Sau khi buổi luyện tập kết thúc, Nhϊếp Tử Tấn đuổi theo phía sau Ôn Tu Viễn, "Không nhìn ra đó nha, Ôn huynh đúng là thâm tàng bất lộ."
"Cũng thường thường thôi. Nhϊếp đệ cũng khá lắm chứ, thả câu cũng vui vẻ ha."
Nhϊếp Tử Tấn phe phẩy cây quạt, "Nào có nào có."
Hai người ở phía trước đang mải tâng bốc lẫn nhau. Chẳng biết Ôn Tu Viễn cũng đã lôi từ đâu ra một cái quạt, phe phe phẩy phẩy, thấy thế Nhϊếp Tử Tấn cũng thấy vui vẻ.
Hai người đi trước huynh đệ tình thâm, còn lại Kiều Húc đi phía sau buồn bực không vui.
Trở về nhà, Ôn Tu Viễn dùng thuật để tẩy hết bụi bẩn trên người đi, sau đó lập tức nhảy lên giường, hoàn toàn không để ý đến cái nhìn của người khác. Kiều Húc không vào nhà, một mình ngồi buồn bực trên tảng đá ngoài vườn hoa nhỏ.
Nhϊếp Tử Tấn không đi ngủ sớm như thế này, ra ngoài đi dạo loanh quanh, đúng lúc bắt gặp Kiều Húc ngồi một mình.
"Nhϊếp đạo hữu", Tuy rằng tâm tình Kiều Húc không được tốt, cậu vẫn đáp lễ hết sức chu toàn. Thấy Nhϊếp Tử Tấn tới đã lập tức thu lại vẻ buồn rầu, lập tức nở một nụ cười gượng.
Nhϊếp Tử Tấn cũng là người thức thời, thấy Kiều Húc tâm trạng có vẻ không được tốt nên chỉ chào xong rồi cũng tình đi luôn.
"Nhϊếp đạo hữu xin dừng bước", Kiều Húc chợt gọi Nhϊếp Tử Tấn lại.
Nhϊếp Tử Tấn xoay người, gió thổi phất qua mái tóc, cành cây theo gió đung đưa để lộ ra gương mặt tái nhợt của người đối diện.
"Nhϊếp đạo hữu có thứ gì muốn đạt được không?" Giọng người kia như tan theo gió, cũng may là Nhϊếp Tử Tấn vẫn đang chú ý lắng nghe thì mới nghe được câu hỏi.
"Có chứ. Tiền nè, sư tôn nè." Nhϊếp Tử Tấn chẳng hề ngại ngùng nói ra dã tâm của mình.
Nhϊếp Tử Tấn sửng sốt, trán toát mồ hôi hột.
Đây đúng là một câu hỏi đòi mạng người ta.
"Thế thì... Nếu cảm thấy chiến được thì chiến đấu đến khi giành được, còn không thì từ bỏ thôi."
Kiều Húc miễn cưỡng bật cười, "Nhϊếp đạo hữu rộng lòng thật."
Nhϊếp Tử Tấn lúng túng cười đáp lại, chẳng biết trả lời sao, vội vã chắp tay cáo từ. Khi sắp đi khuất khỏi tầm mắt của Kiều Húc, cuối cùng vẫn không nhịn được mà quay đầu lại khuyên nhủ.
"Kiều huynh à, người tu hành không thể sinh ra chấp niệm được. Chấp niệm cả đời, tâm ma dễ tới. Ta kiên trì cũng chỉ bởi vì ta biết nhất định ta sẽ có được thứ mình muốn thôi."
Nói xong, Nhϊếp Từ Tấn lắc đầu khẽ cười, "Nếu đã biết không làm được thì ta sẽ không tiếp tục làm nữa."
Trong mắt Nhϊếp Tử Tấn có chút tiếc thay cho đối phương, giọng vang lên trầm thấp dịu dàng, "Lúc huynh hỏi câu này nghĩ là đã không làm được nữa rồi."
"Ta không tin."
Kiều Húc nói xong nhảy xuống tảng đá, cầm kiếm lên rời đi.
Nhϊếp Tử Tấn bất đắc dĩ lắc đầu, giắt cây quạt bên hông, trở về phòng.
Ôn Tu Viễn có cảm giác mình vừa ngủ thẳng một mạch tới tối, Kiều Húc vẫn chưa về. Hắn nằm trên giường nhắm nghiền hai mắt, phóng linh thức ra, tầm mắt trải dài từ trong ra tới ngoài phòng, cho tới chỗ Kiều Húc đứng ở bên cánh rừng phía sau núi.
Trên mu bàn tay Kiều Húc có mấy vết xước, máu đã khô lại, dính xung quanh. Cậu vẫn nâng tay chặt xuống từng nhát một, cố chấp nhưng kiên định.
Có lẽ là từ ngày xưa rất xưa, Ôn Tu Viễn cũng đã từng luyện tập giống như vậy.
Trong lòng chẳng còn điều gì khác, mắt chẳng thấy điều gì xung quanh. Chỉ có người kiên định mới có thể đạt được.
Cũng khá đấy, Ôn Tu Viễn thở dài nghĩ.
Chỉ tiếc một điều là luyện sai rồi, có luyện nữa cũng không tiến bộ được.
Chiêu thức mà Kiều Húc luyện tập là 'quân tử chi kiếm' mà An Hòa Dật đã dạy cho bọn.
Quân tử đuổi theo tâm nguyện, chỉ nghe tiếng lòng mình, kiếm vung tùy ý. Người càng hiểu rõ lòng mình, học sẽ càng nhanh.
Từ nhỏ tới lớn Ôn Tu Viễn đều là người làm việc tùy theo ý mình, hiển nhiên là không gặp khó khăn với chiêu thức này. Kể từ lần đầu tiên tiếp xúc với nó, hắn đã thấy vừa gặp như đã quen rồi.
Nhưng khi Kiều Húc luyện tập, kiếm trong tay lại có cảm giác nặng tựa ngàn cân, mỗi bước đi, mỗi hơi thở đều ngưng trệ, kiếm khí không thuận, vung được kiếm thành chiêu thức cũng mất luôn khí thế.
Kiều Húc cắn răng kiên trì, nỗ lực vận chuyển linh khí vào kiếm, vất vả lắm mới gắng sức nâng được kiếm vung lên, hơi thở vẫn cứ dồn dập không thuận như trước.
"Ngươi không hợp với chiêu thức này đâu." Ôn Tu Viễn ngậm một cây cỏ, nằm ườn trên một cành cây.
Thanh âm bất chợt xuất hiện khiến Kiều Húc giật bắn mình, nhìn xung quanh một hồi mới thấy Ôn Tu Viễn đang nằm trên cây.
"Ngươi nói sao?" Kiều Húc nắm chặt kiếm trong tay.
"Ngươi có nghe hiểu được tiếng lòng của người rèn nên thanh kiếm này không?" Ôn Tu Viên 'phi' một cái phun ngọn cỏ trong miệng ra, ngồi dậy.
Cái dáng vẻ vừa lười biếng vừa xấu xa, trông như muốn kiếm chuyện.
"Vậy ngươi hiểu không?" Kiều Húc bị câu hỏi này chọc cho muốn nổi đóa.
Cậu thu lại vẻ ôn hòa ban ngày, trông như muốn gây sự. Nhưng Kiều Húc như vậy, trái lại khiến cho Ôn Tu Viễn xem trọng cậu một chút.
"Mỗi một chiêu thức đều có linh hồn của riêng nó. Chọn lựa chiêu thức cho kiếm cũng giống như chọn người vậy, phải tìm người thích hợp." Ôn Tu Viễn chỉ vào thanh kiếm của Kiều Húc, "Ngươi nhìn thanh kiếm trong tay mình, có hiểu nó đang nghĩ gì không?"
Kiều Húc cúi đầu, thân kiếm trắng bạc lóe sáng dưới ánh trăng.
Kiếm có suy nghĩ. Đây là lần đầu tiên cậu nghe có người nói như thế. Kiều Húc hơi ngẩn ra.
"May mà ngươi cũng không phải là kiếm tu", Ôn Tu Viễn chốt lại một câu khiến Kiều Húc tức muốn hộc máu.
Thấy Kiều Húc bất bình, Ôn Tu Viễn nói tiếp, "Về 'Quân tử chi kiếm', tu sĩ sáng tạo ra chiêu thực này vốn là một thư sinh, xuất thân từ một gia đình nho giáo ở trần thế. Từ nhỏ y đã muốn được theo sống đời kiếm đạo, nhưng gia đình lại chỉ mong y trở thành bậc quân tử."
"Quân từ gì biết không?
"Cái gì là quân tử, ngươi có hiểu không? Quân tử là người trấn thủ triều đình, bảo vệ Giang sơn, cống hiến cho xã tắc. Vì để trở thành bậc quẩn tử mà mọi người kỳ vọng, y luôn phải tự phủ nhận bản thân mình, ngoan ngã tuân thủ lễ nghĩa, sống rất quy củ."
"Tới một năm kia, nhà y gặp họa, nhà tan cửa nát, chỉ còn y vận khí tốt là trốn chạy được, lưu lạc bên ngoài, được một tu sĩ coi trọng nên thu nhận làm đồ đệ. Y khổ tu kiếm đạo để báo thù, sau đó thì buông xuôi tất cả, nửa đời còn lại mới tạo ra 'Quân tử chi kiếm'. Chiêu thực này có thể hiểu là, quân tử muốn làm gì thì làm cái đó, không chịu o ép."
"Ngươi tự nhìn mình xem, một thanh kiếm tốt trên tay, một chiêu thức tốt như thế, bị ngươi luyện thành gồng mình kìm nén, chẳng phải đã làm mất luôn ý nghĩa của nó à?"
"Nhưng sư tôn nói dáng phải chuẩn," Kiều Húc cau mày, hoài nghi những lời Ôn Tu Viễn vừa giảng.
"Bởi thế nên chiêu thức đó chỉ là bộ khởi đầu của sư tôn, không phải chiêu thức bổn mạng của y. Mỗi tu sĩ luyện kiếm đều có phong cách của mình, lựa chọn chiêu thức cũng là tự biến hóa tùy theo bản thân mình. Kiếm trong tay nếu không hòa hợp với nội tâm, nhẹ thì không tiến bộ được, nặng thì tẩu hỏa nhập ma. Y cũng chẳng phải kiểu người tùy ý làm gì thì làm, hiển nhiên là không hiểu chiêu thức này."
"Đương nhiên ngươi cũng thế."
Đồ phách lối.
"Ta muốn đánh với ngươi một trận", Kiều Húc cầm kiếm lên, nhắm thẳng vào Ôn Tu Viễn.
"Tới đi."
Ôn Tu Viễn không nói nhiều lời, vươn tay ngắt một nhánh cây, đâm về phía Kiều Húc.
Ống tay áo tung bay như cánh chim nhỏ bay lướt qua mặt sông trong đêm tối, nhẹ nhàng và hết sức yên tính, xuyên qua ánh trăng chiếu rọi lại tựa như một mũi tên phóng đi vun vút, mang theo một luồng khí thế bất phàm.
Kiều Húc xuất ra toàn bộ khí lực để chống cự, luồng khí xoay tròn đè nặng trước ngực cậu. Ôn Tu Viễn mới chỉ tung ra một chiêu đã đánh cho cậu ngã lăn ra đất, khó đứng dậy nổi.
Người đứng ở vị trí cao cao, khóe môi mang theo một nụ cười hờ hững, trong mắt lãnh đạm, giống như chẳng để bất cứ điều gì trên thế gian vào mắt.
"Ngươi thua rồi."
Hắn bỏ nhánh cây lại, không chút do dự quay người, thong dong rời đi. Ống tay áo nhẹ đung đưa, tóc đen bay bay trong gió.
" Nhân sinh ẩm đắc nhất hồ tửu, túy mộng bất quy bán đồ sinh." (Đời người uống được một bầu rượu, rượu say, lạc vào trong mộng, không quay được về nửa đường còn lại của đời người nữa.)
Thư sinh năm xưa bỏ lại câu thơ ấy, cầm kiếm cười vang rời đi.
Kiều Húc nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, máu nóng trong thân thể sôi trào.
Một thanh kiếm, nửa chiêu thức. Khi còn sống, khí phách của tu sĩ kiếm đạo đều nằm ở đây.
Đây cũng là ý nghĩa của kiếm thuật.
Kiều Húc chống tay trên nền đất chậm rãi đứng lên, khạc ra một ngụm máu tụ, bàn tay phải siết chặt buông ra như vô lực. Thanh kiếm trong tay 'keng' một tiếng rơi trên mặt đất, chủ nhân của nó cũng chẳng để ý.
Thanh niên tu kiếm đạo kia đã rời đi từ lâu, bóng lưng thoắt ẩn hiện trong đêm. Khu rừng sau núi im lặn như tờ, cứ như thể chưa từng có ai tới đây.
Hắn lặng lẽ xuất hiện rồi lại lặng lẽ rời đi. Cứ như thể đến đây cũng chỉ để đánh một trận vậy.
Kiều Húc lấy tay che mặt.
Hình như cậu hiểu ra rồi.
--------------------
[Tác giả]
Câu hỏi đố vui không có thưởng: Kiều Húc đã hiểu ra cái gì?
(A) Thực lực của đối thủ quá biếи ŧɦái, đánh không lại.
(B) Chiêu thức này dùng không ổn, phải đổi cái khác mới được
(C) Hóa ra Đàm Ngọc sư tôn luyện chiêu thức này cũng chỉ xoàng xoàng thôi, mình và người ấy thật là ăn ý
(D) Điều thích hợp với mình mới là tốt nhất.
(E) Tên kia không phải người nhà kiếm tu
(F) Thích cái gì là phải nhích ngay, nghe theo tiếng gọi trái tim