Tiễn Ôn Bạch Bích xong, Tiểu Kim Liên lại tới tìm ta, nói là thái y nấu thuốc nhưng Hoàng đế hôn mê bất tỉnh, rót không vào, ta có thể làm thay hay không.
"Bọn họ muốn bảo ta mớm từng ngụm cho Lý Tư Diễm?"
Tiểu Kim Liên tràn đầy hy vọng gật đầu.
Ta "hừ" một tiếng: "Nằm mơ. Bảo bọn họ tìm cái phễu đến thọc vào miệng, ta không tin rót không vào."
Dứt lời, ta quay người trở về Ngự Thư Phòng, mặc cho Tiểu Kim Liên ở phía sau gọi thế nào cũng không quan tâm.
Nào là chính miệng mớm thuốc, nào là trắng đêm chờ đợi, nào là lau người lau mặt, không có, tất cả đều không có. Ta ném cẩu hoàng đế cho thái y, bản thân thảnh thơi nhàn nhã trở về Ngự Thư Phòng, tròn một đêm không ra ngoài.
Theo tiết lộ của Huệ Nguyệt, hôm sau khi Lý Tư Diễm tỉnh lại, câu đầu tiên chính là: Thẩm Anh đâu.
Nàng vừa định cử người gọi ta đến, lại thấy Lý Tư Diễm mới lượn một vòng qua cửa sinh tử đã không nói không rằng vén chăn lên, đi chân trần xuống đất, loạng choạng bước ra bên ngoài.
"Bệ hạ! Bệ hạ!" Nàng cuống quýt đuổi theo.
***
Lúc đó ta đang ngồi trên ngự án gỗ tử đàn của Hoàng đế luyện chữ.
Bàn đọc sách của Thiên tử quả nhiên không tầm thường, gỗ cứng cáp, sơn đều, mịn hoàn hảo, chỉ ngồi trước bàn thôi đã có một cảm giác thoải mái bễ nghễ thiên hạ.
Để phối hợp với tâm trạng lúc này, ta chép bài thơ siêu kinh điển lên giấy ngự cống của Lý Tư Diễm: Thanh cao không kẻ biết, ai ngỏ giúp lòng ta?¹
(1) Bài thơ Tại ngục vịnh thiền, bản dịch của Nam Trân.
Lúc chép xong đang đa sầu đa cảm, Lý Tư Diễm phá cửa mà vào.
Ta bị dọa đến hồn phi phách tán, cuống quýt ôm chặt giấy trong ngực, mực nước cọ đầy tay áo.
Tố chất gì đây! Cửa cũng không thèm gõ!
Hẳn là Lý Tư Diễm vừa tỉnh, đội một đầu tổ chim, áo trong lỏng lẻo treo trên người, ngay cả giày vớ cũng không đi.
Khoảnh khắc nhìn thấy ta, bả vai căng cứng của hắn thả lỏng xuống, cả người như thở phào nhẹ nhõm, cứ đứng ở cửa như vậy, tham lam nhìn ta không rời, nhìn chằm chằm đến gần như khoét ra một cái lỗ trên người ta.
Ta tức giận nói: "Cho dù ngươi là Hoàng đế cũng không thể vào phòng mà không gõ cửa!"
"Ngươi yên tâm đi, ta không hề nhìn lén đồ của ngươi. Tiểu Kim Liên nói ngươi phá phòng lúc trước ta ở rồi, ta không có chỗ ngủ, chỉ có thể đến Ngự Thư Phòng ngủ nhờ một đêm... Ngươi làm gì thế!"
Ta còn chưa dứt lời, hắn đã kéo ta vào trong ngực.
Hai cánh tay hắn như vòng sắt, gần như ép không khí trong phổi ta ra ngoài. Ta thử giãy giụa một hồi, vậy mà lại phát hiện cơ thể hắn đang run khe khẽ.
Con người chỉ ra sức ôm chặt như vậy dưới một loại tình huống, chính là khi hắn cho rằng sắp mất đi một vật, mà vật kia lại đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.
Người chiếm được dựa vào quyền thế, một khi quyền thế dệt thành lồng giam hơi buông lỏng thì người đó sẽ rời đi không quay đầu lại. Hắn biết rõ điểm này, cho nên càng thêm lo được lo mất.
Hắn sợ hãi, hắn thiếu thốn, hắn không hề có lòng tự tin, cho nên hắn cần xác nhận rõ ràng chắc chắn, xác nhận ta còn ở trong tay hắn.
"Thẩm Anh."
Tiếng gọi của hắn gần trong gang tấc, âm thanh nhẹ nhàng, có phần suy nhược, chứng tỏ thân thể của người trước mặt này còn chưa khỏe hẳn.
Ta khó khăn nói: "Buông ra, ta sắp không thở nổi rồi."
Hắn không để ý tới ta, lại gọi tên ta một tiếng, giống như hy vọng ta có thể nhiệt tình đáp lại vậy.
Đương nhiên ta sẽ không như mong muốn của hắn, há miệng cắn lên bả vai hắn một cái, nhân lúc hắn bị đau, một tay đẩy mạnh hắn ra, không vui nói: "Có phải ngươi chưa rửa mặt hay không?"
Chẳng những mặt chưa rửa, cả người hắn còn toàn mùi thuốc, cực kỳ khó ngủi.
Ta nhìn hắn từ trên xuống dưới, chay mày, trên mặt lộ rõ vẻ ghét bỏ.
Lý Tư Diễm ngẩn ra, sờ lên gáy, chỉ sờ thấy một lớp vải mịn rất dày.
"Ngươi đừng xé! Đây là Phạm thái y vất vả quấn cho ngươi!" Ta la lớn.
Trong tiếng hét thất thanh của ta, hắn yên lặng buông tay, tóc rối trên trán rủ xuống, che khuất đôi mắt u ám lại đờ đẫn.
Hồi lâu sau, hắn đi lên phía trước, đột nhiên rút một tờ giấy từ trong ngực ta mở ra xem.
"Thanh cao không kẻ biết, ai ngỏ giúp lòng ta?" Hắn đọc lên: "Có ý gì?"
"Không có ý gì, đây là thơ tổ tiên viết, ta trích ra một câu thôi." Ta nói: "Yên tâm, ta không hề nhìn lén công văn cơ mật của ngươi, chỉ mượn giấy bút của ngươi luyện chữ chút thôi."
"Không phải trẫm đang nghi ngờ nàng." Lý Tư Diễm ngước mắt nhìn ta, chậm rãi nói: "Trẫm muốn hỏi nàng, nàng muốn bày tỏ cõi lòng với ai?"
"Hả?"
Đầu tiên là ta sững sờ, chốc lát chợt hiểu ra, điên cuồng giậm chân nói: "Ngươi nhầm rồi, những lời này là một vị tiền bối bị vu oan viết lúc bị tống vào ngục. Ý là không ai tin ta trong sạch như ve sầu mùa thu, lại có ai đến kêu oan rửa tội giúp ta đâu? Không có chút liên quan nào đến bày tỏ cõi lòng nha!"
Ta cảm nhận sâu sắc công cuộc xóa nạn mù chữ cho cẩu Hoàng đế quả là gánh nặng đường xa. Ta tận tình giải thích không có kết quả, đành phải cho hắn xem tập thơ gốc. Sau khi xác nhận đúng là không có ý tứ khác, lúc này cẩu Hoàng đế mới chuyển biến tốt, vứt lại một câu yếu ớt "Trẫm biết rồi", sau đó không nói một lời, chân trần trở về nội điện.
Ta chưa hoàn hồn, bắt lấy Huệ Nguyệt ở cửa, hỏi: "Hắn tỉnh lúc nào?"
Hai mắt Huệ Nguyệt khô đến đỏ bừng, sắc mặt tiều tụy nói: "Bệ hạ vừa tỉnh, giày cũng không đi đã tới tìm nương tử."
"Hắn gấp gáp như vậy có phải cho rằng ta đầu quân cho Hoàng hậu không?"
"Nô tỳ không dám nghị luận bừa hành động của bệ hạ." Huệ Nguyệt từ chối bình luận như thường lệ.
Lúc đang nói chuyện, nội điện đột nhiên vọng ra một trận ầm ĩ, theo đó là một tiếng sứ vỡ lanh lảnh, lẫn với tiếng nức nở khuyên can của Thiền Nhi.
Ta và Huệ Nguyệt liếc nhìn nhau.
Huệ Nguyệt trông rõ mệt mỏi như một khắc sau là sẽ ngất xỉu, nhưng vẫn nhắm mắt cam chịu cùng ta chạy tới nội điện.
***
Vừa vào điện đã nhìn thấy Lý Tư Diễm hằm hằm giận dữ đang mắng người, mắng Thiền Nhi lo chuyện bao đồng. Thiền Nhi tóc tai lộn xộn, quỳ thẳng bên chân hắn, đằng sau là một nhóm lão thái y râu trắng kinh sợ.
Ta thấy tình hình không ổn, vội đi qua kéo Thiền Nhi lên, quay đầu nói với Lý Tư Diễm: "Ngươi làm gì thế? Vừa tỉnh đã nổi giận, cẩn thận can hỏa quá vượng đốt tim phổi!"
Lý Tư Diễm lạnh lùng nói: "Nàng ta kháng chỉ không tuân, nên phạt."
Ta hỏi Thiền Nhi xảy ra chuyện gì. Thiền Nhi nước mắt giàn giụa nắm chặt tay ta như bắt lấy cọng rơm cứu mạng, nhưng khóe mắt nàng thoáng nhìn thấy Lý Tư Diễm nhìn chòng chọc chỗ tay hai chúng ta nắm lấy, lại vội vàng buông ra, đỏ mắt nói: "Bệ hạ nói muốn đến bể nước nóng tắm rửa, nhưng mà... nhưng thái y nói vết thương không được dính nước, như vậy sẽ có hại đến long thể..."
Lý Tư Diễm lại giận dữ: "Từ khi nào đến lượt các ngươi chỉ tay năm ngón với trẫm?"
"Bọn họ đâu có nói sai!" Ta kéo Thiền Nhi ra phía sau, hung dữ ngẩng đầu lên đối mặt với Lý Tư Diễm: "Bệnh nhân phải có dáng vẻ của bệnh nhân. Ngươi lên giường nằm tử tế cho ta, khi nào chưa khỏe thì không được phép xuống giường!"
Thiền Nhi sau lưng ta khóc nấc lên một cái yếu ớt.
Lý Tư Diễm không nhúc nhích, môi mỏng khẽ mím, nửa cặp mắt giấu dưới tóc, nhìn không ra cảm xúc. Áo trong mỏng manh trên người hắn bị gió thổi qua, phác họa thân hình gầy như trúc.
Gió cũng thổi mùi thuốc trên người hắn tới chóp mũi ta, vừa nồng vừa đắng, quanh quẩn không đi.
Ta nghĩ ngợi một lát, hình như đã hiểu tại sao hắn nhất định phải tắm... Có thể là vừa rồi ta nói mùi thuốc trên người hắn khó ngửi, bị hắn ghim rồi.
"Ngươi không thích mùi thuốc thì lấy hương hun một chút là được, không bắt buộc phải tắm." Ta nói chậm lại, đẩy hắn về phía giường: "Dưỡng thương khỏi rồi, ngươi thích tắm làm sao thì tắm."
Lý Tư Diễm nói: "Trẫm không thích hun hương."
"Vậy thì không hun nữa, ta đến thư phòng ngủ."
"Chuyển về đây." Hắn vô cùng cứng rắn ra lệnh cho ta.
"Ta không muốn." Ta từ chối càng cứng rắn hơn: "Ta không thèm ngủ chung với bệnh nhân đâu."
Ánh mắt Lý Tư Diễm lại lạnh đi.
Cơ thể của ta cứng đờ, đột nhiên nhớ tới lời Ôn Bạch Bích nói với ta hôm qua.
Nàng nói: Bất luận ta ở lại trong cung hay là chờ cơ hội chạy trốn, có một việc quan trọng nhất chính là lấy được tín nhiệm của Lý Tư Diễm.
Để hắn tin ta đã nhận mệnh, không còn có hai lòng nữa, như vậy sẽ không triệu tập số lượng lớn nhân mã trông coi nghiêm ngặt ngoài điện, ta sẽ có được cơ hội hít thở quý giá.
"Thế nhưng tính tình hắn đa nghi, không thể nào cho ta đủ sự tin tưởng." Lúc mật đàm hôm qua, ta từng thổ lộ lo ngại với Ôn Bạch Bích, phiền muộn nói: "Ta từng dỗ dành hắn, nhưng hắn chỉ cảm thấy ta đang lừa hắn."
Ôn Bạch Bích vừa lắng nghe, vừa trấn tĩnh bưng chén lên khẽ nhấp một hớp, bình tĩnh nói: "Nếu như làm quá lố, đương nhiên hắn sẽ không tin. Tóm lại tình cảm nam nữ phải tuần tự từng bước, chầm chậm biến chuyển. Muội không cần thể hiện quá nhiều, chỉ cần để hắn nhìn thấy hi vọng là được."
Xem ra nàng vào cung hai tháng, nhìn như ở một góc nhà, thực chất đang âm thầm triển khai chặt chẽ kế hoạch quan sát cẩu Hoàng đế, chỉ đợi đến hôm nay dốc túi truyền thụ cho ta.
Căn cứ vào điều tra phân tích tỉ mỉ cẩn thận, Ôn Bạch Bích đưa ra kết luận.
"Tốt nhất là lấy thái độ lỡm lờ đẩy đưa ứng đối với hắn. Với mức độ si mê của Hoàng đế với muội, muội làm một phần là đủ rồi, hắn sẽ tự huyễn hoặc mình đến mười phần."
Quá đúng mẹ nó luôn, ta bội phục điên cuồng vỗ đùi, bế tắc được tháo gỡ, hận không thể lấy giấy bút ra ghi lại tại chỗ, dán ở đầu giường, mỗi ngày thức dậy đọc một lần.
Nam nhân ấy à, chính là một loại sinh vật tự ti lại tự phụ.
Nghĩ đến đây, ta quay người nhón chân lên, đưa tay nâng khuôn mặt tuấn tú lại u ám của Lý Tư Diễm, ngón cái kéo khóe miệng hắn lên, thoải mái nói: "Làm gì mà cứ luôn xị mặt? Ngươi vừa dạo một vòng trước Quỷ Môn Quan, sống sót sau tai nạn, không nên mừng rỡ như điên sao?"
"Nào, cười một cái cho gia."
Ta vừa cưỡng ép kéo khóe miệng hắn, vừa tự mình làm mẫu cho hắn một nụ cười lộ tám cái răng tiêu chuẩn.
Huệ Nguyệt vô cùng thức thời kéo Thiền Nhi và các thái y cáo lui.
Lý Tư Diễm không biết làm sao với loại thân mật này. Hắn sững lại giây lát, ánh mắt tối đi, giữ gáy ta tỏ vẻ muốn hôn.
Ta đẩy hắn ra lần nữa, dữ dằn nói: "Chưa súc miệng thì không được động vào ta."
Hôm nay Lý Tư Diễm mềm mỏng lạ thường, mặc ta đẩy thế nào cũng không đáp trả. Đổi lại là ngày trước, nếu ta dám phật ý hắn, hắn tất sẽ ép buộc ta thuận theo.
Ánh mắt hắn lưu luyến nấn ná trên người ta nửa khắc, rồi phơi phới rời đi, vòng qua sau tấm bình phong.
Ta lén lút liếc nhìn một cái, thấy hắn lấy cành liễu, muối trúc và nước trong, cẩn thận vệ sinh bản thân thật.
Ta kéo cửa ra, gọi đám Huệ Nguyệt vào, nhỏ giọng nói: "Dỗ xong rồi, các ngươi làm việc đi, ta đi trước."
Thiền Nhi kéo ta lại, nước mắt rưng rưng khẩn cầu nói: "Thẩm nương tử, xin cô ở lại đi. Chỗ bệ hạ không có cô thì không được đâu. Người vừa mở mắt ra, câu đầu tiên đã hỏi cô ở đâu. Nếu lát nữa lại không nhìn thấy cô, chắc chắn sẽ trách cứ muội và Huệ Nguyệt tỷ tỷ."
"Ta cũng đâu phải lang trung." Ta lầm bầm nói.
Nhưng liếc nhìn dưới mắt Thiền Nhi và Huệ Nguyệt thâm sì, ta vẫn không đành nhẫn tâm, thở dài nói: "Được rồi, muội đi nghỉ ngơi trước đi, để ta trông nom hắn."
Nhất thời mềm lòng, kết quả chính là ta lại phải một mình đối mặt với cẩu Hoàng đế.
Ta khép cửa điện lại, phiền muộn kéo một cái bồ đoàn ngồi xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người.
Ngoài cửa sổ ve kêu ồn ào, bóng cây xanh biếc rơi trên gạch đá cổ kính, một cung nhân trẻ tuổi đi qua dưới mái hiên, gió thổi tung bay làn váy xanh cành liễu của nàng.
Hôm qua lúc Bình Sinh bị bắt đi cũng mặc một bộ váy xòe kiểu này, không biết hiện giờ nàng ta như thế nào.
Ta định hỏi thử Lý Tư Diễm xử lý nàng ta thế nào, nhưng lại cảm thấy không cần thiết. Trường hợp như Bình Sinh, cho dù nàng ta khai ra Trưởng công chúa để tự bảo vệ mình thì cũng đã làm hại thân thể ngàn vàng của Hoàng đế, chỉ có một kết cục chết.
Viên thuốc nàng ta để lại còn ở trong gối, ta ma xui quỷ khiến đi qua, lấy mấy viên thuốc độc kia ra, do dự hồi lâu, cuối cùng bỏ vào trong một bình hoa Lý Tư Diễm tặng cho ta.
Ta cũng không nói được tại sao sau khi giấu kỹ viên thuốc xong, trái tim ta đập dồn dập như là đang ăn trộm vậy.
Sau tấm bình phong vang lên tiếng động rất nhỏ. Ta rón rén đi đến bên cửa sổ ngồi xuống, khôi phục tư thế một tay chống cằm, ngóng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lý Tư Diễm soi gương xong, cuối cùng cũng ý thức được hình ảnh của mình chướng ngại thị giác cỡ nào, loay hoay gần nửa canh giờ sau bình phong mới sửa soạn tươm tất đi ra, bên ngoài áo trong trắng tinh khoác một bộ trường sam gấm thêu hoa mỹ, tóc vấn thành một búi tao nhã.
Ta thấy thế ngạc nhiên nói: "Ngươi lại còn biết vấn tóc?"
Hắn ngồi xuống bên cạnh ta, nói: "Đừng nói là vấn tóc, phàm là việc nhà nàng có thể nghĩ đến, trẫm đều biết làm."
Ta cảm thấy không quá dễ chịu, nhưng nghĩ đến mục tiêu của mình nên vẫn cố kiềm chế kích động giãy giụa, thuận theo đặt tay lên eo hắn.
Tay ta như có ma lực, đi đến đâu, cơ bắp dưới lòng bàn tay căng cứng đến đó.
Hắn ngày càng trầm mê, ngày càng động tình. Cọ xát giữa răng môi không đủ, còn ý đồ cạy mở hàm răng ta. Ta đấu tranh một phen, cuối cùng vẫn quyết định thuận theo ý hắn trước, khẽ hé răng, thăm dò liếm đầu lưỡi hắn một chút.
Nếu như ta nhớ không nhầm, đây là lần đầu tiên ta đáp lại sự thân mật của hắn.
Lần này dường như khởi động chốt mở kỳ lạ nào đó, hô hấp Lý Tư Diễm lập tức trở nên thô nặng, lung tung giữ gáy ta ấn về phía mình, vội vàng đến gần như run rẩy, nhưng lại không am hiểu việc hôn, chỉ có thể không biết làm sao mút môi ta.
Ồ, còn rất ngây thơ.
Vào lúc ý loạn tình mê này, ta vẫn giữ vững sự tỉnh táo cao quý, lại còn rảnh rang suy nghĩ: Nhìn bộ dạng chưa thấy việc đời này, chắc chắn chưa từng chạm vào nhóm phi tần của hắn.
So sánh với hắn, ta còn coi như hiểu chút việc đời, chưa từng ăn thịt heo, nhưng trong truyền kỳ thoại bản viết không ít cách thức heo chạy. Ta lập tức đổi khách thành chủ, quấn lấy lưỡi hắn, trêu chọc làm loạn y như nữ yêu tinh hàng thật giá thật.
Lý Tư Diễm sững lại một chút, bị sự chủ động bất thình lình của ta làm kích động đến rối loạn, hơi lộ vẻ chật vật. Nhưng suy cho cùng hắn vẫn là cẩu Hoàng đế dục vọng khống chế rất mạnh, nhanh chóng nắm giữ bí quyết, cướp lại quyền chủ động.
Ta cho đủ ngon ngọt rồi, thuận tiện trở lui, mặc cho hắn hôn hôn gặm gặm cũng không tiếp tục đáp lại chút nào nữa.
Ta bị hôn đến phiền, nhe hàm răng trắng cắn đầu lưỡi hắn một cái không nhẹ không nặng, ngay sau đó thoát thân ra, nói: "Được rồi, dây dưa cũng phải có mức độ thôi."
Chúng ta hôn như là một trận chiến, nhìn như Lý Tư Diễm nắm quyền chủ động, thực ra tiến lùi đưa đẩy đều là ta âm thầm khống chế. Ta sờ lên đôi môi bị hôn sưng, không ngừng tự an ủi mình: Đây là hi sinh tất yếu để lấy được tín nhiệm của Lý Tư Diễm.
Có câu nói rất hay, không vào hang cọp sao bắt được cọp con.
"Nhưng trẫm không muốn dừng lại." Hắn nói.
"Cái gì?" Ta thoáng giật mình.
Lý Tư Diễm ngẩng đầu, trong mắt như có hai ngọn lửa đang rực cháy, hơi nóng bốc ra gần như có thể thiêu đốt da ta. Hắn nhìn ta đăm đăm, ánh mắt tối tăm như sói con thấy thịt, lưỡi mang vết thương nhỏ liếm qua khóe miệng, nhìn kiểu gì cũng là bộ dạng sắp xuống miệng bất cứ lúc nào.
Trong lòng ta lập tức nhận thấy không đúng.
Thế là ta liên tiếp lùi lại mấy bước, nghiêm túc nói: "Lý Tư Diễm, ngươi không thể nói mà không giữ lời. Ngươi đã nói trước khi ta điều dưỡng tốt thân thể sẽ không động vào ta, chơi xấu là chó con."
"Trẫm hối hận rồi, muốn trẫm bắt chước tiếng chó sủa hai tiếng cho nàng nghe không?"
Hắn bắt lấy cổ tay ta dễ như trở bàn tay, lại vững vàng đặt ta lên bàn sách bình thường dùng để viết chữ. Ta chưa kịp phản ứng, cả người đã như cá nằm trên thớt, cẩu Hoàng đế dùng cơ thể bao vây ta trong một góc. Ta muốn chạy, nhưng bị hắn chặn không đi được.
Mẹ ta ơi!
"Ta... ta có kinh nguyệt! Không may mắn!" Ta hoảng sợ hô to.
"Lừa đảo, trẫm lại không biết ngày kinh nguyệt của nàng chắc?" Lý Tư Diễm nghiến răng bật cười.
"Ngươi!"
Cứu mạng! Hắn thật sự là Hoàng đế một ngày trăm công ngàn việc ư? Tại sao lại biết ngày kinh nguyệt của ta!
Cẩu Hoàng đế hai phát cởi thắt lưng của ta ra, thái độ kiên quyết, trong mắt sáng lấp lánh phản chiếu hai cái bóng ta nho nhỏ.
Dáng vẻ chăm chú như thể giờ phút này ta là tim gan của hắn, bảo vật của hắn, cả thế giới của hắn.
"Cầm thú! Xấu xa! Đồ khốn kiếp!" Ta sắp tức phát khóc. Ai thèm làm cả thế giới của hắn! Ta hối hận muốn chết ban nãy đã trêu chọc hắn, bê đá đập vào chân mình, ta lỗ nặng rồi!
"Mắng thêm vài câu nữa, trẫm có thể càng cầm thú hơn một chút."
Lý Tư Diễm thở gấp cười nói, nụ cười hưng phấn mà sáng ngời, như miếng thịt sói con thèm thuồng đã lâu, cuối cùng cũng rơi vào trong miệng nó.
Bả vai ta mát lạnh, hắn đã kéo áo ngoài của ta xuống. Không cần nhìn cũng biết, hiện giờ ta đang nằm trước mặt một nam nhân với một tư thế khuất nhục nhất, yếu đuối nhất của một nữ tử, vẻ mặt kinh hoảng sợ hãi, thân thể lại mềm mại như núi xa ngày xuân. Không có nam nhân nào có thể kháng cự được cám dỗ này, bao gồm Lý Tư Diễm vốn không quá giỏi tự chủ.
Người đời đều thích mưa vùi hoa lê, hồng phai xanh thắm, chính là khao khát phá hủy những thứ sạch sẽ nguyên vẹn, khiến nó khóc, khiến nó đau, khiến nó ngã vào bùn đất, chỉ có thể sống phụ thuộc vào mình.
Làm một chuyên gia viết truyền kỳ thoại bản tình cảm hoang dại, ta hiểu mẹ nó quá rõ loại khát vọng ướt át này.
Ta buồn từ đó mà ra, cắn môi khóc thành tiếng, nước mắt chảy dọc theo quai hàm rơi tí tách trên đất, tạo thành một vũng nước nhỏ.
Lý Tư Diễm tạm dừng lại, dùng lòng bàn tay quệt nhẹ giọt nước mắt của ta, nhưng lần này hắn không có ý định chiều theo ta, tiếp tục nghiêm túc cởi áo ngoài của ta.
Có lẽ sự trêu chọc vừa rồi của ta mang cho hắn ảo tưởng hão huyền, khiến hắn cảm thấy thời cơ đã chín muồi, có thể làm chút chuyện quá đáng hơn với ta. Ta nổi giận cũng không sao, chỉ cần sau đó dỗ dành một chút là được.
Không được! Ta gào thét trong lòng, phải để hắn hiểu được ta có giới hạn cuối cùng, có dỗ dành nữa cũng không được!
"Lý Tư Diễm." Ta thút thít nói: "Hôm qua trước khi ngươi ngất đi đã từng nói muốn bắt đầu lại từ đầu với ta, ngươi quên rồi sao?
Hắn không ngờ ta đột nhiên nhắc tới việc này, ngớ ra, nói: "Không sai."
"Đồ lừa đảo." Ta mở to hai mắt đẫm lệ, khóc như chim nhỏ bị mèo lớn trêu chọc, ấm ức lên án hành động cầm thú của Hoàng đế.
Lần trước ta khóc dữ như vậy hãy còn là ngày thành hôn hôm đó.
Nước mắt là vũ khí của con gái, hắn chống người phía trên ta, vẻ mặt vã lại không thể làm gì mà nhìn ta.
"Ta đã bị ngươi ép vào cung, cũng nghĩ sau này sẽ giao mình cho ngươi rồi, mong muốn duy nhất là giữ lại cho mình chút tôn nghiêm, không muốn nương thân cho kẻ thù ngày xưa nhanh như vậy, nhưng ngay cả chút thể diện ấy ngươi cũng không giữ lại cho ta, còn nói bắt đầu lại từ đầu cái gì chứ? Là muốn ta vĩnh viễn hận ngươi sao?"
Ta vừa nghẹn ngào vừa co mình lại thành một con tôm bự.
Lúc này Lý Tư Diễm đã cởi áo trong của ta xuống một nửa. Bả vai, cổ, nửa cánh tay của ta đã trần trụi trong không khí như một mảng tuyết lớn mềm mại, vừa lạnh vừa xấu hổ.
"Ngươi đừng khiến cho ta hận ngươi thêm nữa." Ta nhỏ giọng nói: "Gần đây ta đối với ngươi thế nào, ngươi không cảm nhận được chút nào sao? Chuyện tới nước này, ta chỉ cần một lý do thuyết phục bản thân, thuyết phục mình không nên vướng mắc ở quá khứ, chỉ nhìn về tương lai. Nếu như ngay cả lý do này ngươi cũng không bằng lòng cho ta, làm sao có thể bảo ta buông bỏ quá khứ, lòng không còn khúc mắc chứ?"
Sau khi nghe ta nói xong, vẻ mặt Lý Tư Diễm dần dần thay đổi.
Sói con bắt mồi phát hiện có miếng thịt béo bở hơn treo ở phía trước không xa, chỉ khi hắn bằng lòng từ bỏ miếng trong tay này mới có thể với lấy miếng thịt mỡ mê người hơn kia.
Đây là phần thưởng cuối cùng ta tỉ mỉ chọn lựa cho Lý Tư Diễm, một lòng một dạ, lâu dài vĩnh cửu.
Không sai, đúng là hắn đa nghi, keo kiệt tin tưởng người khác. Hắn biết tính cách ta cứng thế nào, cũng chưa chắc không biết là ta đang lừa gạt hắn, nhưng vì là hi vọng xa vời không có khả năng mới có sức hấp dẫn trí mạng với hắn. Là giả thì có sao đâu? Nếu như có thể lừa gạt lâu dài, thật hay giả thì có gì quan trọng?
Nhưng dù là như vậy, ta cũng không chắc chắn hắn có thể nghe vào. Làm sao ta không biết mức độ ham muốn của nam nhân đối với việc này? Hắn bị ta châm lửa toàn thân, dưới tay là nhuyễn ngọc ôn hương, bên miệng là người trong lòng ngấp nghé đã lâu, tên đã lên dây không bắn không được, nhìn kiểu gì hôm nay ta cũng lành ít dữ nhiều.
Thấy hắn rất lâu không có phản ứng, lòng ta dần nguội lạnh, tuyệt vọng nghiêng đầu sang chỗ khác, thân thể hơi run rẩy, chuẩn bị nhận lấy bão tố tiếp theo.
Tay hắn hạ xuống, nắm cổ áo trong của ta, đầu ngón tay lập lờ lướt qua da ta.
Hắn thở dài thất bại, có lẽ là không cam lòng hoặc là không thể nào trấn an lòng chiếm hữu, hắn vùi đầu vào cổ tay ta, cắn ra một vết đỏ như là đóng con dấu nhỏ lên người ta, xem như là dấu ấn cá nhân của hắn.
Sau đó, hắn cầm cổ áo ta kéo lên, kéo lên nữa, cho đến khi y phục ta trở về hình dáng ban đầu.
"Nàng phải nhớ kỹ lời nàng nói." Hắn nói: "Trẫm không có tâm trạng dư thừa chơi trò trẻ con ngươi tình ta nguyện với nàng. Nếu như nàng lừa gạt trẫm, trẫm cũng không biết sẽ làm ra cái gì với nàng đâu."
Miệng nói lời hung ác, nhưng động tác tay lại rất kiềm chế.
Chắc chắn là bánh nướng ta vẽ cho hắn quá thơm.
Hôm nay ta mặc một bộ áo trong mùa hè màu hạnh và váy thạch lựu màu ngó sen, phải nói là già dặn, phải nói là đứng đắn, nhưng ta không ngờ rằng ăn vận nghiêm chỉnh như thế sau khi bị vò nhăn lại còn quyến rũ hơn ăn vận bình thường. Lý Tư Diễm kéo y phục ngay ngắn xong cũng không đứng dậy rời đi, vẫn đè trên người ta, ánh mắt còn không che giấu rơi trên một mảng da thịt trắng nõn lộ ra ở cổ áo ta.
Có lẽ là đang suy nghĩ quyết định mình đưa ra có đáng giá hay không.
Ta siết chặt cổ áo, chui qua bên người hắn, chui được một nửa lại bị hắn kéo về.
Hắn ôm ngang ta lên, ném lên giường.
Con mẹ nó ta tức đến gần như không thở nổi, cực kỳ muốn cho đồ chó này một quyền dũa lại cái nết.
"Đã đồng ý rồi thì không được phép tùy tiện động vào ta." Ta vươn một ngón tay chỉ vào mi tâm hắn: "Quá khứ đều đã qua, ta không tính món nợ của người nhà ta với ngươi nữa, nhưng nếu như ngươi lại bắt nạt bà đây, cả đời bà sẽ không cho ngươi sắc mặt tốt!"
Lý Tư Diễm liếm môi một cái: "Như thế nào mới tính là bắt nạt nàng?"
"Bây giờ là tính." Ta oán hận nói: "Cất mắt chó của ngươi đi!"
Lý Tư Diễm tiếc nuối nhướn một bên lông mày, miễn cưỡng dời ánh mắt khỏi cổ áo ta.