòng ta không vui nhưng vẫn khách sáo nói "không sao".

Nàng ta giới thiệu cho ta một mẫu thân có tiền mất con gái, nếu như ta có ý đồ xấu, tất sẽ không phân trắng đen tiến lên nhận nhau. Một khi nhận người thân thành công, trở thành nương tử của nhà giàu có, vậy ắt sẽ theo mẹ về huyện, cũng tự nhiên cách xa Trương Chí. Nhưng nếu như ta từ chối, chứng tỏ nhân phẩm không có vấn đề, đầu óc cũng không ngốc, để ở bên cạnh đệ đệ cũng không việc gì.

Quả là biết tính toán.

Nàng ta tiếp tục nói với ta: "Cô nói là gia đình nông dân đúng là ta tra được một hộ. Chỉ là tình huống hộ này có hơi phức tạp, sau khi con gái duy nhất bị bế đi, nương tử hộ này cả ngày sầu não uất ức, mấy năm sau thì mất, mà trượng phu muốn tích lũy ít tiền tái giá, bèn rời nhà đi làm công ở Hình Châu. Mấy năm nay bặt vô âm tín, bây giờ trong nhà chỉ còn lại ông bà và hai thúc thúc không có chí tiến thủ. Nếu như cô muốn đi gặp mặt thì ta sẽ sai người sắp xếp."

Nàng ta lại nhìn ta một chút, như vô tình như cố ý nói: "Nhưng mà cô cần phải hiểu rõ, hộ gia đình này túng quẫn, cuộc sống khó khăn, chưa chắc là chốn cô nên quay về."

"Hay là thôi đi." Ta thuận nước đẩy thuyền nói: "Nếu như nhận tổ quy tông, trong nhà không có cha mẹ che chở, không tránh khỏi bị người ta bắt chẹt. Chẳng qua là lại bị gả đi đổi ít tiền tài mà thôi, nếu như vậy thì ta thà rằng tay làm hàm nhai."

"Rất tốt." Trương Thiên trông có vẻ hài lòng, cười nói: "Nếu không chê vậy thì tiếp tục ở lại tòa nhà kia đi. Đệ đệ ta khờ khạo trẻ con, từ nhỏ bị ta quản thúc chặt, khó khăn lắm mới tìm được thứ bản thân thích, ta làm tỷ tỷ không nên ngăn cản. Mong rằng Vương nương tử bao dung nó nhiều hơn, Trương Thiên vô cùng cảm kích."

Ta nghe đến sửng sốt, vị tỷ tỷ này đúng là lật mặt như lật sách. Lúc chưa tra rõ lai lịch của ta thì phải nói là liếc mắt lạnh lùng, so với dáng vẻ cười tươi như hoa hiện giờ hoàn toàn như hai người khác nhau.

Nàng ta lại hỏi ta: "Sau này Vương nương tử có dự định gì không? Là ở lại Minh châu hay là muốn đi chỗ khác? Muốn gả chồng sinh con với ai?"

Ta thở dài: "Tạm trú ở Trường An mười lăm năm, bây giờ về quê chỉ muốn có một chỗ dừng chân ở Minh châu. Lệnh đệ thông minh hiếu học, chưa tới một hai năm nữa ta sẽ không còn gì để dạy hắn, đến lúc đó mở một lớp nữ tư thục hoặc là đi dạy học cho gia đình giàu có, luôn sẽ có cách nuôi sống bản thân."

Nàng ta chăm chú nghe xong, gật đầu nói: "Ta hiểu rồi. Nhà chồng ta có mấy thân thích rất đắc lực ở Minh châu, nếu có nhà nào thiếu tiên sinh, tự sẽ tìm cách tiến cử cô."

Ta được sủng mà lo: "Đa tạ Trương nương tử!"

"Nghe ý của cô hình như không muốn xuất giá." Nàng ta nhìn ta một chút: "Với dung mạo của cô thì cũng thật đáng tiếc."

Ta sờ sờ mặt: "Thật sao?"

Sau khi vào thành Minh châu, ta không còn dùng đất bôi vàng mặt nữa, mà là dùng son phấn dày che lấp đường nét vốn có, tiện thể lại sửa mày chấm nốt ruồi, lấy son môi thay đổi hình dáng miệng.

May mà lệnh truy nã của ta vẽ tương đối trừu tượng, dựa vào chút công phu đổi mặt này, cho dù ta nghênh ngang khắp nơi cũng không ai hoài nghi ta chính là hồ ly tinh tuyệt thế kia.

Ta còn rất thích khuôn mặt mới của mình, bình thường mộc mạc mới là thật.

Trương Thiên hãy còn hỏi thăm: "Cùng là người Trường An, không biết cô làm việc ở phủ Quốc công có từng gặp người tên Thẩm Anh chưa? Phu quân ta phụng mệnh tìm nữ tử này, đã ra ngoài dán bố cáo hai ngày rồi."

Ta nghe thấy tên mình, tim giật thót một cái.

Thấy vẻ mặt nàng ta như thường, dường như chỉ là đang phàn nàn, ta lấy lại bình tĩnh nói: "Đương nhiên. Lúc đi theo chủ tử nương tử chơi mã cầu từng gặp mấy lần. Ban đầu nàng làm Khởi cư lang trong cung hai năm, về sau không biết làm sao, vốn là ra ngoài rồi lại tự dưng trở về cung, nhưng mà sau đó như thế nào thì ta cũng không biết. Xem bố cáo ở cửa thành hình như là nàng lạc đường đúng không?"

Trương Thiên nhanh mồm nhanh miệng, không cẩn thận nói thật: "Lạc đường? Một tiểu nương tử nhà quyền quý yếu ớt, không có văn điệp, không có tiền bạc, gần hai tháng không có một chút tin tức, ta thấy tám phần là..."

Ta nhiệt tình hùa theo, cô nghĩ được như vậy ta rất vui mừng!

***

Thời gian sau đó ta sống cực kỳ thoải mái.

Tính tình Trương Thiên vô cùng hào sảng, sau khi buông xuống đề phòng với ta, thường thường muốn đến đưa cho ta chút ăn mặc. Ta nói không cần, nàng ta rộng rãi nói đây là lễ nghĩa nên có, chỉ cần ta có thể dỗ đệ đệ của nàng ta vui vẻ, những vật này có đáng là gì.

"Quả nhiên là trưởng tỷ như mẹ." Ta cảm thán với Khải Chi: "Nỗi khổ tâm này không tầm thường."

Khải Chi phụng lệnh đến đưa cơm cho ta, nghe vậy không cho là đúng, nói: "Có người thích tranh, có người thích sách, cô chủ chúng ta lại thích sắp xếp giúp người khác. Đây là sở thích của cô ấy, không cho cô ấy nhúng tay, ngược lại cô ấy sẽ không vui."

Bức xuân đồ ta vẽ một nửa còn bày bên cạnh, Khải Chi đầy hào hứng đến gần nhìn: "Ôi chao Vương nương tử, tay nghề hội họa của cô đúng là đỉnh cao. Bút pháp tỉ mỉ đến nhìn thấy cả cọng tóc, thú chơi cũng không tầm thường."

Trên tranh là một mỹ nam phong tình y phục nửa cởi, đang dựa nghiêng dưới một gốc cây hoa, tay nâng chén mời, cách đó ba bước là một người phụ nữ búi tóc cao vừa cởi áo, vừa ném về phía hắn một đóa hoa hạnh.

"Thật không?" Ta có phần đắc ý: "Ngày đó ta đứng dưới gốc cây hoa hạnh nghĩ ra, lấy ý mỹ nam như hoa để cho người hái, tên thì gọi là Phù hoa lãng nhụy."

Đây là chủ đề sáng tác mới nhất của ta, chủ trương thức tỉnh phái nữ, mục tiêu khách hàng chính là nhóm phụ nữ trung niên quyền cao chức trọng. Lư Sâm có khứu giác kinh doanh nhạy bén, tinh tế nhận ra nội tâm khô khan tịch mịch của nhóm nữ tử này, thế là bảo ta sáng tạo một hệ liệt tranh vẽ để kích thích tình cảm ngủ yên trong lòng các nàng...

Dùng lời của Lư Sâm mà nói là: "Cô phải đi cảm nhận, phải đặt mình vào đó. Đến cái tuổi này của bọn họ, con cái, địa vị, tiền tài cái gì cũng có, duy chỉ thiếu nam nhân cường tráng hợp ý. Những hình vẽ này của chúng ta chính là bù đắp tiếc nuối này thay bọn họ, chính là một chuyện công đức to lớn, hiểu không?"

Công đức hay không ta không quan tâm, ta chỉ quan tâm ông chủ Lư có thể giúp ta kiếm tiền mua nhà hay không.

Sự thật chứng minh, tính nữ có một thị trường rộng lớn không tưởng tượng nổi.

Quyển khuê phòng bí hí đồ đầu tiên của ta vừa ra mắt, câu lan lớn nhỏ trong thành tranh nhau mua, lượng tiêu thụ khả quan.

Trước đó những bức họa này trên thị trường phần lớn xuất từ tay nam nhân, cuồng dã có thừa lại không đủ tinh tế, khuyết thiếu một loại cảm giác cuồn cuộn sóng ngầm vi diệu, mà tranh của ta vừa khéo có nhiều kiểu mới lạ, trai xinh gái đẹp, rất được phụ nữ khuê phòng trống trải lâu ngày chào đón.

Lư Sâm kiếm được đầy túi, tâm trạng sung sướng cho ta bốn lượng bạc phí nhuận bút. Đây là một khoản tiền không nhỏ, cầm ra chợ có thể đổi được một con trâu và một lồng gà.

Bây giờ đang vẽ là quyển thứ hai, Lư Sâm cũng không sốt ruột rèn sắt khi còn nóng, còn khuyên ta nghỉ ngơi thật tốt: "Cô không cần phải gấp gáp, toàn bộ đường Hà Bắc không tìm ra được nữ nhân vẽ xuân đồ thứ hai, không có đối thủ cạnh tranh, đương nhiên phải thả thính nhiều một chút, giữ cảm giác mới mẻ mới được."

Ta suy xét đạo lý này, thế là bữa làm bữa bỏ thong thả mà vẽ.

Trong thời gian đó lúc Khải Chi đến đưa cơm nhìn thấy một lần, rất là tán thưởng ta, sau đó quay về báo cho Trương Thiên.

Trương Thiên biết ta rành chuyện nam nữ như thế, quả thực lấy làm kinh hãi, còn tưởng là ta muốn lôi kéo đệ đệ nàng ta học cái xấu, bèn tìm lý do gọi ta đến gặng hỏi một phen.

Ta đành phải nhắm mắt nói bừa: "Thật không dám giấu giếm, trước kia lúc làm việc ở nhà chủ, thiếu gia trong phủ cứ... cứ ép ta xem những bức họa xấu hổ này, nhưng tái ông mất ngựa làm sao biết không phải phúc, không ngờ những thứ dơ bẩn này ngược lại bây giờ phát huy tác dụng."

Cảm ơn Lý Tư Diễm, trình độ kinh nghiệm nói dối của ta nhảy vọt rồi.

Trương Thiên hỏi đi hỏi lại mấy hồi, xác nhận quả thật trong lòng ta chỉ có kiếm tiền mua đất mua nhà, lúc này mới yên tâm đuổi ta đi.

Trước khi đi còn dặn đi dặn lại, bảo ta nhất định phải giấu kín cái nghề này, không thì có hại tới thanh danh, vân vân...

Ta hiểu ý của nàng ta, thanh danh của ta không quan trọng, quan trọng là không thể ảnh hưởng đến thanh danh của đệ đệ nàng ta.

Ta thương hại nhìn khuôn mặt ngây ngô của đồ đệ ngốc, nghĩ thầm chẳng trách ngươi gia tài bạc triệu lại mãi không có bà mối tới cửa. Tiểu nương tử nhà ai nghe nói ngươi có tỷ tỷ như thế mà chẳng cuốn gói chạy ngay trong đêm!

– – –

Tác giả có lời muốn nói: Lúc Anh Tử vui vẻ kiếm tiền, lão Lý đang ôm gối đầu nhỏ của nàng vừa khóc vừa hộc máu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK