Tuy rằng đồ đệ không được ngoan cho lắm thì sư tôn vẫn phải là một sư tôn tốt.
Thời gian ban đầu Ôn Tu Viễn chuyên tâm huấn luyện, An Hòa Dật tưởng rằng chuyện thu nhận đồ đệ của mình như thế là coi như ổn rồi. Mấy ngày liền Ôn Tu Viễn đều bình tĩnh kiên nhẫn hoàn thành nhiệm vụ, trông cũng không có vẻ là người sẽ bỏ dở giữa chừng.
Kể từ đó, An Hòa Dật yên tâm hẳn. Y nhắm mắt lại, ngón tay vuốt nhẹ mặt nhẫn, dùng linh thức tiến vào để tìm kiếm. Trong đó y cất giữ rất nhiều sách luyện công, chủ yếu đều là do các sư huynh tặng cho, thượng vàng hạ cám thứ gì cũng có. Có điều trước nay y vẫn luôn chất đống chúng nó ở đấy, không sắp xếp gì bao giờ nên lần này muốn tìm cũng phải mất khối thời gian mới tìm được.
Bước đầu tiên để tu sĩ nhập đạo đó là dẫn khí nhập thể. Khả dung hòa của tu sĩ và vạn vật trong tự nhiên càng cao thì tu luyện càng nhanh, linh khí đi vào cơ thể sẽ không ngừng luyện hóa kinh mạch và xương cốt, giúp tăng cường năm giác quan của tu sĩ, dễ dàng hấp thu nhiều linh lực hơn. Cho nên đối với các tu sĩ mới bắt đầu tu luyện, làm chủ được linh khí là cực kỳ quan trọng.
Y lướt ngón tay trên trang sách, ẩn hết chú thích đi. Y dùng khăn vải bọc sách lại, sợ lỡ lúc nào không để ý làm hỏng mất.
Pháp trận dịch chuyển sáng lên, bóng An Hòa Dật đứng trên đỉnh núi cũng biến mất theo.
"Hừ..." Ôn Tu Viễn trở mình trong cơn ác mộng. Dù gì thì hắn cũng là một cường giả có thực lực, am hiểu đạo tu luyện trong mộng. Nếu không bị ai quấy rầy, hắn ngủ hết năm cũng được.
Cho nên lúc trước bị đồ đệ quấy rầy, không ai hiểu hắn đã khó chịu thế nào.
Làm gì có đồ đệ nhà ai lười như đồ đệ nhà mình cơ chứ.
An Hòa Dật lạnh mặt, nhanh chóng rút kiếm ra, một nhát chém tới. Ôn Tu Viễn nằm trên giường đột nhiên tỉnh giấc, phát hiện giường sụp mất một góc, đứng kế bên chính là sư tôn nhà mình.
"Sư tôn ạ." Ôn Tu Viễn chắp tay hành lễ. Hắn cụp mi mắt xuống, để hàng mi dài che đi vẻ không vui khi bị người khác làm phiền.
An Hòa Dật thấy thái độ ngoan hiền của hắn, bèn thu kiếm trong tay về.
"Người tu đạo không thể lười biếng. Ta có dư một cuốn sách đây, con tự nghiên cứu đi. Nếu có chỗ nào không hiểu thì đến tìm ta." An Hòa Dật nói xong thì không để ý đến Ôn Tu Viễn nữa, cất bước đi về phía pháp trận. Tay áo dài đong đưa theo nhịp bước chân của y. Sau khi y đi rồi, Ôn Tu Viễn lại nhắm mắt nằm ườn ra giường.
《 Linh Thông Bảo trận 》 bị quẳng sang một bên, trang sách bị mở tung ra.
An Hòa Dật buồn bực quay về phòng. Ôn Tu Viễn phải luyện tập cách tụ khí cho nên không thể bắt hắn đeo cái vòng tay lần trước được. Vốn dĩ y còn đang khá tin tưởng vào sự chăm chịu khổ của đồ đệ nhà mình, nhưng chứng kiến cảnh vừa rồi lại khiến y hơi do dự.
An Hòa Dật nghĩ một lát, thấy không nên gặp đồ đệ quá thường xuyên, cũng không nên quan tâm hắn quá nhiều thì hơn. Từ bây giờ trở đi, nếu đồ đệ không có gì đáng ngờ, cũng không tới tìm y, thì y cứ một tuần sẽ kiểm tra thành quả luyện tập của Ôn Tu Viễn một lần là được.
An Hòa Dật nghĩ xong lại thấy yên tâm, ngồi xuống tu luyện tiếp, chẳng biết từ lúc nào trước mặt đã xuấ thiện một căn nhà tranh.
Lá cây xung quanh khẽ lay động. Chẳng bao lâu sau, một trận gió lớn ập tới, An Hòa Dật vận linh lực để chống cự, khó khăn lắm mới không bị thổi bay. Qua một lát, cuối cùng gió mới ngừng. Lúc y ngẩng đầu lên nhìn, nơi từng có cỏ cây sum suê, mặt trời rực rỡ, nay đã trở thành tuyết trắng bay đầy trời.
Bốn mùa liên tục thay đổi, biến hóa khôn lường.
Thôi toi, chẳng lẽ lỡ đi lạc vào huyễn cảnh cực mạnh nào đó rồi à?
An Hòa Dật đề cao cảnh giác, cẩn thận thả linh thức ra kiểm tra tra.
Tiếng kiếm rút khỏi vỏ vang lên chát chúa, chẳng biết kiếm ở đâu ra, đồng loạt phi tới tập kích trong nháy mắt từ khắp các phía. An Hòa Dật cắn đầu ngón tay, vẽ một kết giới. Lưỡi kiếm đâm vào kết giới liền biến mất tăm. Nhưng cũng chẳng bao lâu sau, những lưỡi kiếm đó lại xuất hiện.
Thấy không có cách nào đánh tan trận pháp bằng kiếm này, An Hòa Dật bèn dùng linh thức tạo ra một thanh kiếm, trực diện đối đầu với kiếm bay tới từ tứ phía. Chiêu thức của người này vừa hung hãn lại vừa bá đạo, mỗi một kiếm hạ xuống đều mang theo hào khí nuốt cả núi non. Cho dù An Hòa Dật đã từng thấy nhiều cao thủ của các Tông phái thì cũng thấy ngạc nhiên hết sức.
Tu Chân giới có cao thủ mạnh như vậy à, sao lâu nay y chưa gặp giờ?
Không biết đã trôi qua bao lâu, cảnh vật xung quanh cũng thay đổi, trận pháp bằng kiếm đột nhiên biến mất, trước mặt y lại xuất hiện nhà tranh.
An Hòa Dật đột nhiên bừng tỉnh ngẩng đầu, đối diện với một đôi mắt lạnh lẽo, đầu lập tức đau như búa bổ, linh thức quay trở về vị trí ban đầu.
Nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc lâu, lúc An Hòa Dật mở mắt ra vẫn còn thở gấp, xem ra y vẫn còn sợ hãi với kiếm pháp của tu sĩ kia. Cũng may là huyễn cảnh của tu sĩ nọ không có ác ý gì với y, bằng không cho dù không chết trong huyễn cảnh thì cũng đã bị thương nặng.
Ôn Tu Viễn tỉnh lại từ huyễn cảnh trong mộng, nheo mắt vươn vai, kiếm đạo hiện tại của hắn đã tiến bộ kha khá, tới bậc Đại Thừa sơ cấp rồi.
Ôn Tu Viễn duỗi tay nhặt kiếm lên, tay còn lại chạm phải vật gì đó cưng cứng, vừa quay sang nhìn thì thấy cuốn 《 Linh Thông Bảo trận 》 vứt bên cạnh mở bừa ra. Hắn bèn thuận tay cầm lên xem.
Cuốn sách này được viết rất chi tiết, xem ra sư tôn của hắn trông vậy mà biết cách chăm sóc người khác ghê.
Lật đến một trang, Ôn Tu Viễn ngừng lại. Thế nào mà trên trang giấy của《 Linh Thông Bảo trận 》 lại có linh khí nhỉ? Ôn Tu Viễn xua tay đập tan linh khí đi, chỉ thấy trên góc của mỗi trang đều có mấy dòng ghi chú được viết rất nắn nót cẩn thận. Chữ viết trông hơi trẻ con, tuy rằng chữ đều rất ngay ngắn chỉnh tề, có thể nhìn ra nét như chữ mẫu nhưng lực đặt bút lại không đủ.
"Hôm nay luyện chiêu thức này, trúng một con gà bay nhưng lại chỉ rớt có một cọng lông, tức quá đi mất."
"Trận pháp này không ổn, quá tệ."
"A a a a a sao Tàng Linh Khí trận cứ luẩn quẩn ở đây mãi thế?"
"Sư phụ đưa mình xuống núi, mình ném hết mặt mũi của tu sĩ đi luôn."
"Tông phái kế bên muốn đánh nhau với mình, không biết có thắng không nữa."
"Chiêu thức này lợi hại phết."
"Đánh thắng rồi, thằng kia gà lắm."
"Các sư huynh xuống núi mà không gọi mình đi cùng, quá đáng thật."
"Muốn đem đám gà bay sau núi đi nướng hết quá đi, thịt của chúng nó ngon thật là ngon."
"Èo —— Hôm nay trời mưa, muốn lười biếng một ngày quá."
"Hôm nay lúc ngồi thiền lỡ ngủ gật mất, xấu hổ quá!"
"Hồn đăng của Linh Châu sư thúc tắt rồi, sư phụ thở dài não nề."
"Ước gì mình lớn nhanh hơn một chút."
"......"
Trên góc giấy chẳng qua chỉ là mấy câu bình luận trẻ con ngớ ngẩn, Ôn Tu Viễn đọc một lèo là hết. Trang cuối cùng viết "Ước gì mình lớn nhanh hơn một chút". Ôn Tu Viên không ngờ vị sư tôn vân đạm phong khinh của mình ngay nay cũng từng có một thời ngây thơ trong sáng như thế.
Đúng là thú vị thật.
Ôn Tu Viễn lại ẩn những dòng chữ trên góc giấy đi, khép sách lại, đi về phía trận pháp dịch chuyển.