Có lẽ là vì có hẳn bốn vầng trăng, tối nay cũng không quá lạnh.
Ta mặc y phục lót bông, sau cổ rịn lớp mồ hôi mỏng.
Đại Minh cung không hổ với tên của nó, vừa lớn vừa khoáng đạt.
Tuyên Vi điện và hồ Thái Dịch trên bản đồ trông khá gần, nhưng thực ra cách nhau rất xa.
Ta đi rất lâu, một gốc cây hoa cũng không thấy.
Người kia giống như một cái bóng u ám ở sau lưng ta, khoảng cách không gần không xa.
Ta quay đầu trừng hắn, hắn cũng không đi, thật đáng ghét.
"Ngươi biết đi đến rừng hoa bên hồ Thái Dịch như thế nào không?" Ta quay người hỏi: "Chính là chỗ trồng rất nhiều hoa anh đào ấy."
Người kia liếc mắt sang một bên: "Trẫm không biết."
Ta ghét bỏ nói: "Ngươi còn vô dụng hơn cả cẩu Hoàng đế."
Hắn chế giễu lại: "Rốt cuộc là ai vô dụng? Ngươi lượn quanh hành lang ba vòng rồi, trẫm thấy ngươi có vòng vèo cả đêm cũng không đến được hồ Thái Dịch."
Ta lập tức tức giận: "Rõ ràng ngươi biết đường, ngươi còn gạt ta là không biết, người xấu!"
Đối phương thản nhiên nói: "Không sai, trẫm là người xấu."
Vì đối phương thừa nhận quá thẳng thắn, trái lại ta mất đi cớ mắng hắn, tức giận giậm chân: "Không giúp thì thôi, tự ta có thể tìm được đường."
Hắn theo sau lưng ta, thong dong nói: "Đi bên trái."
Ta hất cằm lên, đầu tiên là ngang bướng đi đường bên phải, một nén nhang sau đâm phải tường Nam, đành phải xám xịt quay về, chuyển sang đi đường mòn bên trái.
"Tại sao không tin lời trẫm?" Hắn lạnh nhạt nói: "Trước kia trẫm đối xử với ngươi không tốt, nhưng trước giờ chưa từng lừa ngươi."
Ta nói: "Ngươi thật lạ lùng, ta không quen ngươi, tại sao phải tin ngươi? Mà có phải ngươi có vấn đề không, người đang tử tế mà suốt ngày tự xưng trẫm, muốn làm Hoàng đế đến điên rồi phải không?"
Đối phương im lặng, sau một lúc lâu mới bất đắc dĩ thở dài: "Thẩm Anh, ngươi thật sự uống say rồi."
Ta không để ý, khoát tay một cái nói: "Vàng ngọc mua tràng cười tiếng hát, khi say trói nguyệt, ngạo vương hầu.
Đây là ta đang phỏng theo Thái Bạch di phong, sao có thể gọi là uống say chứ?"
Nghe thấy hắn mở miệng là một tiếng trẫm, ta còn tưởng là hắn muốn lên ngôi nữa, bèn nghiêm túc khuyên nhủ: "Ngươi muốn làm Hoàng đế thì phải giết người hiện tại trước.
Hắn tên là Lý Tư Diễm, ở Tử Thần điện.
Ngươi biết Tử Thần điện không? Cung đó mái rất cao, đất rất rộng, nằm ở trục trung tâm ấy.
Đừng cứ đi theo ta, ngươi đi theo ta là không tìm được hắn đâu."
"Ồ." Người nọ gật đầu hỏi: "Ngươi hy vọng trẫm...!ta giết hắn sao?"
"Đương nhiên hy vọng." Ta "hừ" một tiếng: "Nhưng mà ngươi phải nhớ chùi sạch mông một chút, đừng gây náo loạn trong cung."
Ta lại nghĩ ngợi, thân thiện nhắc nhở nói: "Hầy, dù sao hắn cũng là một Hoàng đế, hai năm nay làm cũng không tệ lắm, giết xong rồi thì để lại cho hắn chút thể diện đi, ít nhất là giữ lại toàn thây hạ táng Hoàng lăng, đừng quá khó coi."
Hắn cười cười: "Ồ? Còn muốn giữ toàn thây cho hắn?"
"Không giữ không được, tùy ngươi." Ta cực kỳ thông tình đạt lý.
Nụ cười của hắn chậm rãi biến mất: "Ngươi nghĩ đến chu toàn như vậy là đã thao diễn trong lòng ngàn vạn lần rồi phải không?"
Ta nhụt chí nói: "Đừng có bôi nhọ ta, ta nào dám động đến hắn, giết vua là tội nặng, phải tru di cửu tộc."
Không dám ra tay thật, cùng lắm là nghĩ trong lòng cho sướng vậy thôi.
"Không nhắc đến đồ xúi quẩy này nữa." Ta thảnh thơi lắc đầu, đột nhiên hai mắt tỏa sáng, chợt nhìn thấy có một hồ nước vắng lặng cách đó không xa.
Ta phấn khích kêu lên một tiếng, giang hai cánh tay, tức tốc chạy về phía cánh rừng hoa ta tìm cả tối kia.
Người đằng sau ta lạnh lùng "hừ" một tiếng, chậm rãi đi theo ta.
Hình như tâm trạng hắn cực kỳ kém, trong giọng nói cất giấu băng đá: "Chẳng qua là mấy cái cây bọ mà thôi."
"Bằng hữu, nói như ngươi mà ở An Ấp phường chúng ta là phải bị đánh." Ta ngửa đầu sải bước đi qua trước mặt hắn, bẻ "rắc" một cành anh đào rủ xuống trước mặt hắn, chỉ vào hắn uy hiếp nói: "Ta đề nghị ngươi cút nhanh lên, nếu không bà đây đánh ngươi đến khóc gọi cha."
Hắn nhẹ nhàng đẩy cành anh đào yếu ớt ra, lạnh nhạt nói: "Thẩm Anh, ngươi uống say rồi."
Ta giơ cành hoa lên, chuẩn bị cho hắn cảm nhận thực lực của tiểu bá vương nắm đấm thép An Ấp phường, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ lãng phí cành anh đào xinh đẹp này.
Ta đứng tại chỗ xoắn xuýt trong chốc lát, cho hắn một nắm đấm tượng trưng, nói: "Tỷ tỷ khuyên ngươi đừng nói chuyện không nên nói."
Đánh xong cả người sảng khoái tinh thần, ta nhìn quanh bốn phía, tìm kiếm mục tiêu tiếp theo.
"Cành hoa lê kia không tồi."
Thoáng chốc ta lại để mắt tới một cành hoa lê trên hòn non bộ bên hồ.
Cành hoa lê này nở rất đẹp, tựa như những bông tuyết mới tinh điểm xuyết trên cành, trông vừa trong trẻo vừa rực rỡ, rất hợp khẩu vị của ta.
Nhưng mà mọc hơi cao chút, ta nhìn độ cao, xắn tay áo lên, bám lấy hòn non bộ trèo lên, vừa trèo vừa phàn nàn: "Trong hoàng cung toàn là cây cổ thụ lâu năm, mọc cao như vậy, trèo lên hái hoa cũng không tiện."
Âm hồn đáng ghét sau lưng bị trúng nắm đấm thép của ta xong vẫn không đi, nghe ta đang phàn nàn, hắn ung dung nói: "Nếu ngươi thích cây nhỏ, rảnh rỗi thì bảo quản lý vườn trồng thêm mấy cây."
"Cảm ơn, không cần." Giọng nói của ta từ trên cao vọng xuống: "Ngươi chém Lý Tư Diễm cho ta là được, chuyện khác chờ ngươi lên ngôi rồi nói tiếp."
Hình như ta kích động hắn, câu "Thẩm Anh!" của hắn ẩn chứa giận dữ.
"Làm sao? Không phải ta không ủng hộ ngươi nhưng mọi việc phải phân rõ chủ yếu và thứ yếu.
Ngươi không chém Lý Tư Diễm, lời ngươi nói không có tác dụng trong cung, mà lời ngươi nói không có tác dụng trong cung, vậy thì không có cách nào cho ta trồng cây..."
Ta nảy sinh nghi ngờ với trình độ suy luận của người này: Dựa vào đầu óc đó, hắn thật sự có thể xử lý Lý Tư Diễm sao?
Thôi, chuyện hắn có thành công hay không không liên quan đến ta, để Lý Tư Diễm tự đau đầu đi vậy.
Ta nhớ tới sự nghiệp cắm hoa của ta, một tay bẻ cành hoa ưng ý, cầm trong tay ngắm nghía.
Ta nhìn quanh bốn phía, định từ trên cây xuống.
"Tránh ra!"
Một tiếng quát to quét qua tai ta.
Ta hoảng hồn, ngơ ngác quay đầu.
Ta đang đối diện với một con mèo mắt xanh, sau đó là một móng hung dữ cào về phía mặt ta.
Ta bị dọa đến thót tim, chân mềm nhũn, kêu thảm một tiếng, ngã thẳng xuống cây.
Trong khoảnh khắc ngã xuống ta tuyệt vọng nghĩ thầm, cổ thụ cao như vậy, ít nhất ta phải ngã què một chân, nằm trên giường mười ngày nửa tháng mới được.
Thế nhưng sau khi ta nhận mệnh nhắm mắt lại, ta rơi vào trong một bọc lông chồn quen thuộc, lông dài mảnh cọ qua gò má ta, mềm mại như tuyết rả rích.
Ta hoang mang mở mắt nhìn, phát hiện ta đang nằm trên người người kia, lỗ tai vừa vặn dán vào gần chỗ ngực hắn, nghe được tiếng tim đập mãnh liệt.
Hình như con mèo cũng biết người này không dễ dây như ta, nó cảnh giác đạp chân sau một cái, biến mất trong bóng đêm mịt mờ.
Con mèo đi rồi, ta cũng được đỡ lấy, chỉ có cánh hoa bị ta vô tình túm xuống còn bay đầy trời, phiêu đãng rơi xuống một chỗ hoa rụng.
Hắn bị ta đè vào xương sườn, kêu lên một tiếng đau đớn, ôm cả ta vào trong áo choàng, chậm rãi ngồi dậy.
Ta thò đầu ra từ trong áo choàng chồn đen của hắn, ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, ta không nhìn kỹ.
Có phải đè vào ngươi rồi không? Không đè ngươi tàn phế chứ?"
Hắn không nói gì, tay hắn đang run rẩy.
"Ta bị ngã, ngươi hoảng cái gì?" Ta tò mò hỏi hắn.
Hắn thô lỗ ôm chặt ta, phẫn nộ nói: "Ngươi câm miệng.
Thẩm Anh, ngươi càng ngày càng giỏi rồi, cao như vậy cũng dám trèo.
Nếu như trẫm không ở bên cạnh, ngươi cứ thế mà ngã xuống sao?"
"Ta...!Làm sao ngươi biết ta tên Thẩm Anh?"
Ta mờ mịt mặc hắn ôm, cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.
Lúc con người ta uống say, đôi mắt bị cồn làm cho mờ ảo, nhưng mũi lại càng thêm nhạy bén.
Người ôm ta này, trên người hắn có một mùi nước bạc hà len lỏi vào khoang mũi ta, ta ra sức hít hà, thật quen thuộc.
Ta từng ngửi mùi này ở đâu rồi.
Ta từ từ nghĩ ngợi, đột nhiên trợn trừng mắt, trái tim nhảy dựng lên kịch liệt.
Biết làm nước bạc hà chính là Tố Hành, thích uống nước bạc hà chính là cẩu Hoàng đế.
Cẩu Hoàng đế!
Trong giây lát, hai cánh tay sau lưng ta nặng tựa ngàn cân, đè ta đến khó thở.
Ta như bị ong chích một cái, đột nhiên đẩy hắn ra đứng dậy, thở phì phò từng hơi.
Mắt hạnh lại một lần nữa đối mắt hồ ly, dưới tình huống đã say đến thần trí mơ hồ, vậy mà quái lạ ta nhìn thấy trong đôi mắt sáng trong đến khiếp người của hắn ẩn chứa tình cảm và bối rối không tên.
Nhìn đôi mắt hồ ly vô cùng quen thuộc kia, dây thần kinh trong đầu ta bị cồn cắt đứt đột nhiên nối lại, chớp mắt, cả người ta chấn động...
Tại sao cẩu Hoàng đế lại ở đây? Hắn muốn làm cái gì?
Lý Tư Diễm bị ta đẩy cho loạng choạng, chật vật ngã trên thảm cỏ.
Ta luống cuống tay chân đứng trong gió đêm, cầm trong tay đóa hoa cuối xuân, nhìn nam nhân tôn quý nhất thiên hạ ngã dưới đất, trên áo choàng trước giờ được người giữ gìn không nhiễm hạt bụi giờ đây dính đầy bụi đất bẩn thỉu.
Hắn im lặng hồi lâu mới chậm rãi đứng lên nói: "Trẫm còn tưởng ngươi ngốc triệt để rồi, không ngờ còn giữ được mấy phần thần trí."
Ta ngắt lời hắn: "Ngươi muốn làm gì?"
"Không làm gì cả." Hắn nói: "Đi ngang qua thôi."
Ta bật thốt lên: "Lừa đảo! Rốt cuộc ngươi có mục đích gì?"
Hắn ngừng lại một chút: "Nếu trẫm nói...!có hơi nhớ ngươi, ngươi có tin không?"
Giọng nói của hắn rất nhẹ, mang theo một chút trống vắng và suy sụp tinh thần, giống như một binh sĩ bại trận đang thực hiện lời hứa của kẻ thất bại, không cam lòng, nhưng lại không thể không làm.
Ta bỗng nhiên trợn to mắt, hoa trong tay rơi xuống đất.
Hắn nói cái gì? Hắn nói hắn nhớ ta?
Cơn kinh hoảng này không hề nhỏ, ta ngơ ngác nhìn hắn, cảm nhận rất khó hình dung, chấn động, phẫn nộ, khoái trá...!Trong giây phút ngắn ngủi, đủ loại tư vị ập vào lòng ta.
"Ngươi..." Ta khó nhọc nói: "Ngươi...!thật sự..."
Đôi mắt thanh mảnh của Lý Tư Diễm hơi buông xuống, kỳ vọng ẩn chứa trong ánh mắt tiêu tán theo, chỉ còn lại thất vọng.
Hắn mím môi, châm chọc nói: "Chẳng phải hôm đó ngươi đã đoán được rồi sao, cớ gì tỏ vẻ khiếp sợ như thế này? Có phải cảm thấy trẫm cực kỳ nực cười, lại thật sự luyến tiếc một con thú cưng hay không?"
Nói là đang châm chọc ta, thực ra là đang châm chọc mình, một tư thái cùi không sợ lở, dường như thừa nhận chuyện này là đang lấy mạng hắn vậy.
Ta như bị sét đánh, đứng đực tại chỗ, chân cẳng như nhũn ra, bốn mặt trăng tỏa ra ánh sáng trong trẻo, rõ ràng là ánh trăng dìu dịu nhưng ta lại cảm thấy sắc lạnh làm cho người ta sợ hãi.
Hắn nhìn khuôn mặt ta méo mó vì bị cảm xúc phức tạp tập kích, ánh mắt hơi tối sầm lại.
"Lần đầu tiên trẫm gặp ngươi, ngươi dùng chính ánh mắt vừa sợ vừa ghét này nhìn trẫm giống như đang nhìn thứ gì bẩn thỉu trong cống rãnh, cho nên trẫm mới trói ngươi lại bên người, muốn quăng nát, làm bẩn ngươi, dần dần suy bại chết lặng từng chút một, sẽ không còn có thể lộ ra ánh mắt...!chán ghét thế này nữa."
Đúng vậy, ta ngơ ngẩn nghĩ, ban đầu là như vậy, nhưng càng về sau...!tại sao mọi thứ đều thay đổi rồi?
Ta liếm bờ môi khô khốc, khàn giọng hỏi: "Tại sao lại nói những lời này với ta? Ngươi muốn ta thế nào? Ngoan ngoãn cút về bên cạnh ngươi, tiếp tục làm đồ chơi cho ngươi sao?"
Hắn lại bật cười: "Ngu xuẩn, nếu trẫm thật sự có ý này, làm sao bây giờ ngươi yên ổn ở Tuyên Vi điện được?"
Ta nhất thời nghẹn lời, gian nan tiêu hóa lời nói của hắn, ôm đầu trì độn suy nghĩ hồi lâu, mới chậm rãi nói: "Ta...!tưởng là ngươi chán ghét nên vứt bỏ ta, không muốn gặp lại ta nữa mới ném ta tới chỗ Ngụy tài nhân."
Lý Tư Diễm cười một tiếng ngắn, tự giễu nói: "Sao lại là trẫm chán ghét nên vứt bỏ ngươi chứ? Rõ ràng là tự ngươi chọn."
"Ngươi không nhớ hôm đó trẫm hỏi ngươi có muốn ở lại Tử Thần điện hay không sao? Nếu như ngươi ở lại, trẫm dung túng ngươi làm bất cứ chuyện gì, cho dù ngươi lật nóc Tử Thần điện, trẫm cũng có thể tu sửa lại để ngươi lật cho thỏa."
"Nhưng ngươi nói ngươi không muốn, không do dự dù là một cái chớp mắt."
Hắn quay đầu, nhìn vào mắt ta nói: "Khi đó trẫm đã hiểu, trên tay trẫm dính đầy máu người Thẩm gia các ngươi, cả đời này ngươi cũng không thể nào hồi tâm chuyển ý."
"Cho nên mới mặc ta rời đi." Ta nói khẽ: "Ngươi sợ tiếp tục giữ ta lại bên cạnh sẽ ngày càng lún sâu, có đúng không?"
Lý Tư Diễm thản nhiên nói: "Trẫm chỉ muốn công bằng một chút, ngươi căm ghét trẫm, vậy trẫm cũng không hết lòng với ngươi."
Ta há miệng định hỏi vậy tại sao ngươi còn đêm hôm khuya khoắt không ngủ chạy tới đi theo ta, nhưng lời đến khóe miệng lại nuốt xuống.
Có lẽ ta không dám hỏi, cũng sợ biết được đáp án kia.
Thực ra tất cả đều có dấu hiệu không phải sao?
Hắn ghen với Mạnh Tự, bắt ta quỳ vong mẫu của hắn như con dâu, tặng đồ ta, còn có nhiều lần nổi giận vô cớ...!Bẩm sinh ta nhạy bén với tình cảm, chỉ vì hắn là kẻ thù của ta nên mới cố gắng không để ý đến đủ kiểu đầu mối, chỉ mong ngấu nghiến thời gian mà sống tiếp, duy trì trạng thái vốn có mà thôi.
Ta bị gió đêm thổi, mắc chứng đau nửa đầu, thần kinh đang giật lên dữ dội.
Ta hoang mang nghĩ thầm, gặp ma rồi, làm sao hắn lại thật sự thích ta?
Huống hồ ta uống nhiều rượu như vậy, sáng mai dậy có còn nhớ những lời hắn nói không?
Khoan đã, ta uống rượu!
Ta giật mình phản ứng lại, bừng tỉnh ngộ.
Đúng rồi, ta có tật xấu không nhớ chuyện sau khi say, sáng mai chắc chắn sẽ quên chuyện xảy ra tối nay!
"Lý Tư Diễm." Ta nói: "Có phải ngươi không dám để cho ta biết tâm tư của ngươi, nghĩ rằng ta ngủ dậy sẽ quên sạch sẽ cho nên mới cố ý chọn lúc ta uống say để nói với ta hay không?"
Đây mới giống tác phong của cẩu Hoàng đế, hắn là người tàn nhẫn thâm độc, lòng tự trọng cao như thế, làm sao lại dễ dàng nói điểm yếu cho người khác, mà còn là ta - người hắn luôn coi là thú cưng.
"Phải." Lý Tư Diễm thẳng thắn thừa nhận: "Ngày đó Túc Tịch nói ngươi say sẽ quên hết mọi chuyện, trẫm còn không tin, cho rằng ngươi giả vờ ngốc.
Về sau trẫm hỏi Giang ngự sử, hỏi đám bạn chí cốt của ngươi mới biết được đúng là ngươi có tật xấu này."
Ta khinh miệt "hừ" một tiếng, thầm nghĩ lúc trước Mạnh Tự dám tặng quả Khất Xảo cho ta ngay trước mặt mọi người trong lễ Khất Xảo, ngươi lại chỉ dám lặng lẽ đến nhìn ta lúc ta uống say.
Đồ hèn nhát.
Hắn nhận ra vẻ khinh thường thoáng hiện trên mặt ta, dường như bị một cây kim nhọn đâm mạnh một cái vậy.
"Cho ngươi biết rồi, ngươi sẽ thế nào đây?" Hắn im lặng mỉm cười.
Có lẽ là nhớ lại vẻ khinh miệt và lãnh đạm ta đối với hắn xưa nay, nụ cười của hắn có phần thê lương.
"Ngươi sẽ cảm thấy buồn nôn, chế nhạo trẫm, nói móc trẫm, dùng ánh mắt như nhìn côn trùng này nhìn trẫm."
"Trước kia trẫm cảm thấy không sao cả, nhưng bây giờ lại cảm thấy thống khổ chói tai.
Mỗi một câu nói, mỗi một ánh mắt đều là lưỡi dao róc thịt, khiến trẫm hận không thể làm ngươi vĩnh viễn không phát ra được âm thanh nào."
Hắn còn chưa dứt lời, ta đã vứt cành hoa xuống đất, đứng trên nền đất đầy hoa rơi, lạnh lùng nói: "Đáng đời ngươi."
Hắn cúi đầu nhìn đóa hoa dập nát kia, vẻ mặt càng thêm ảm đạm.
Ta cười khẩy nói: "Ngươi có tư cách gì giả bộ đáng thương trước mặt ta? Ba mạng cha huynh ta đều chết trong tay ngươi, đây là nợ máu diệt môn.
Đừng tưởng rằng giả dạng thành chó con yếu ớt rơi xuống nước ở trước mặt ta thì có thể khơi gợi lòng trắc ẩn của ta, ta còn chưa ti tiện như vậy."
Đối mặt với Lý Tư Diễm, ta luôn có thể tỏ ra máu lạnh kinh người.
Các bằng hữu của ta đều nói ta chân thật nhiệt tình, mềm lòng nể nang, theo lý mà nói, nhìn thấy Lý Tư Diễm thường ngày hất hàm sai khiến, cao cao tại thượng lộ ra cái bụng yếu mềm như chó con, kiểu gì ta cũng sẽ nổi lên chút lòng trắc ẩn.
Nhưng ta nhìn hắn lại thờ ơ kỳ lạ thế đấy, thậm chí còn muốn cười, muốn giẫm lên cái bụng yếu ớt của hắn ra sức chà đạp, muốn cho hắn biết...!con người phải chịu trách nhiệm về việc mình làm.
Thế hệ tu sử Thẩm thị ta một lòng tin rằng nhân gian có đạo nghĩa, nghìn đời còn công lý.
Trong lòng ta luôn đặt đó một cây thước, đo đạc công tội của Lý Tư Diễm.
Với đất nước, hắn có thể miễn cưỡng được coi là một Hoàng đế khôn khéo tài giỏi, ta làm Sử quan phải cầm bút tả thực, nhưng với bản thân ta mà nói, hắn đã cướp đi người thân yêu nhất của ta, vậy cả một đời hắn, thậm chí là kiếp sau cũng đừng nghĩ nhận được một tơ hào yêu thích nào từ ta.
Hắn nghe thấy ta nhắc lại chuyện cũ, im lặng hồi lâu mới nói: "Việc này đã xong rồi, về sau trẫm sẽ đền bù cho nhà các ngươi."
Không có xin lỗi, cũng không có giải thích, hắn nói hắn sẽ đền bù, đền bù cái gì đây?
Ta thoáng chốc sụp đổ, chỉ vào hắn the thé mà mắng: "Đồ khốn nạn ăn cứt chó nhà ngươi! Giết cả nhà ta còn trơ mẹ nó mặt ra nói thích ta! Nực cười, ngươi xứng thích ta sao! Xứng sao?"
Hắn không ngờ bị ta trở mặt mắng to, vẻ mặt sững sờ trong thoáng chốc.
Trong mắt ta tràn ngập thù hận rõ ràng mà sáng rực, không hề khác biệt so với hai năm trước.
Cuộc sống quân thần bảy trăm ngày không rút ngắn khoảng cách giữa chúng ta một phân một hào, quanh đi quẩn lại, quan hệ của chúng ta vẫn ở điểm xuất phát.
Sắc mặt Lý Tư Diễm tái nhợt, như một người già gần đất xa trời máy móc giơ tay lên như muốn xoa tóc ta.
Ta hất tay hắn ra, tàn nhẫn nói: "Năm đó ở trên Tuyên Chính điện ta từng mắng ngươi hèn nhát vô năng, bây giờ xem ra không hề mắng sai chút nào.
Chỉ biết giết Sử quan nạt quân thần là vô năng, chỉ dám nhân lúc ta uống say âm thầm thổ lộ cõi lòng là hèn nhát.
Lý Tư Diễm, ngươi hỏi ta muốn ở lại bên cạnh ngươi hay không, ngươi nói xem? Cho dù ngươi chưa từng giết người nhà ta thì trên người ngươi có điểm nào đáng để ta chấp nhận?"
Bị ta ra sức quăng nát tất cả si tâm vọng tưởng, hắn cứng đờ tại chỗ như một pho tượng, như một con chó lớn không chỗ trú mưa, vẻ yếu ớt và tàn nhẫn đan xen.
Hắn cắn răng nói: "Đúng, trẫm hèn hạ, trẫm trơ tráo, trẫm trong mắt ngươi chính là một người gian ác tột cùng.
Ngươi thích Mạnh Tự, hắn trong sáng tốt đẹp biết bao, hắn liêm khiết chính trực hơn nhiều, nhưng từ nhỏ thứ trẫm muốn chỉ có thể dùng thủ đoạn hèn hạ để cướp lấy, nếu không thì chẳng có gì cả.
Nếu như hắn rơi vào hoàn cảnh của trẫm, hắn sẽ còn trong sáng tốt đẹp như thế sao? Ngươi sẽ còn ái mộ hắn sao!"
Ta tức đến đau phổi, thật nực cười, hắn còn có mặt mũi nhắc đến Mạnh Tự? Hắn có thể so được với Mạnh ca ca tốt nhất thiên hạ của ta sao? Ta lập tức chế giễu lại: "Bất kể đối mặt với loại tình cảnh nào, đại trượng phu đều nên gánh đạo nghĩa trên vai, ép buộc Sử quan khuất phục là hành vi hèn hạ nhất, để tiếng xấu muôn đời còn là nhẹ.
Ai cũng sẽ có lúc khốn đốn, nhưng ta ghét ngươi là bởi vì ngươi hành động không hề có ranh giới cuối cùng, chưa so đến quân tử nho sĩ, ngay cả nông dân phổ thông ngươi cũng không bằng!"
Đúng vậy, hắn chính là người ích kỷ lại cực đoan như thế, nào có lỗi của hắn đâu? Cho dù có lỗi cũng đều là người khác ép.
Ngụy Uyển Nhi nói hắn từng hối hận, nhưng ta thấy hắn hoàn toàn chưa từng tỉnh ngộ.
Thân người hắn lảo đảo, dường như lời nói của ta đang mổ xẻo tim hắn, từng đao thấy máu.
"Thôi, trẫm không nên nói với ngươi những lời này, lần nào cũng là tự rước lấy nhục." Dường như hắn đang hết sức khống chế lửa giận của mình, đốt ngón tay đã xanh trắng: "Đây là lần cuối cùng trẫm rẻ rúng trước mặt ngươi, sau này sẽ không còn nữa."
Ta không quan tâm đến nỗi khổ sở của hắn, chỉ quan tâm bản thân ta.
Ta cười nhạo một tiếng, hỏi hắn: "Ngươi nói đây là lần cuối cùng, vậy sau này thì sao, lời ngươi nói có còn tính hay không?"
"Sau này cái gì?"
"Ngươi có thả ta đi không? Ta nhớ ngươi đã nói sẽ để cho ta đi."
Ta vốn cảm thấy hành vi gần đây của Lý Tư Diễm rất không bình thường, nhưng xâu chuỗi tiền căn hậu quả thì đã tìm ra giải thích hợp lý cho hành động kỳ quái của hắn.
Nếu hắn ném ta tới Dịch Đình, lại ném đi Tuyên Vi điện là để phòng ngừa mình ngày càng lún sâu, vậy chi bằng trực tiếp thả ta ra cung đi, cái này gọi là đau dài không bằng đau ngắn, cắt triệt hậu hoạn...!Không đúng, phải là làm một mẻ, khoẻ suốt đời.
Vẻ mặt Lý Tư Diễm sững lại, nhưng không bao lâu, hắn lạnh lùng nói: "Đã nóng lòng muốn cuốn xéo như thế, vậy tháng sau xong lễ phong Hậu thì cút đi."
Ta gần như lập tức bịt miệng lại mới không làm mình hét ầm lên, một loại mừng rỡ không thể hình dung tràn ngập khắp người ta.
Đây là sự thật sao? Là thật sao? Tháng sau ta có thể xuất cung rồi ư?
Nhớ tới hai năm không gặp thím, Tiểu Xuyên, còn có Mạnh ca ca, nước mắt ta suýt nữa không nén được, xót xa quá đỗi.
Đây chính là sự vui sướng khổ tận cam lai sao? Năm đó Thái Sử Công nhìn thấy ánh nắng rực rỡ đầu tiên ngoài ngục cũng có cảm giác giống ta bây giờ ư?
Lý Tư Diễm không muốn cùng hưởng vui sướng của ta, đáy mắt hắn đỏ ngầu, lẻ loi trơ trọi như một con chó hoang, chỉ nhìn ta một cái cuối cùng rồi bỏ đi không quay đầu lại.
Bóng lưng kiềm chế mà quyết liệt..
Danh Sách Chương: